“Sao lại thế này? Người của chúng ta đâu?” Phương Khiếu kêu to, Liễu
Phong Cố rút kiếm ra, đâm vào người trước mặt, “Lao ra trước rồi nói
sau!”
Thần sắc của năm gã Các lão trở nên đại biến, tình thế
nghịch chuyển trong khoảnh khắc, bọn họ nghĩ như thế nào cũng không thể
nghĩ thông suốt đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nguyên đám thủ hạ lúc
trước an bài lại bị hoán đổi thành người của Hách Thiên Thần! Hắn từ khi nào thì biết được chuyện này, từ khi nào thì động thủ, người của bọn họ ở đâu?
Bọn họ biết Hách Thiên Thần lợi hại. Ngàn tính vạn tính, nhưng vẫn tính không lại hắn!
Binh khí giao nhau, phát ra những tiếng leng keng của kim loại, năm người bị bao vây, mặc dù công lực không tầm thường nhưng không thể đánh lại
nhiều người như vậy. Cũng giống như bọn họ đã nói, người thường không có khả năng ngăn cản cùng một lúc hơn một trăm cao thủ, không bao lâu sau, đám Các lão đã bị bắt.
Năm người đều bị chế ngự, gã Các lão bị
cụt tay vì giãy dụa mà dẫn đến mất máu quá nhiều làm cho sắc mặt của hắn tái nhợt, hắn không cam lòng, hướng về phía hai người gào thét, “Hách
Thiên Thần! Đừng cao hứng quá sớm, ngươi chờ xem, sớm muộn gì cũng có
ngày toàn bộ võ lâm đều biết ngươi và ca ca của mình….” Lời vẫn chưa dứt thì bỗng nhiên hắn lại im bặt.
Chỉ thấy cổ họng của hắn bị một
con mãng xà có màu sắc rực rỡ cắn chặt, răng nanh sắc nhọn cắm thật sâu
vào cổ họng của hắn, những sợi tơ máu bắn ra, lúc này đã hóa thành màu
thâm đen, càng làm cho sắc mặt của hắn tái xanh, thân rắn quấn quanh
trên cổ như một dải lụa hoa mỹ, sặc sỡ lóa mắt, hắn nắm lấy cổ họng của
mình rồi ngã xuống, chuyện này cơ hồ chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Bốn gã Các lão còn lại đều nhìn Hách Cửu Tiêu, không ai dám nói lung tung,
Liễu Phong Cố tự hỏi là đã tính toán cẩn thận hết thảy rồi mới động thủ, nhưng không biết vì sao vẫn có sơ hở làm cho Hách Thiên Thần nhận ra,
lúc này bị bắt, ngữ thanh hung độc chất vấn, “Hách Thiên Thần, ngươi làm sao biết chúng ta đã an bài? Ngươi hoán đổi người ở đây từ khi nào? Thủ hạ của bọn ta đâu?”
“Nếu như ngươi muốn hỏi là việc bố trí ở chỗ này….” Vẻ mặt ôn hòa đã lui ra, thay vào đó là mấy phần thâm trầm, “Các ngươi cũng nên biết, nếu không phải những người đó đã bị giải quyết thì ta sẽ không động thủ đối với các ngươi.”
Mắt thấy kế hoạch được
an bài ổn thỏa lại hoàn toàn bị tiêu hủy, Liễu Phong Cố phi thường ảo
não, không ngừng tức giận, “Hảo! Bây giờ chúng ta xem như lọt vào tay
ngươi, ngươi muốn thế nào?
“Ý đồ ám sát Các chủ, ngươi nói phải
bị tội gì?” Xá Kỷ bước ra từ trong đám người, đến trước mặt Hách Thiên
Thần rồi hành lễ, “Bẩm Các chủ, đều đã xử lý ổn thỏa.”
Đối với Các chủ bất lợi, chỉ có chết!
Vong Sinh từ một hướng ngược lại đi ra, vẫy đi vết máu trên đao, Liễu Phong
Cố lúc này mới phát hiện, binh khí trong tay của hơn một trăm người đều
dính máu, thủ hạ mà bọn họ an bài ở đây quả thật đã sớm bị giết sạch,
những người này…. “Nam Vô? Ngươi lại dùng người của Nam Vô để đối phó
với chúng ta, ngươi đã sớm quyết định đẩy chúng ta vào chỗ chết!”
Phương Khiếu không hiểu, trong một quãng thời gian Hách Thiên Thần không ở
Thiên Cơ Các, kế hoạch của bọn họ lại được lập ra chu toàn, làm sao có
thể bị hắn phát hiện, “Ngươi biết được chuyện này từ khi nào….”
“Từ khi các ngươi muốn người trợ thủ.” Hách Thiên Thần quay lưng nhìn vào
thi thể trong phòng giam, “Ngày đó Lý Miên Ca hạ mê dược trong thư phòng của ta, tống xuất ta khỏi Thiên Cơ Các, tuy rằng hắn có được lệnh bài
của ta, nhưng muốn đưa một người bị hôn mê từ trong Thiên Cơ Các ra
ngoài cũng không phải chuyện đơn giản, hắn ở Thiên Cơ Các lại không có
thân phận, há có thể dễ dàng làm được chuyện đó? Muốn kế hoạch hoàn
thành thuận lợi thì tất nhiên cần có người giúp đỡ.”
“Là bọn
hắn?” Hách Cửu Tiêu nghe Hách Thiên Thần nhắc về chuyện kia, ánh mắt
lạnh như băng nhìn đám Các lão. Băng Ngự không biết xuất hiện từ nơi
nào, lúc này đang cho Cẩm Hoa Mãng ăn thịt, thức ăn đã có sẵn, chính là
tên Các lão đã chết.
Đám người kinh hãi nhưng không thể lui về
phía sau, bọn họ bị người của Nam Vô chế ngự chặt chẽ, chỉ có thể tận
mắt chứng kiến Cẩm Hoa Mãng ăn thịt người, sau đó lại nghe thấy giọng
nói của Hách Thiên Thần, “Không sai, bọn họ tuy rằng nói không ít, nhưng là có lời nói dối, lúc ấy bọn họ cũng đã biết chuyện kia, có lẽ Lý Miên Ca đã nói cho bọn họ. Nếu ta gặp chuyện không may, thậm chí ra đi không trở về thì bọn họ đương nhiên cầu còn không được.”
Chuyện kia
chính là quan hệ tình cảm giữa hắn và Hách Cửu Tiêu. Lúc ấy mấy tên Các
lão quả thật đã biết được chuyện này từ Lý Miên Ca, nên mới dẫn Lý Miên
Ca đem Hách Thiên Thần tống xuất ra ngoài. Hại chết Ngụy Tích Lâu, hơn
nữa còn loạn luân với ca ca của mình, cả hai chuyện gộp lại thì năm tên
Các lão dĩ nhiên không thể cho phép Hách Thiên Thần tiếp tục làm Các chủ của bọn họ.
Bọn họ đã sớm an bài kế hoạch ổn thỏa, nhân cơ hội
này muốn Hách Thiên Thần giao ra chức vị Các chủ. Chẳng qua không ai ngờ Hách Thiên Thần đã dự đoán được tất cả mọi chuyện.
“Đây….đây chỉ là suy đoán của ngươi.” Phương Khiếu không thừa nhận, trong khi Liễu
Phong Cố dốc sức nghĩ cách thoát thân, hắn vừa cười lạnh vừa nói, “Ngươi không có chứng cứ, làm sao có thể xác định chúng ta cấu kết với hắn?”
“Các chủ.” Vong Sinh lấy ra một vật, trình lên trước mặt Liễu Phong Cố, “Đây là lệnh bài lục soát được từ trong phòng của Liễu Các lão.”
Trên màu xanh đen có hoa văn màu vàng, hình bầu dục, phía trên có khắc hai
chữ “Đàn Y”, đúng là lệnh bài của Hách Thiên Thần. Trong Thiên Cơ Các,
lệnh bài có khắc hai chữ này cùng với hoa văn như vậy thì chỉ có một.
“Liễu Các lão muốn chứng cứ, đây chính là chứng cứ. Không biết vì sao lệnh
bài của ta lại lục soát được từ trong phòng của ngươi?” Hách Thiên Thần
chỉ vào miếng lệnh bài trên tay Vong Sinh.
Khi hắn quay về là lúc có chút hỗn loạn vì Hách Cửu Tiêu, tiếp theo là bắt giữ Lý Miên Ca, sau đó suy nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, liền an bài sẵn một thế cục,
nếu đám Các lão bất động thì hắn sẽ để yên, nhưng hôm nay năm người bọn
họ rút dây động rừng, không ai có thể được toàn thân trốn thoát.
“Lý Miên Ca muốn đưa ta ra ngoài thì phải hợp mưu với người trong Thiên Cơ
Các. Mà trong Thiên Cơ Các, người có quyền cũng như có khả năng làm như
vậy thì chỉ có mấy vị Các lão. Lệnh bài này là do hắn giao cho các
ngươi.”
“Không đúng! Đây là vu oan! Chúng ta làm sao có được lệnh bài này, đây không phải là của ta!” Liễu Phong Cố vừa vội vừa giận, hắn quả thật chưa từng lấy lệnh bài này, thậm chí chưa từng chạm qua! Nhưng bây giờ có nói thế nào cũng không thể thanh minh, ai chịu đi tin hắn.
Mồ hôi từ trên trán nhiễu xuống, hắn cắn răng nhìn Hách Thiên Thần.
Thanh y nam nhân đứng tại một nơi chật hẹp, cách xa những người khác, nhưng
lại đứng rất gần Hách Cửu Tiêu, giống như mỉm cười bất đắc dĩ, hắn để
cho Vong Sinh thu hồi lệnh bài.
“Liễu Phong Cố, Liễu Các lão, quả thật thứ này không phải là của ngươi, nhưng bây giờ lại lục soát được
từ trong phòng của ngươi, ngươi còn có gì để nói? Đây là chứng cứ mà
ngươi muốn, nay ta muốn một lời giải thích của ngươi. Ngươi thân là Các
lão lại cấu kết với ngoại nhân để gây họa cho Thiên Cơ Các, trước tiên
hãm hại ta, sau đó lại phóng hỏa, giết Lý Miên Ca diệt khẩu, hành vi như thế thì thử hỏi người trong Các sẽ nghĩ như thế nào. Ngươi thân là Các
lão thì phải luận tội trách phạt ra sao?”
Nhẹ nhàng bâng quơ định ra tội danh, đám người này có thể thừa nhận? Thừa nhận chính là chết.
“Chứng cứ này không thể tính! Ta không phục!” Liễu Phong Cố vẫn chưa luống
cuống, Phương Khiếu thì đang giãy dụa, hai người bọn họ nhìn thi thể
không còn nguyên vẹn trên mặt đất, nhìn thấy đồng bọn bị thê thảm như
thế, trong lòng trở nên run rẩy. Có người không ngừng lắc đầu, hắn muốn
phủ định lời nói của Hách Thiên Thần, để tránh khỏi tội chết, “Lệnh bài
này quả thật không có người lấy, bọn ta cũng chưa từng chạm qua. Hách
Thiên Thần, ngươi không thể ngậm máu phun người, vu oan giá họa!”“Không chạm qua nghĩa là đã gặp qua, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy là khi nào, người nào đã lấy cắp, lấy để làm gì?”
“Ta không nhớ rõ, tóm lại ta không lấy, ngươi nói là Lý Miên Ca thì chính
là Lý Miên Ca, không quan hệ đến chúng ta, là hắn lấy….”
“Hắn lấy là vì hại ta, ngươi lấy là để làm cái gì?”
“Ta không lấy! Hắn rõ ràng đem theo lệnh bài rồi chạy đi!”
Một hỏi một đáp, vô cùng nhanh, Hách Thiên Thần hoàn toàn không cho hắn có
cơ hội tự suy nghĩ, mãi cho đến câu cuối cùng vừa dứt thì mọi người đều
đã nghe rõ ràng, hiển nhiên là Lý Miên Ca đã từng gặp mặt bọn họ, cũng
như hai bên quả thật đã hợp mưu. Đám người đổ dồn những ánh mắt kỳ lạ
nhìn bốn tên Các lão, biểu tình có một chút thay đổi.
Bất tín bất nghĩa, kẻ như thế ở trên giang hồ sẽ chỉ làm người ta khinh thường.
Liễu Phong Cố không kịp ngăn cản, chỉ có thể giận dữ trừng mắt nhìn gã Các lão kia, “Câm miệng! Ngu xuẩn!”
“Nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, xem ra ta không cần nhiều lời, lệnh bài này
bất luận cuối cùng giao cho ai thì sự thật đã ở trước mắt, dẫn bọn họ
đi.” Đã có được đáp án, Hách Thiên Thần thản nhiên phất y mệ. Ngươi
không đụng đến ta thì ta cũng không đụng đến ngươi, nếu đám Các lão
không bất mãn đối với hắn, nếu bọn họ không âm mưu làm phản thì hắn cũng không muốn động vào bọn họ.
“Hách Thiên Thần! Ngươi không thể
giết chúng ta! Đừng quên, tâm phúc của chúng ta vẫn còn ở bên ngoài, chỉ cần chúng ta chết….hừ hừ!” Liễu Phong Cố hoảng hốt một chút, sau đó lại trấn tĩnh, lợi thế này đang ở trong tay, cho dù Hách Thiên Thần thắng
cũng không thể lấy mạng của bọn họ.
Điểm này đương nhiên Hách
Thiên Thần không quên, trầm ngâm một lúc, hắn nghĩ đến phương pháp nhanh nhất, có thể làm cho hắn biết tâm phúc của đám Các lão trốn ở nơi nào.
Một bàn tay vươn ra phía trước, những người khác đều hơi thoáng kinh ngạc,
Các chủ không thích gần người khác, vì sao lúc này lại muốn tiếp cận
Liễu Các lão?
Bỗng nhiên bàn tay bị giữ chặt, người bắt lấy tay hắn chính là Hách Cửu Tiêu.
Hách Cửu Tiêu kéo tay Hách Thiên Thần lại, rồi nắm chặt vào lòng bàn tay của mình, sau đó nhíu mày lộ ra biểu tình không đồng ý, thần sắc giống như
đóng băng, “Ngươi không thể chạm vào hắn.” Là không thể, cũng là hắn
không đồng ý, không muốn nhìn thấy Hách Thiên Thần chạm vào người khác,
cũng không muốn thấy Hách Thiên Thần dùng dị năng như vậy, hắn biết đệ
đệ của mình thủy chung không thích dị năng này.
Hách Thiên Thần
hiểu rõ ý tứ của hắn, nhưng chỉ có cách này mới có thể đạt được tin tức
một cách chuẩn xác mà lại nhanh chóng, “Ngươi cũng biết ta chỉ có thể
làm như vậy.” Mặc dù hắn cũng không muốn, nhưng bây giờ tựa hồ chỉ có
cách này.
“Để cho ta.” Hách Cửu Tiêu quay đầu nhìn mấy tên Các lão bị người chế ngự, “Thả ra.”
Những người trong địa lao được Hách Thiên Thần ra hiệu thì dần dần thối lui,
còn vài tên thủ vệ vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, bọn họ nghe thấy lời
nói của Hách Cửu Tiêu, chỉ có hai chữ, ngữ thanh lạnh như băng, không có một chút nhân khí của người sống.
Bọn họ có thể không nghe lệnh, vì đó không phải lời của Các chủ bọn họ, nhưng lúc này bọn họ lại bất
giác buông tay ra, giống như chỉ cần người này mở miệng, chỉ cần nghe
được lời nói của hắn thì bọn họ chỉ có thể tuân theo, nếu không làm như
thế, không biết cái gì sẽ chờ đợi bọn họ….
Đáy mắt của Hách Cửu
Tiêu chợt hiện lên màu sắc u ám, hắn nói với Hách Thiên Thần, “Ngươi đã
từng nói, nếu có người như Vệ Vô Ưu muốn gây bất lợi đối với ngươi thì
ngươi sẽ tùy ý để ta xử trí.”
Sự vụ trong Thiên Cơ Các không liên quan đến người bên ngoài, mấy tên Các lão cho dù phản nghịch thì cũng
không phải tội nhân tầm thường có thể sánh bằng, những lời này của Hách
Cửu Tiêu có thể xem như đang can thiệp vào sự vụ trong Thiên Cơ Các.
Hách Thiên Thần trầm ngâm một chút, người của Nam Vô vẫn còn đứng chầu
chực, mặc dù đây không phải là mệnh lệnh của Các chủ nhưng bọn họ vẫn
không dám cãi lời.
Người sáng suốt đều nhìn ra quan hệ giữa Các
chủ và Huyết Ma Y thập phần tốt đẹp, huynh đệ bọn họ thất lạc nhiều năm, là thân nhân duy nhất của đối phương. Các chủ xưa nay nói một là một,
nhưng nếu Huyết Ma Y mở miệng….
“Ngươi tính làm thế nào?” Hách
Thiên Thần nhớ lại lời nói lúc trước, nhìn thấy sát ý trong mắt của Hách Cửu Tiêu, hắn biết cho dù Hách Cửu Tiêu hỏi ra đáp án thì cũng sẽ không buông tha cho bọn họ. Mà sự thật quả nhiên là như thế, Hách Cửu Tiêu
tiến lên vài bước, rồi lần lượt quan sát từng tên Các lão.
“Các
ngươi nên hối hận lúc trước chưa bị giết.” Lời nói sâu thẳm cùng ánh mắt lạnh lùng, chỉ khoảng nửa khắc đã làm cho bốn tên Các lão quên mất tình cảnh lúc này. Liễu Phong Cố quả thật cảm giác được một cỗ lãnh ý âm u
lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên, bước chân vào giang hồ mấy chục
năm, nhưng chưa bao giờ hắn có được một cảm giác bất lành mà so với tử
vong càng khiến người ta sợ hãi hơn.
“Ngươi…” Liễu Phong Cố đã
sớm biết thủ đoạn của Hách Cửu Tiêu, vì đa nghi nên hắn vẫn chưa dám nói ra những gì liên quan đến chuyện của hai huynh đệ ở trước mặt mọi
người, ngay cả việc Hách Thiên Thần hại chết Ngụy Tích Lâu, hắn cũng
không nhắc đến, không ngờ Hách Cửu Tiêu lại muốn hạ thủ đối với bọn họ,
“Hách Thiên Thần, thả chúng ta ra! Bảo hắn dừng tay lại! Ta sẽ nói cho
ngươi biết những người đó ở nơi nào!”
“Chuyện mà ta đã đáp ứng
thì sẽ không đổi ý, Liễu Các lão cũng không thể lật lộng, kế tiếp như
thế nào thì ta sẽ không nhúng tay, các ngươi tự mình giải quyết cho
tốt.” Gật đầu đồng ý với Hách Cửu Tiêu, hắn xoay lưng, liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh, sau đó ra hiệu cho thủ hạ lần lượt rút lui khỏi địa
lao.
Hắn đã từng nói sẽ để cho Hách Cửu Tiêu xử trí, mà Hách Cửu
Tiêu muốn làm thế nào thì cũng không quan hệ đến hắn, hắn tin tưởng Hách Cửu Tiêu có thể hỏi ra chỗ của những người đó.
Cước bộ nhẹ nhàng không một tiếng động dần dần rời xa, đám Các lão bị điểm huyệt, nhìn
thấy bóng dáng thanh y đang ly khai, bọn họ muốn mở miệng nhưng lại
không thể cử động, trước mắt chỉ còn lại một người là Huyết Ma Y Hách
Cửu Tiêu, trong đôi mắt không thấy một chút tình cảm, chỉ có thần sắc
yêu dị đầy băng hàn.
“Đếm đến ba, nếu không có người nào nói ra
thì ta sẽ làm cho các ngươi phải hối hận vì đã sống trên đời này.” Hách
Cửu Tiêu chậm rãi nâng tay lên, trên tường phản chiếu một cái bóng thật
lớn, bàn tay như được vươn ra từ vực sâu hắc ám, sẽ kéo bọn họ xuống địa ngục tối tăm, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Băng Ngự đã quen với chuyện này, nhưng trong
lòng vẫn run rẩy, bỗng nhiên ảo giác nơi này không phải địa lao của
Thiên Cơ Các mà là Vô Cực Uyển. Không phải bất luận kẻ nào cũng có thể
chịu được nỗi khổ phân kinh thác mạch, mà đây chỉ mới là bắt đầu….”
(phân kinh thác mạch = phân chia, xê dịch kinh mạch, kinh mạch bị nghịch chuyển)