Bí Mật Của Hoa Hạnh
"Boong boong. . . . . . Tranh. . . . . ." trong Cúc Mộng Hiên, truyền
đến tiếng đàn y hệt tiếng kim loại va chạm nhau. Ngón tay của Dung Úc
Ảnh không ngừng kích thích ở trên dây đàn, chưa hết khúc nhạc, trên dây
đàn cũng đã nhuộm đỏ tươi.
Hồi lâu, nàng ngừng lại, nhìn đôi tay
đầy vết máu của chính mình, cười ha ha lên. Nàng cũng không cảm thấy
đau, chỉ cảm thấy buồn cười, thì ra là nàng yếu ớt như vậy, ngay cả khảy đàn cũng sẽ làm cho mình đầm đìa máu tươi .
Cầm ly rượu mạnh bên án lên, nàng uống từng hớp từng hớp. Đều nói, uống rượu giải sầu, say
nên sẽ không nghĩ cái gì nữa, cũng không cần phiền não cái gì nữa.
Mê đắm trong hơi rượu, hắn giống như vẫn là chính hắn, là Nhạn sư huynh luôn luôn một thân áo trắng thanh
nhã, dịu dàng như vậy.
Hắn sẽ bắt chim hoàng oanh cho nàng chơi,
sau đó hai người ngồi ở trên cây thật cao, cùng nhau thả chim nhỏ để cho nó bay đi, nhìn con chim đánh một vòng trên không trung, xòe cánh dần
dần bay xa.
Nàng sợ nhất là lạnh, mùa đông, hắn sẽ nắm tay của
nàng, dẫn nàng đến bên lò sưởi, hai người cùng nhau hơ lửa. Nhưng mà,
nàng vẫn sẽ lạnh. Khi đó, hắn sẽ ôm nàng vào trong ngực, dùng áo lông
chồn màu trắng vô cùng dầy của mình bao bọc nàng thật chặt. Mà phụ thân, Đại Ma Đầu rất tàn ác trong truyền thuyết võ lâm kia, luôn luôn rất
hiền lành ngồi trên ghế bành to lớn ở bên cạnh nhìn bọn họ rồi cười ha
hả.
Đó đều là những chuyện rất lâu trước kia rồi, phải là rất
nhiều năm trước rồi. Khi đó, nàng còn là một cô bé con, phụ thân vẫn
chưa chết. Sau này, khi nàng mười hai tuổi, phụ thân bị cái gọi là võ
lâm chính đạo giết chết, nàng khóc thật đau lòng, hắn ôm nàng vào trong
ngực, một lần lại một lần nói hắn sẽ chăm sóc nàng cả đời. Lúc ấy, nàng
vừa khóc, vừa ghi vào trong lòng hắn là người sau này nàng sẽ ỷ vào.
Nhưng tại sao, không lâu sau đó, tất cả đều đã thay đổi ? Hắn bắt đầu ép buộc nàng luyện võ, nàng không cần, vẫn khóc suốt. Thế nhưng hắn lại không
để ý tới nàng, vẫn ép buộc nàng. Hắn không còn là đại ca ca dịu dàng
nữa, tay của nàng cầm kiếm đến mức bị sưng đỏ, hắn cũng không an ủi
nàng, còn ép nàng tiếp tục luyện tiếp. Thậm chí, nàng có lúc lén lút
lười nhác một chút, hắn sẽ lập tức mắng nàng, mắng nàng rất hung ác. Sau đó, nàng đến chỗ mẫu thân khóc, khóc vô cùng đau lòng, vô cùng đau
lòng. Nàng si ngốc ở trong phòng chờ hắn tới xin lỗi, thế nhưng hắn lại
không hề tới.
Sau đó, hắn không hề buộc nàng luyện võ nữa, một
mình nắm giữ quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc, người người đều nghe hắn,
không có ai để ý đến tiểu cốc chủ là nàng đây. Nàng cũng vui vẻ, ngày
ngày vui đùa nơi này một chút, vui đùa nơi đó một chút, nhưng vẫn không
thấy sung sướng, là vì hắn không để ý tới nàng nữa rồi. Cho dù là như
vậy, nàng vẫn sẽ lặng lẽ trốn, len lén nhìn hắn. Cho đến có một ngày,
một tiểu cô nương không lớn tuổi hơn nàng bao nhiêu ẩn vào trong cốc ám sát nàng, bởi vì phụ thân của nàng đã từng giết phụ thân của tiểu cô
nương này. Nhưng mà, tiểu cô nương kia lại bị hắn tóm được. Hắn sai
người đưa nàng đến Thiện Ác đường, buộc nàng dùng chủy thủ giết cô nương kia. Nàng khóc gào, dù thế nào cũng không chịu động thủ, nhưng mà, hắn
lại nắm tay của nàng thật chặt, cắm cây chủy thủ vào lồng ngực của cô
nương ấy. Nàng vĩnh viễn không quên được, cảm giác dòng máu đỏ tươi, ấm
áp dính đầy đầu đầy mặt nàng. Thế nhưng hắn lại chỉ lạnh lùng cười cười, sai người kéo thi thể đi.
Rồi sau đó, hắn vậy mà lại giam lỏng
lấy mẫu thân nàng, không bao giờ để cho nàng nhìn thấy mẫu thân nữa. Nàng tìm rồi lại tìm, tìm khắp tất cả nơi lớn nhỏ
trong cốc, làm thế nào cũng không tìm được mẫu thân. Nàng khóc lớn chạy
đi tìm hắn, mắng hắn, đánh hắn, thế nhưng hắn dùng một tay đẩy nàng té
xuống đất, phẩy tay áo bỏ đi.
Từ đó về sau, nàng thay đổi, nàng
trở nên hận hắn. Nàng muốn học võ, nàng muốn tự tay đánh bại hắn, sau
đó, cứu mẫu thân ra. Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc là nàng, mà không phải là
hắn.
"Ha ha. . . . . ." Vẫn là một miệng lớn uống một ngụm lớn
rượu, Dung Úc Ảnh cố gắng muốn trục xuất những việc cũ này ra khỏi đầu,
đáng tiếc, làm thế nào cũng làm không được. Cuối cùng trong lòng tràn
đầy bóng dáng của hắn.
Một bàn tay thon dài mà trắng nõn lấy đi chai rượu trong tay nàng, nhẹ giọng nói: "Cốc chủ, đừng nữa uống."
Dung Úc Ảnh ngước mắt, trông thấy một gò má tuổi trẻ, hắn là đường chủ Tinh Vũ đường Đông Phương Duyệt.
"Duyệt đại ca, sao huynh lại tới đây?" Nàng tự vịn vào giường đứng dậy, hơi
run run đứng lên, chào hỏi, "Huynh ngồi đi, đứng ở đó làm gì?"
"Cốc chủ, cẩn thận. . . . . . ." Đông Phương Duyệt vịn thân thể lắc lư của
nàng, "Ngài nghỉ ngơi trước một chút đi, ngày mai ta tới nữa."
"Không cần, ta không sao. Huynh gọi người bưng giúp ta chậu nước tới đây." Dung Úc Ảnh khoát tay, kéo ghế ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, một cái chậu nước lạnh lớn đã đưa lên. Dung Úc Ảnh ngâm
mặt trong nước lạnh, sau đó vắt khăn mặt sạch nước. Khi nàng ngẩng đầu
lên lần nữa đã không còn men say.
" Vài năm nay quả thật là muội thay đổi rất nhiều." Đông Phương Duyệt thở dài.
Nhìn hắn một cái, Dung Úc Ảnh nhàn nhạt nói: "Thật sao? Thật ra thì, so cới
người khác huynh là người hiểu rõ mã, ta là vì cái gì mà biến thành như
bây giờ. Nếu như ta thoáng thư giãn thôi, có lẽ, không sống nổi đến ngày mai nữa rồi."
"Tại sao nói vậy?" Đông Phương Duyệt hơi kinh hãi, có ai muốn giết nàng?Nhìn hắn một cái đầy kỳ lạ, Dung Úc Ảnh nói: "Huynh cho rằng, Nhạn Hành Sơ
hắn muốn để lại cái đinh trong mắt, đâm trong thịt là ta đây sao? Ta
sống một ngày, bất kể như thế nào cũng vẫn là Cốc chủ. Hắn muốn vị trí
Cốc chủ, trước tiên nhất định phải giết chết ta, ta và hắn, cuối cùng có một ngày sẽ chính thức trở mặt."
Đông Phương Duyệt ngẩn ra,
trong mắt thoáng qua một tia kỳ lạ. Hắn muốn mở miệng, hình như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
"Ban đầu, nếu không phải
là huynh mạo hiểm dạy ta võ công, lại lặng lẽ sao chép Thiên Địa Cửu
Trọng Tâm Pháp cho ta, chỉ sợ một Cốc chủ trên danh phận ta đây chỉ có
thể mặc cho người chém giết." Đối với Đông Phương Duyệt, nàng chỉ có cảm kích. Lúc nhỏ, Nhạn Hành Sơ và Đông Phương Duyệt đều là đồ nhi phụ thân thu nhận, cả hai đều là sư huynh của nàng. Chỉ là, khi đó, phụ thân
thiên ái rất nhiều đối với Nhạn Hành Sơ, chính mình cũng thích chơi cùng Nhạn sư huynh. Ở dưới ánh hào quang của Nhạn Hành Sơ, Đông Phương Duyệt tồn tại giống như là có cũng được mà không có cũng không sao. Vậy mà
sau đó, Nhạn Hành Sơ đoạt quyền vị, sau khi nàng bị cô lập, người không
hãi sợ nguy hiểm phía trước lặng lẽ giúp nàng ngược lại chỉ có Nhị Sư
Huynh nàng chưa bao giờ để ở trong lòng.
Nhẹ nhàng rũ mắt, Đông
Phương Duyệt nói: " Cốc chủ nói quá lời. Vì Tuyệt Vân
Cốc mà tận trung, vốn là việc nằm trong phận sự của Đông Phương Duyệt."
"Tốt lắm, hôm nay huynh tới chỗ này của ta, chắc không phải là vì mấy lời
khách sáo thôi chứ." Dung Úc Ảnh tự mình rót ly trà xanh, nắm ly trà
bằng sứ trắng, nhưng cũng không uống. Nàng nhìn thoáng qua nước trà, hỏi "Ta muốn biết, hôm nay ở trong Tuyệt Vân Cốc này ta có thể điều động
bao nhiêu người. Nói cách khác, còn có bao nhiêu huynh đệ thần phục với
ta."
"Ngoại trừ người củaTinh Vũ đường ta ra, có Cừu Diễm của
Hình đường đã thần phục lão Cốc chủ, sớm có bất mãn với việc Nhạn Hành
Sơ làm, là nhất định đứng ở về phía Cốc chủ. Tam đại hộ pháp trong cốc,
Lạc Vân hộ pháp năm xưa là tỷ muội của phu nhân, cũng nhất định sẽ hết
sức trợ giúp Cốc chủ. Hai người hộ pháp thì có thái độ không rõ ràng. Mà ba đường Liệt Phong, Kinh Lôi, Tật Điện đã sớm là người của Nhạn Hành
Sơ. Về phần những đàn chủ phân đàn khác, bọn họ hàng năm đóng ở bên
ngoài, bất kể đứng ở bên nào, đều là ngoài tầm tay với, không có ảnh
hưởng gì với toàn cục."
"Nói cách khác, nếu như chúng ta trở mặt
với Nhạn Hành Sơ, đối thủ chủ yếu chính là ba đường Liệt Phong, Kinh
Lôi, Tật Điện, phải hay không?" Dung Úc Ảnh trầm ngâm nói. Nếu là như
vậy, thực lực phía bên nàng cũng chẳng yếu đâu, thế lực của hai phe đều
lớn mạnh ngang nhau, không có ai mạnh hơn ai cả.
"Cũng không thể
nói như vậy. Phải biết, mặc dù thực lực của ba đường đó hùng hậu, nhưng
cao thủ chân chính cũng là Nhạn Hành Sơ. Tám năm trước hắn đã luyện
thành Thiên Địa Cửu Trọng, trong vòng ba chiêu đánh chết Võ Lâm Minh Chủ Nam Cung Trác - người xâm phạm Cốc. Công lực của hắn đã đạt tới trình
độ lô hỏa thuần thanh." Đông Phương Duyệt khẽ nhíu mày một cái, lo lắng
nhắc nhở.
Dung Úc Ảnh lạnh lùng cười cười, nếm cạn ly trà xanh,
nói: "Nếu như là tám năm trước, ta sẽ không phải là đối thủ của hắn,
nhưng mà, những năm gần đây, huynh vì ta mà sao chép Thiên Địa Cửu Trọng Bí Tịch, ta vẫn đang không ngừng tu tập. Coi như không thắng được hắn,
cũng không nhất định sẽ thua."
"Xem ra Cốc chủ đã hạ quyết tâm
nhất định phải đối mặt với Nhạn Hành Sơ. Chẳng lẽ chuyện này thật
sự không thể vãn hồi chút nào sao? Dù sao, dầu gì Nhạn Hành Sơ hắn
cũng là sư huynh của người, nếu hai người thật sự làm đến cùng, chỉ sợ
sư phụ dưới cửu tuyền cũng khó mà an tâm." Thật sự muốn đi đến bước này
rồi sao? Hắn không hiểu, tại sao chuyện lại phát triển đến tình hình
này.
"Huynh cũng nhìn thấy tình hình hôm nay rồi đó, ta cũng chỉ
là muốn phát bạc giúp thiên tai, bọn họ cùng kêu lên phản đối, nơi có để Cốc chủ ta đây trong mắt. Nếu tiếp tục như vậy nữa, qua không bao lâu
nữa, người ở vị trí cốc chủ này cũng đã bị đổi rồi. Huống chi, mẫu thân
của ta còn đang trong tay hắn, bảo ta làm sao có thể không lo lắng." ánh mắt Dung Úc Ảnh lướt qua cửa sổ đang mở một nữa, nhìn về phía ảo mộng
bên kia hồ, trái tim chua xót ê ẩm, nói không ra là cái tư vị gì. Tại
sao phải đi tới bước này? Làm sao nàng biết chứ.
"Chuyện này. . . . . ." Đông Phương Duyệt sợ run một lát, suy tính hồi lâu, vẫn quyết
định nói ra cách nhìn của mình, " Thật ra chuyện ngày hôm nay bọn họ
cũng có suy tính của bọn họ."
"Suy tính cái gì?" Dung Úc Ảnh nhíu mày.
"Giúp thiên tai, là chuyện của hoàng đế, trong mắt người ngoài Tuyệt Vân Cốc
chúng ta cũng chỉ là Tà Ma Ngoại Đạo, cần gì phải loại bỏ tai tiếng này? Hơn nữa, theo ta được biết, quan phủ ngân lượng giúp nạn thiên tai ít
ngày nữa sẽ tới nơi, không cần chúng ta phải đi quan tâm." Hắn dừng một
chút, lại nói, "Về phần phu nhân, ta tin tưởng ngay cả Nhạn Hành Sơ có
gan lớn như trời cũng không dám bất kính với lão nhân gia nàng."
"Mẫu thân ta cũng bị hắn giam lỏng rồi, huynh còn nói hắn không dám đối với
ta mẹ như thế sao?" Dung Úc Ảnh không nhịn sự tức giận, gò má hơi ửng
hồng. "Còn nữa, huynh không nhìn thấy thảm trạng của những người dân
chịu thiện tai kia, làm sao biết bọn họ sống ngày qua ra sao. Ta chỉ là
muốn dùng một chút năng lực non yếu của mình chẳng lẽ cũng sai lầm rồi
sao? Chúng ta là Tà Ma Ngoại Đạo, đó là cái mũ bọn người bạch đạo đội
cho Tuyệt Vân Cốc, đâu có liên gian gì đến những người bình dân kia.
Trước kia cha vẫn nói, làm chuyện gì, chỉ cần không phụ lòng mình là
được, cần gì đi để ý người ta nói như thế nào."
"Nhưng. . . . . ."
"Được rồi, huynh lui ra đi, ta cũng hơi mệt mỏi rồi. " Dung
Úc Ảnh phất tay một cái, cắt đứt lời hắn chưa nói hết.
Đông Phương Duyệt không nói gì nữa, khép cửa phòng lại cho nàng, yên lặng rời đi.
Uống một hơi cạn sạch trà lạnh trong tách, Dung Úc Ảnh cau mày.
Trà này, miệng thật là chát,.....