Thực ra Diệp Hiểu Hạ
cũng không bị trọng thương gì, chỉ đơn giản là một ít bầm tím và bị
thương ngoài da. Quan trọng là cô bị nhốt trong cái kho hàng bỏ hoang
kia hơn hai ngày, không cơm không nước, hệ tiêu hóa bị không ít khổ cực. Viện trưởng Vương trực tiếp đưa cô về cô nhi viện, lại cực nhọc ngày
đêm chăm sóc cô vài ngày, hai người mới hơi yên tâm một chút.
Hôm nay Diệp Hiểu Hạ và Thư Tiểu Mãn khuyên can mãi cuối cùng làm viện
trưởng Vương chịu đi nghỉ ngơi, giờ phút này hai người mới có cơ hội nói chuyện riêng tư.
"Viện trưởng tìm được chị thế nào?" Thực ra
Diệp Hiểu Hạ đã không có gì đáng ngại, nhưng viện trưởng Vương lo lắng,
luôn luôn không cho cô xuống giường, cô đành phải nằm trên giường nói
chuyện với Thư Tiểu Mãn.
Thời tiết hơi lạnh, Thư Tiểu Mãn cởi
giày, giống như hồi nhỏ, chui vào chăn, cùng Diệp Hiểu Hạ ngồi trên
giường nói chuyện."Không phải chịu từng nói với em, nếu hia bên chúng ta ai liên tục ba lần không nhận điện thoại thì nghĩ biện pháp tìm cứu
viện sao?"
"ừ."
"Ngày đó em gọi cho chị, gọi thế nào cũng
không thông, sau đó đi nhà mới của chị, phát hiện thư chị giấu dưới nệm, lúc đó em đoán có lẽ chị bị bắt cóc thời điểm, đầu óc nổ tung, hoàn
toàn không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể lo lắng đề nhà chờ điện
thoại đối phương. Nói đến cũng khéo, ngày đó Bạch Thiên Minh cư nhiên
lén lút về cô nhi viện thăm viện trưởng, em vừa nghe bọn nhỏ nói hắn
đến, trực tiếp đi lên hỏi hắn chị ở đâu, nhưng em quên viện trưởng ở
đó..." Nói đến chỗ này, trên mặt Thư Tiểu Mãn lộ ra một tia xấu hổ nhàn
nhạt.
"Sau đó viện trưởng biết?"
"Dạ, sau đó..." Thư Tiểu
Mãn dừng một chút, trên mặt hiện lên biểu cảm vô cùng quái dị, đó là một loại chần chờ đến nay vẫn không thể tin được."Sau đó giống như xem phim vậy, viện trưởng mang em và Bạch Thiên Minh đi một câu lạc bộ đêm rất
lớn, ban đầu người ta không nhường tiến, sau đó viện trưởng đưa cho bọn
họ thứ gì đó, qua một lúc, chủ câu lạc bộ đêm kia mang theo một đám
người đến, đối với viện trưởng giống như cháu với bà..."
"Tiểu Mãn..." Diệp Hiểu Hạ nghe Thư Tiểu Mãn hình dung nhịn không được cười ra tiếng: "Em đây là hình dung cái gì."
"Em nói thật mà. Bọn họ cúi đầu khom lưng với viện trưởng, quả thực là con
cháu. Chị cũng biết viện trưởng mặc bình thường, thấy thế nào cũng là
một người trung niên phổ thông, một đám đàn ông mặc xa hoa quần áo như
vậy trước mặt viện trưởng khiêm tốn, đó gọi là..."
"Nói trọng
điểm." Diệp Hiểu Hạ xoa xoa huyệt Thái Dương, đánh gãy Thư Tiểu Mãn, nếu lại để cô tiếp tục như vậy, đoán chừng đến ngày mai cũng không nghe đến nội dung Diệp Hiểu Hạ muốn biết.
"Nga, sau đó viện trưởng để cho ông chủ kia tìm bắt người bắt chị, Bạch Thiên Minh nói về bọn họ đặc
biệt và tình huống, ông chủ kia cho người đi tìm. Bọn em chờ trong một
nhà thật lớn tầng cao nhất của câu lạc bộ đêm kia. Gian nhà kia rất tốt
đó, giống như trên TV khách sạn năm sao vậy..." Lúc này Thư Tiểu Mãn có
dục vọng kể rõ mãnh liệt, tuy bị Diệp Hiểu Hạ nhắc nhở, vẫn là nói mấy
câu thì lan man.
"Nói trọng điểm."
"Đúng, đúng, trọng
điểm. Sau đó lão công viện trưởng tới rồi, sau đó bọn họ ở trong một căn nhà thật lâu, không biết nói gì, em không dám đi nghe lén, nhưng em
nghĩ, bọn họ nhất định..."
"Trọng điểm! !" Diệp Hiểu Hạ nhịn không được lớn tiếng, thảo luận với một kẻ thích nói nhảm thật là vất vả.
"Được thôi. Trọng điểm là sau khi lão công viện trưởng và viện trưởng tán gẫu xong, đi ra, để bọn em ở chỗ đó chờ, sau đó bọn em chờ, thấy bọn họ tìm người, một tầng lại một tầng tìm người, cuối cùng tìm được chị, viện
trưởng mang bọn em đi. Đương nhiên, lão công viện trưởng dẫn theo thật
nhiều người..." Thư Tiểu Mãn nhìn thấy Diệp Hiểu Hạ hơi hơi nhăn lại
lông mày, ngượng ngùng đóng miệng, nhưng vô cùng không cam lòng biện
bạch như trước: "Thật sự rất giống phim mà! Những chuyện chính giữa
là..."
" Chị đã biết rồi ..." Diệp Hiểu Hạ khoát tay, kéo chăn
qua nằm xuống, Thư Tiểu Mãn cũng nằm xuống theo, trước mặt cô tiếp tục
lải nhải nói xong thời gian ly kỳ nhất trong cuộc sống của cô ấy cho tới nay.
Mà Diệp Hiểu Hạ nghĩ càng nhiều, viện trưởng, Tần Mục Ca, Bạch Thiên Minh, còn có ngày mai không biết thế nào.
Ngây người ở cô nhi viện hai ngày, Diệp Hiểu Hạ quyết định về nhà mình thuê. Tuy giờ đã không có vấn đề mắc nợ, nhưng trong lòng cô lại vẫn hơi
vướng bận.
Tỷ như Trầm Hoan, tỷ như trò chơi.
Trầm Hoan
bởi vì anh ta có ân cứu mạng, tuy rằng anh ta hơi kỳ lạ, nhưng cô cần
phải chăm sóc anh đến khi thân thể khôi phục. Đây là đạo nghĩa, cũng là
nợ nhân tình.
Mà trò chơi...
Tuy giờ cô đã không cần trả
nợ, không cần chơi trò chơi kiếm tiền, một lần nữa khôi phục quỹ đạo
cuộc sống trước kia, nhưng là, cô lại quyến luyến nói không ra với trò
chơi kia.
Không phải vì tiền, chỉ là, chỉ là vì thích mà thôi.
Tuy rằng Viện trưởng Vương lo lắng thân thể Diệp Hiểu Hạ chưa khôi phục
tốt, nhưng, vẫn không có ngăn cản Diệp Hiểu Hạ rời khỏi cô nhi viện. Bà
làm cho Diệp Hiểu Hạ làm không ít đồ ăn ngon đặt trong cặp lồng cơm cho
cô mang về, làm Thư Tiểu Mãn hâm mộ nước miếng chảy ròng.
Lúc rời khỏi cô nhi viện, Diệp Hiểu Hạ thấy Bạch Thiên Minh, tuy cô đứng lại,
nhưng Bạch Thiên Minh chỉ là đứng ở xa xa, nhìn về phía cô cúi đầu thật
sâu, xoay người đi mất.
Cô thở dài, đã qua chuyện như vậy, đại khái mỗi người đều không có cách nào trở lại như ban đầu.
Chỗ ở mới của Diệp Hiểu Hạ ở lầu 4, khi cô đi đến lầu ba, thì nghe thấy một giọng nói lưu manh truyền tới từ đỉnh đầu: "Ô ô u, hộ sĩ tiểu thư,
chúng ta thật sự là thật lâu không gặp nha?"
Ngẩng đầu vừa thấy,
người đàn ông đứng ở cửa thang lầu, ôm hai tay kia không phải Tang Chẩm
Lưu thì là ai. Cô sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi nở nụ cười, học
giọng điệu của anh vui đùa: "Thật là hiếm thấy, đại bác sĩ Tang cư nhiên không ở nhà khám, sao có thể nơi này."
"Bị người nhờ vả. Nếu
không tôi đâu có thời gian rảnh rỗi đi lại nhìn cô." Tang Chẩm Lưu đi
theo phía sau Diệp Hiểu Hạ lại đi lên một tầng, lại tự nhiên đi theo cô
vào nhà. Anh ta lên lên xuống xuống đánh giá nhà này, nhịn không được
chậc chậc cảm thán: " Đây cũng quá không chú ý rồi, tôi còn tưởng rằng
tất cả phụ nữ đều nhồi tất cả mọi thứ mình có vào nhà, nơi này của cô
cũng không tránh khỏi quá trống trải."
Diệp Hiểu Hạ vừa bỏ cặp
lồng cơm vào nhà bếp, vừa buồn cười: "Tôi lại không mời anh vào, anh
cũng không tránh khỏi quá tự giác, anh không biết anh đi vào nhà một phụ nữ xa lạ như vậy rất không thân sĩ sao?"
"Chúng ta không quen sao?" Da mặt Tang Chẩm Lưu rất dày.
"Chúng ta rất quen sao?" Diệp Hiểu Hạ tức giận đến ngứa răng.
Tang Chẩm Lưu làm như không thấy ánh mắt khinh bỉ của Diệp Hiểu Hạ, tiếp tục đi dạo trong ngôi nhà không lớn của Diệp Hiểu Hạ, bỗng nhiên ánh mắt
của anh dừng lại trên máy trò chơi màu lam bên giường ngủ Diệp Hiểu Hạ.
Dừng một chút, anh mới quay đầu nói: "Cô chơi Cực Hạn?"
"Thế nào? Không thể?" Diệp Hiểu Hạ tức giận trừng mắt nhìn Tang Chẩm Lưu một cái.
Bên môi Tang Chẩm Lưu lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, anh nhìn Diệp Hiểu
Hạ thật sâu, sau đó mới thu ánh mắt, khóe môi nâng lên độ cong đẹp đẽ
nói: "Có thể, đương nhiên có thể."
"Tôi còn chưa hỏi anh, ai bảo anh đi đến thăm tôi?"
Tang Chẩm Lưu híp híp mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ, bên môi tươi cười làm cho người ta bủn rủn chân tay. Bỗng nhiên, biểu cảm thần bí của anh biến mất,
biến thành tươi cười thoải mái thích ý. Anh nhún nhún vai: "Lão Trương
để tôi tới ."
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt một chút, không tiếp
tục hỏi nữa. Những lời này cô cũng đã đại khái có thể đoán được chân
tướng mọi chuyện, tươi cười bên môi cô cương cứng, sau đó dời đề tài:
"Thương tích Trầm Hoan có khỏe chưa? Mấy ngày nay tôi không có đi..."
Nói đến chỗ này cô ngừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Thật ngượng
ngùng."
"Ha, hóa ra cô còn nhớ rõ việc của cô." Tang Chẩm Lưu nở
nụ cười: "Trầm Hoan thôi, cũng không tệ, không chết được, anh ta là Tiểu Cường đánh không chết, đoán chừng dù chặt đứt đầu còn có thể bật dậy."
Sau đó anh ta liếc Diệp Hiểu Hạ một cái: "Cô đi làm cơm đi."
"Nấu cơm?"
"Ai nha, tay nghề cô không tệ a, tôi ăn vài ngày thành thói quen." Tang
Chẩm Lưu hắc hắc cười cười, sau đó cúi đầu, dung giọng nói chỉ có mình
nghe thấy nói: "Đương nhiên, Trầm Hoan cũng là người kén chọn."
"Trong nhà không có đồ ăn."
“Tôi và cô đi mua."
“...”
Diệp Hiểu Hạ nhìn Tang Chẩm Lưu không nói nổi: "Anh rất nhàn hả?"
Tang Chẩm Lưu nhìn trời, cười đến bí hiểm: "A a, bởi vì có người đổi cho tôi thời gian một ngày."
"Cái gì?"
"Không có gì, mua đồ ăn, mua đồ ăn."
Dọc theo đường đi hưng trí của Tang Chẩm Lưu có vẻ rất cao, hiển nhiên anh
chưa từng tới chợ. Anh ta đi theo sau Diệp Hiểu Hạ, xem tất cả đều cảm
thấy vô cùng thú vị, thậm chí chỉ vào một ít rau dưa thông thường hỏi
tới hỏi lui, ở trước mắt bao người, Diệp Hiểu Hạ kiên trì giải đáp vấn
đề của anh, biểu cảm rất quẫn.
Nhưng anh ta coi như cũng biết
chuyện, đồ ăn mua dọc theo đường đi đều rơi vào trong tay anh. Lúc anh
ta mang đồ ăn và Diệp Hiểu Hạ về nhà, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nhịn không
được, than thở một câu: "Anh giả bộ thật hay, sao lại nhiều đồ ăn như
vậy không biết."
Tang Chẩm Lưu nâng mí mắt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Cái này gọi là quân tử xa nhà bếp."
Diệp Hiểu Hạ đành phải cúi đầu âm thầm mắng vài tiếng, mang đồ ăn vào bếp công việc lu bù.
Một giờ sau, cô chuẩn bị xong ba món ăn một món canh, Tang Chẩm Lưu không
chút khách khí ăn no nê trước. Diệp Hiểu Hạ cau mày nói: "Đây là cơm cho bệnh nhân của Trầm Hoan."
"Ai bảo anh ta trúng đạn, trúng đạn
rồi chỉ có thể ăn cơm thừa đồ ăn thừa." Tang Chẩm Lưu xuy xuy cười, làm
Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể lại đi làm vài món
thức ăn cho Trầm Hoan. Hành động này khiến Tang Chẩm Lưu rất là bất mãn, thậm chí nói Trầm Hoan đói chết là xứng đáng.
Mặc dù bị Tang Chẩm Lưu dùng mọi cách cản trở, bữa cơm cho bệnh nhân này cuối cùng vẫn đưa đến trong tay Trầm Hoan.
Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ tươi cười nhợt nhạt, khóe miệng động dậy vài
lần, ánh sáng rực rỡ chuyển động trong mắt. Anh cúi đầu, mở cặp lồng cơm ra, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."
"Không cần cảm ơn." Tuy sau khi
Diệp Hiểu Hạ "dạy dỗ" Trầm Hoan, mỗi lần anh đều sẽ chân thành cảm ơn,
nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn hơi ngượng ngùng.
Ngồi trên giường bồi hộ
bên cạnh, Diệp Hiểu Hạ lẳng lặng nhìn Trầm Hoan ăn cơm. Tư thế anh ăn
cơm rất đẹp mắt, tốc độ không nhanh không chậm, ánh mặt trời sau giữa
trưa chiếu vào một bên mặt của anh, hình thành một đường ánh sáng dịu
dàng đẹp mắt.