Lúc đầu, Vương Đan và chồng là Dư Chí Lượng tới Quảng Châu kinh doanh thời
trang, đúng vào thời kỳ vàng son, mà Vương Đan và Dư Chí Lượng rất chịu
làm ăn, nên hai người bọn họ nhanh chóng phất lên.
Lúc đó, ánh mắt của Dư Chí Lượng rất nông cạn, luôn muốn mua dây chuyền
vàng và vàng thỏi, mặc áo lông chồn đi khoe khắp nơi, nhưng Vương Đan
thì không, tuy bà ta là phụ nữ, những vẫn hơn Dư Chí Lượng, tuy lúc đầu
bọn họ kinh doanh thời trang, nhưng vì ngành này rất dễ kiếm tiền, nên
cũng có nhiều người đua theo, tiền không còn dễ kiếm như lúc ban đầu
nữa.
Nếu không nhanh chóng tìm con đường khác, bọn họ đành phải quay về thôn
núi, canh chừng tiền lương từng tháng của con gái, ngay cả tiền đóng
phạt vì sinh con vẫn chưa có.
Quảng Châu rất gần Hong Kong và Macao, chính sách quốc gia tuy không
bằng Thẩm Quyến, nhưng dù sao cũng được coi là lớn hơn nhiều thành phố
khác. Những năm gần đây, ngành công nghiệp nặng càng lúc càng xuống dốc, đã vậy chính sách đối ngoại bắt đầu xuất hiện, ngành nào cũng hướng tới sự thịnh vượng của quốc gia, hoàn cảnh cả nước bắt đầu thay đổi, khi
đó, ngành bảo vệ mội trường cũng âm thầm đi lên.
Tuy trình độ văn hóa của Vương Đan chỉ dừng lại ở cấp hai, nhưng bà ta
rất giỏi. Lúc còn ở Quảng Châu, ngày nào bà ta cũng mua một tờ báo, xem
đi xem lại vài lần đã nắm bắt được mấu chốt kinh doanh.
Bảo vệ môi trường là ngành tốt, được quốc gia ủng hộ luôn cơ mà, sao
không tốt được? Mặc dù Vương Đan không có thiên phú kinh doanh lắm,
nhưng bà ta biết, được quốc gia ủng hộ nhất định sẽ rất phát triển!
Nên bà ta đã cố gắng thuyết phục Dư Chí Lượng, thay đổi cách nhìn, cắn
răng đầu từ vào ngành bảo vệ môi trường. Lúc đầu, tiền mua dụng cụ, cho
thuê đất, liên hệ nhiều người, tiền ra như nước, Dư Chí Lượng vô cùng
đau lòng, thường mắng bà ta chỉ biết phá hoại, hận không thể lập tức dẹp bỏ cái công ty này. Nhưng dần dần, bắt đầu có nhiều đại lý tới tìm bọn
họ, thậm chí cả chính phủ đôi khi cũng dùng tới dụng cụ của bọn họ, Dư
Chí Lượng và Vương Đan nhanh chóng thu hồi vốn, không chỉ vậy, số tiền
mỗi ngày bọn họ kiếm được nhiều như nước, không ngừng nhiều lên.
Bọn họ dần dần trổ hết tài năng, mua xe mua nhà ở Quảng Châu, thậm chí
công ty của bọn họ còn được nằm trong top 100 công ty của Forbes.
Thấy lợi ích trước mắt, không chỉ có mỗi Dư Chí Lượng, ngay cả Vương Đan cũng bắt đầu vênh váo. Công tý càng lúc càng đi xuống, thanh danh cũng
thối rửa đi, có một năm doanh thu tăng cao, Vương Đan từng mong được đưa công ty ra thị trường, nhưng vi danh tiếng kém quá, nên nhiều chỗ quen
biết lâu năm cũng phải từ chối, từ đó, công ty bọn họ bắt đầu xuống dốc. Nhìn thấy mấy công ty khác lúc trước chả bằng mình, thế mà bây giờ đã
bị vượt mặt, công ty của bọn họ còn nợ bao nhiêu tiền, ngay cả tiền
lương cũng không có để phát cho nhân viên, Vương Đan và Dư Chí Lượng
càng lúc càng lo lắng, cố gắng tìm cách cứu vớt công ty.
Mà Tịch Thành Nghiễn, tổng giám đốc Hoa Vũ cũng bị bọn họ theo dõi.
Nếu được Tịch Thành Nghiễn trợ giúp, bọn họ nhất định sẽ trở lại như
xưa! Nợ ngân hàng, tiền lương nhân viên, chiếc xe thể thao mà con trai
thích, chỉ cần Hoa Vũ cho bọn họ một công trình lớn, bọn họ nhất định sẽ có mọi thứ! Nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa, Tịch Thành Nghiễn vẫn
không chịu để ý tới bọn. Nhìn thấy công ty sắp tới đà phá sản, còn phải
phát tiền an ủi cho nhân viên, Vương Đan và Dư Chí Lượng vô cùng cấp
bách, thậm chí bọn họ còn chạy từ Quảng Châu tới Thẩm Quyến.
Nhưng vẫn không gặp được Tịch Thành Nghiễn, cho dù có bao vây công ty vẫn không thấy được.
Đúng lúc Vương Đan và Dư Chí Lượng muốn bỏ cuộc quay về Quảng Châu, chợt bắt gặp Tịch Thành Nghiễn ở nhà hàng, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp.
Từ đầu, Vương Đan đã cảm thấy cô gái đó vô cùng quen, bà ta vắt óc suy
nghĩ một hồi, cuối cùng thấy ánh mặt của chồng sáng bừng, cô gái đó
không phải ai khác chính là Dư Duyệt, con gái bọn họ!
Vương Đan và Dư Chí Lượng chưa từng quan tâm tới cô con gái này, nên tự
nhiên cô cũng không quan tâm tới bọn họ làm gì, ngay cả cái tên Dư Duyệt cũng là bà nội Dư đặt cho. Lúc Dư Duyệt mười bốn tuổi, bọn họ đã từng
lén lút trở về, muốn dẫn cô đi.
Khi đó bọn họ đang gặp trở ngại lớn, cái khách hàng cũ đều đi hết, bọn họ phải liên hệ với các khách mới khác.
Nhưng thị trường lúc đó rất khó khăn. Phải biết rằng, để có được máy bảo vệ môi trường tốt thì rất tốn tiền, không có khách hàng nào dám tìm một công ty đang gặp khó khăn như vậy !
Vương Đan buồn bã tới mức tóc sắp bạc trắng, nguồn tiêu thụ không tốt.
Đúng lúc đó, Dư Chí Lượng đột nhiên mang tin vui tới, có một vị khách
giàu có muốn mua lại toàn bộ bốn thiết bị của bọn họ !
Bốn bộ, cả bốn bộ ! Ánh mắt Vương Đan sáng bừng lên, nhưng một giây sâu, bà ta lại u sầu như cũ, công ty bảo vệ môi trường thì có ít ỏi gì đâu,
nhà bọn họ cũng chẳng có gì xuất sắc, sao vị khách đó lại muốn mua lại
thiết bị chứ?
Bà ta và Dư Chí Lượng tìm hiểu một tuần, cuối cùng cũng điều tra được, vị khách này rất thích những cô gái ngây thơ trong sáng.
Dư Chí Lượng than thở gãi đâu, nếu thích cô gái trưởng thành thì được,
ông ta có thể để vợ mình đi, nhưng người ta lại thích những cô gái nhỏ!
Bảo ông ta phải chạy đi đâu tìm đây!
Trong lúc ông ta không hy vọng, Vương Đan chợt nhớ tới cô con gái bị mình vứt bỏ mười mấy năm trời!
Lúc bà ta và Dư Chí Lượng bỏ đi, Dư Duyệt vẫn chưa tới một tuổi, tuy lúc đó Dư Duyệt không được ăn ngon mặc đẹp, nhưng vẫn trắng trẻo mập mạp,
xinh đẹp lại hoạt bát, đã nhiều năm trôi qua, trừ khi bị tàn phế, thì cô nhất định sẽ là một cô gái xinh xắn!
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, nghĩ ra một ý tưởng vô cùng hay ho.
Nhờ người bạn ở quê giúp bọn họ cho bọn họ một tấm ảnh của Dư Duyệt, bọn họ rất hài lòng, rồi lại bảo người bạn đó dẫn Dư Duyệt về giúp. Vương
Đan cứ tưởng mọi chuyện sẽ vô cùng thuận lời, thành phố lớn và tình thân hoàn toàn có thể hấp dẫn một cô bé mới ớn.
Nhưng bà ta không ngờ Dư Duyệt lại liều chết chống đối, cùng lúc đó, bà
ta đã nghe tin ông chủ đó đã mua thiết bị của công ty khác rồi.
Mượn sức không thành, buôn bán không ổn, đương nhiên Dư Duyệt không còn
tác dụng gì nữa rồi, Vương Đan và Dư Chí Lượng không mang Dư Duyệt về
Quảng Châu nuôi, bọn họ chỉ cần con trai là đủ rồi, thế mà mười năm sau, bọn họ trùng hợp gặp lại cô con gái của mình, đã vậy Dư Duyệt còn quen
biết Tịch Thành Nghiễn !
Cơ hội tới, Vương Đan và Dư Chí Lượng đi thăm hỏi nhiều chỗ, cuối cùng
cũng hiểu rõ mối quan hệ của Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn, trong lòng
thầm oán Dư Duyệt đúng là may mắn, nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc, về sau
Dư Duyệt một ngày.
Nhân phẩm của đôi vợ chồng này thế nào Tịch Thành Nghiễn đã hiểu rõ, anh cố tình bỏ lơ lời nói của Vương Đan và Dư Sâm, chỉ cau mày tới cạnh Dư
Duyệt, vỗ tay lên lưng cô, ý bảo cô đừng quá đau khổ.
"Duyệt Duyệt, con cũng thật là, sao không chịu giới thiệu cho ba mẹ
biết, đã bao năm rồi, bây giờ con cũng đã sắp kết hôn, hay quá." Vương
Đan đưa tay lau khóe mắt đỏ ngầu, kéo tay Dư Duyệt qua, nhưng lại bị cô
giãy ra, bà ta lại không biết xấu hổ, tiếp tục lấn tới, vừa nói chuyện
với Dư Duyệt vừa nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Mẹ hiểu được tình cảm của bọn
con, mẹ rất mừng cho con, sau này nhất định phải sống tốt đấy!"
Đây là lần đầu tiên Dư Duyệt thấy một người mặt dày như vậy, vứt bỏ cô
hơn hai mươi năm, tuy không biết được sao bọn họ biết Tịch Thành Nghiễn, nhưng lúc thấy cô vẫn còn giá trị lợi dụng, bọn họ lại xem như chưa có
chuyện gì xảy ra mà dính vào, có ba mẹ như vậy, Dư Duyệt rất hy vọng bọn họ đừng về đây nữa thì hơn.
"Tôi không có ba mẹ, cũng chả có em trai." Dư Duyệt kéo Tịch Thành
Nghiễn lùi lại, bình tĩnh nhìn Vương Đan, "Tôi chỉ có một người thân là
bà nội." Dừng một chút, cô lạnh lẽo nói: "Mặc kệ làm sao mấy người biết
được quan hệ của tôi và Tịch Thành Nghiễn, nhưng hôm nay, tôi muốn nói
rõ cho mấy người biết, đừng hòng tìm Tịch Thành Nghiễn giúp đỡ, không có khả năng đâu!"
"Cái con bé này, mẹ chỉ..."
Vương đan chưa nói xong, đã bị Dư Duyệt ngắt lời, "Mời mấy người lập tức rời khỏi nhà của tôi!"
"Nhà của cô? Trên giấy tờ bất động sản là tên ba tôi đấy nhé !" Dư Sâm u ám nói, lời nói vô cùng ngạo mạn. Một người quê mua như cô mà lại dám
cản trở cậu ta, mẹ cậu ta đã nói, chỉ cần được Tịch Thành Nghiễn giúp
đỡ, tháng sau cậu ta sẽ được mua xe thể thao !
Đó là hy vọng từ lâu của cậu ta, thế mà bây giờ Dư Duyệt lại ngăn cản
không cho Tịch Thành Nghiễn giúp đỡ, Dư Sâm dường như rất oán hận Dư
Duyệt.
"Dư Chí Lượng!" Bà nội Dư bỗng nhiên đứng dậy, đứng trước Dư Duyệt, chỉ
vào chóp mũi Dư Chí Lượng, mắng, "Đời này tao chỉ có mỗi mày là con, cái gì cũng cho mày ăn trước, lúc trong nhà nghèo túng, tao và ba mày chẳng có lấy một bộ đồ nào giữ ấm, mùa đồng, vết thương của ba mày tái phát,
mà ông ấy lại còn muốn cho mày một cái áo bông mới. Mày lớn lên, lương
tâm bị chó tha rồi thì thôi đi, còn muốn gieo họa cho con gái mình! Tao
cho mày biết, Dư Duyệt và tao không có quan hệ gì với mày cả, mày đừng
hòng muốn lấy tình thân ra để uy hiếp nó, tình thân cái rắm gì ! Mày mau cút cho khuất mắt tao ! Thấy mày là mắt tao bẩn rồi !" Bà nội Dư dừng
lại thở dốc, "Còn nữa, giấy tờ bất động sản do mày đứng tên à? Có cần
tao lấy ra cho mày xem lại không !"
Dư Chí Lượng bị bà nội Dư mắng tới nỗi mặt đỏ tai hồng, im lặng không
dám nói gì, trong lòng Vương Đan vô cùng hận bà nội Dư phá hỏng chuyện
tốt của mình, nhưng không dám mắng bà trước mặt Tịch Thành Nghiễn, trong lòng thầm rủa bà vài câu, nhưng trên mặt lại giả vờ cười, đang định nhẹ nhàng nói..., nhưng không ngờ Dư Sâm bỗng nhiên tiến lên, vẻ mặt hung
dữ đẩy ngã bà nội Dư một phen.
Bà nội Dư bị cậu ta đẩy như vậy, té xuống đất, trực tiếp ngất đi.
"Bà nội !" Trong đầu Dư Duyệt 'ong' lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Ánh mắt đỏ như máu nhìn Dư Sâm, không hề nghĩ ngợi gì, cô lập tức cần
gạt tàn pha lê đập vào đầu Dư Sâm, máu văng tung tóe.