"Ha ha, tổng giám đốc..." Dư Duyệt đỏ bừng cả khuôn mặt, cô thực sự hận
không thể tìm một lỗ chui vào! Cô cười khan hai tiếng, đặt hai tay ra
phía sau, bước từng bước nhỏ lui ra, lắp bắp nói: "Ngài, ngài bận rồi,
tôi phải đi chuẩn bị tài liệu nhận chức đây, ha ha, tạm biệt."
Rõ ràng lúc cô rời đi anh vẫn còn ngồi trong phòng cơ mà, sao chưa tới
một phút đã theo cô đi ra rồi! Đã vậy cô còn không phát hiện ra! Xui xẻo thật!
Dư Duyệt cụp đuôi chạy tới thang máy, điên cuồng mắng chửi trong lòng.
"Dư Duyệt." Lúc cô đã đi xa, Tịch Thành Nghiễn bỗng mở miệng gọi cô một
tiếng. Có lẽ vì vừa mới hút thuốc, nên giọng nói của anh có chút khàn
khàn không như bình thường, Dư Duyệt phản xạ có điều kiện lên tiếng,
"Vâng!"
Cô vốn cho rằng Tịch Thành Nghiễn sẽ dạy dỗ cô, thậm chí sẽ cho cô một
lời cảnh cáo, ai ngờ, anh chỉ gọi một tiếng rồi thôi, nhìn chằm chằm cô, nửa ngày không cất lời.
Dư Duyệt bị anh nhìn như vậy, trong đầu không khỏi nghĩ lung tung. Tịch
Thành Nghiễn có ý gì đây? Chẳng lẽ anh không cho cô đến làm sao? Sẽ
không thuê cô nữa?
Càng nghĩ càng sợ, rốt cuộc cô đành lấy dũng khí, đối mặt với ánh mắt
của Tịch Thành Nghiễn, "Tịch, tổng giám đốc Tịch, có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Tịch Thành Nghiễn rắc tàn thuốc lên thùng rác, dập tắt ngọn lửa, "Nhớ, ngày mai không được tới muộn."
"Được, được!" Gọi cô chỉ vì điều này thôi sao? Ông chủ thật kỳ lạ...
Tối đến, Dư Duyệt mời Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong ăn đồ nướng, Phùng
Vũ Thần uống một hơi nửa bình Thanh Đảo, lau miệng một cái rồi cất điên
cuồng cười, "Ha ha, tớ đã nói cậu không có gan đi ngủ cùng người đàn ông lạ rồi mà, thì ra, anh chàng đẹp trai hôm đó chính là tổng giám đốc Hoa Vũ!"
"Này, cậu nhỏ giọng một chút." Nhận thấy những ánh mắt trong quán nhìn
chằm chằm bọn họ, Dư Duyệt nhanh chóng nuốt miếng nấm nướng xuống, dùng
khuỷu tay chọt Phùng Vũ Thần, "Mọi người đang nhìn chúng ta kìa!"
Dừng một chút, cô tức giận ném thẳng cây tăm lên bàn, "Vậy mà cậu còn truy hỏi tớ, hại tớ..."
"Hại cậu thế nào? Làm cậu mất mặt sao?" Phùng Vũ Thần chớp mắt nhìn Dư
Duyệt, cười một mình không đủ, còn lấy tay đẩy Quý Vân Phong, "Nhanh
lên, anh có biết hôm nay Ngư Ngư của chúng ta lại làm chuyện ngu xuẩn gì không?"
"Có ngu thế nào cũng không phải là em!" Quý Vân Phong tức giận nói một
câu, đút cho Phùng Vũ Thần một xâu thịt dê, "Mau ăn đi, ăn cơm cũng
không thể chặn nổi miệng em."
"Ai... Em nói này Quý Vân Phong, hôm nay anh ăn phải thuốc súng à? Dám
nói chuyện như vậy!" Phùng Vũ Thần trừng mắt liếc nhìn Quý Vân Phong một cái, "Đúng là tật xấu!"
"Anh nào có tật xấu, chẳng qua, anh chỉ không được đẹp trai thôi." Quý Vân Phong uống một ngụm bia lớn, chua chát nói.
"Không phải, khi nào thì em..." Phùng Vũ Thần chưa nói hết câu, bỗng
nhiên chợt nhớ ra gì đó, mở to hai mắt, "Em có nói gì anh sao, cả một
câu khen tổng giám đốc đẹp trai cũng không có, mà anh còn ngồi đây ăn
dấm."
"Anh không có!" Quý Vân Phong lầm bầm một câu, cúi đầu cắn một miếng
thịt che đậy cảm xúc, kết quả, suýt nữa đã nghẹn, Phùng Vũ Thần lại cười rộ lên.
Dư Duyệt lặng lẽ thở dài, cuối cùng, Phùng Vũ Thần cũng dời chú ý đi, nếu không nhất định sẽ hỏi tới cùng.
Bọn họ cùng nhau nhậu nhẹt vui vẻ, còn Tịch Thành Nghiễn lại phải điên cuồng tăng ca trong công ty.
Gần đây, Hoa Vũ lại nhận thêm một hạng mục lớn, có chút vấn đề xảy ra,
ban ngày, Tịch Thành Nghiễn tổ chức cuộc họp chỉ đạo công tác, tối muộn
phải ở lại xem tài liệu, vội đến nỗi ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống.
Những đối tác của Hoa Vũ đều biết, Hoa Vũ luôn chú trọng tới chất lượng, cho dù là một công trình nhỏ, bọn họ vẫn tận tâm tới cùng, vì vậy, đã
nhiều năm trôi qua, tới tận bay giờ, ngành bảo vệ môi trường của Hoa Vũ
chưa từng xuất hiện chuyện không đạt chất lượng.
"Tổng gián đốc Tịch, khoan đã!" Tịch Thành Nghiễn ký tên vào một phần
tài liệu, kỹ sư phụ trách hạng mục đầu đổ đầy mồ hôi, không kịp gõ cửa,
"Tiểu Cổ vốn không hề giao hết tất cả tài liệu cho tôi, anh xem, thiếu
rất nhiều, sáng mai tôi lại phải lên máy bay, không kịp sửa lại nữa!"
Tiểu Cổ chính là thư ký của Tịch Thành Nghiễn, rất xinh đẹp, lại vô cùng thông minh, có điều, cô ta không lúc nào làm việc nghiêm túc, thường
xuyên quên trước quên sau, đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra
chuyện tài liệu không đầy đủ thế này.
Tịch Thành Nghiễn mấp máy môi, ánh mắt đảo qua tài liệu trên tay, liếc
mắt vài cái liền phát hiện tài liệu thiếu một vài phần quan trọng cơ
bản.
Không hề nghĩ ngợi, anh nâng tay gọi cho Tiểu Cô, "Vì sao tài liệu hạng mục trạm nước bẩn không đủ?"
"Hả?" Tiểu Cổ khoa trương kêu một tiếng, "Không có khả năng mà, tổng
giám đốc, tôi rõ ràng đã giao đầy đủ cho Thạch Công rồi, nếu không, sáng mai tôi sẽ kiểm tra lại."
"Sáng mai?" Giọng nói Tịch Thành Nghiễn không lớn không nhỏ, nhưng lại
vô cùng sắc bén, "Tám giờ sáng mai, Thạch Công sẽ có một chuyến bay, cô
nghĩ sẽ kịp sao? Vì sao lúc chuẩn bị tài liệu lại không chịu kiểm tra
cẩn thận? Cô nói xem, đây là lần thứ mấy rồi hả?"
Tịch Thành Nghiễn dù là một người lạnh lùng, nhưng chưa từng trách móc
nặng nề với nhân viên của mình, thỉnh thoảng mắc lỗi, anh cũng sẽ nhận
nại cho qua, coi như Tiểu Cổ là người duy nhất có bản lĩnh chọc anh tức
điên thế này.
"Nhưng, nhưng tài liệu của Thạch Công rất nhiều, nên sẽ khó tránh khỏi
việc quên một ít." Tiểu Cổ cảm thấy vô cùng oan ức, đây là một hạng mục
lớn, phải chuẩn bị rất nhiều, cô ta quên một hai cái không phải là
chuyện rất bình thường sao? Tổng giám đốc phải nghiêm trọng hóa vấn đề
đến vậy sao!
"Tôi không biết công ty mình lại có quy định, được phép mắc lỗi khi
nhiều việc, hay đây là quy tắc do cô tự mình đặt ra? Cô mau chuẩn bị đầy đủ tài liệu cho tôi, nếu công trình ngày mai bị trễ nãi, thì cô phải là người gánh vác mọi trách nhiệm."
Nghe được giọng nói nghiêm nghị của Tịch Thành Nghiễn, Tiểu Cổ biết mình đã gây ra chuyện lớn rồi, vội vàng bỏ chiếc mặt na đang đắp giữ chừng
ra, khiêm tốn nói: "Tổng giám đốc, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi,
anh cứ để Thạch Công tới công trường trước, những tài liệu còn thiếu,
ngày mai, tôi nhất định sẽ gửi sân bay chuyển cho anh ta."
Nghe được những lời này, Tịch Thành Nghiễn bộp một tiếng cúp điện thoại. Hạng mục lần này là ở một nông thôn nhỏ thuộc vùng đất Tây Tạng, ở đó
có sân bay nào sao? Không dễ gì tới được đó! Tiểu Cổ, cô ta ngay cả địa
điểm hạng mục cũng không biết!
"Đổi lại thành chuyến trưa mai, sáng mai tôi sẽ đưa tài liệu cho cậu."
"Tổng giám đốc, tôi... tôi mua vé bay không thể đổi được." Thạch Công
nắm tóc, có chút khó nói. Anh ta là một người đơn giản, cho dù công ty
có trả toàn bộ phí đi lại, nhưng anh ta vẫn đều tiết kiệm tiền.
"Vậy lại mua thêm một lần nữa, vé buổi sáng cứ bỏ đi." Tịch Thành Nghiễn không do dự, khoanh tay nhìn Thạch Công, "Gọi Lý Chí vào giúp tôi."
"Lý Chỉ là quản lý phòng thư ký, cấp trên của Tiểu Cổ. Toàn bộ quyền phụ trách chi nhánh công ty và mọi việc anh ta đều làm việc cùng tổng giám
đốc, là trợ thủ đắc lực của Tịch Thành Nghiễn, nên tối nay anh ta cũng
phải tăng ca vì dự án công trình này.
Nghe Thạch Công nói Tịch Thành Nghiễn gọi, anh ta vội vàng đến gõ cửa, "Tổng giám đốc, anh gọi tôi?"
"Ừm, ngày mai lập tức thông báo tuyển dụng, tôi muốn có một thư ký mới, để Tiểu Cổ từ chứ đi."
"Được." Lý Chí gật đầu, đối với chuyện Tiểu Cố phải cuốn gói ra đi, anh
ta không hề ngạc nhiên tí nào, thực ra, nếu Tịch Thành Nghiễn không nói, mấy ngày nữa anh ta cũng sẽ báo tình hình của Tiểu Cổ lên Tịch Thành
Nghiễn.
"Nhưng muốn tuyển được một người xinh đẹp lại có kinh nghiệm phải rất
lâu." Lý Chí thật thà nói: "Như vậy sẽ làm trễ nãi công việc của ngài
mất."
Tịch Thành Nghiễn nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói: "Hôm nay tôi vừa tuyển
được một người, tên là Dư Duyệt, ngày mai cậu dẫn cô ấy tới phòng nhân
sự báo danh, rồi trực tiếp mang cô áy tới đây."
Tổng giám đốc thông báo tuyển dụng từ khi nào rồi nhỉ? Lý Chí kinh hãi,
nhưng không hỏi nhiều, anh ta gật đầu đồng ý, rồi ra khỏi phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn.
Lý Chí đi rồi, Tịch Thành Nghiễn nhìn lướt qua góc bàn làm việc, cầm lấy bộ lý lịch bên trong cẩn thận xem lần nữa, khóe môi dần nở lên một nụ
cười nhạt.
Đã hơn ba mươi năm qua, anh chưa từng có bạn gái, tin đồn nói anh bất
lực cũng nhiều vô kể. Hừ! Dù là nói thầm đấy, nhưng cho là anh không
thấy không biết gì sao?!
Dư Duyệt là người đầu tiên nói anh một đêm bảy lần! Người tinh mắt như
vậy, khi làm việc nhất định cũng sẽ không tồi! Để cô tới cạnh anh quả là một lựa chọn chính xác!
Dư Duyệt vui chơi cùng bạn tới tận hơn mười giờ. Chỗ bọn họ ăn uống rất
gần nhà Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong, chỉ cần đi mười phút là tới,
nhưng còn Dư Duyệt thì khác, nhà cô hơi xa một chút, phải đi xe điện
ngầm mới về được.
Phùng Vũ Thần lo lắng nhìn cô, nói cứ để Quý Vân Phong lái xe đưa cô về, nhưng Dư Duyệt một mực không chịu.
Quý Vân Phong uông không ít bia, ở Thẩm Quyến, chuyện này được quản lý rất nghiêm ngặt, lỡ như, lượng cồn vượt chỉ tiêu thì toi.
"Mới mười giờ thôi mà, không sao đâu, cậu mau đi về nhà với Quý Vân
Phong đi, xe điện ngầm ở gần đây thôi mà, chẳng lẽ tớ không biết đi
sao?" Dư Duyệt vừa đẩy Phùng Vũ Thần vừa nói.
"Không được, ngồi xe điện ngầm cái gì, mới đây, báo chí vừa đưa tin,
buổi tối trên xe điện ngầm chỉ toàn bọn biến thái, tốt nhất cậu đừng
đi!"
"Lầm gì có nhiều biến thái như vậy được." Dư Duyệt bất đắc dĩ liếc một
cái, thấy cô bạn mình vẫn còn cố chấp, cô đành đi tới một bước nói:
"Được rồi, tớ không đi xe điện ngầm nữa, tớ bắt xe, được chưa, cậu xem,
vẫn còn rất nhiều xe kia mà, các cậu cứ đi trước đi, tớ thật sự không
sao mà."
Hơn mười giờ ở Thẩm Quyến đúng là giờ cao điểm, trên đường xe cộ như
nước, sáng bừng một mảng, khắp nơi đều là thanh niên, Phùng Vũ Thần nhìn bốn phía, quả nhiên, có thể bắt được rất nhiều xe, miễn cưỡng gật đều,
đồng ý với Dư Duyệt, "Vậy khi nào về tới nhà cậu nhớ gọi lại hay nhắn
tin cho tớ biết một tiếng, nếu cậu quên tớ sẽ đánh chết cậu!"
"Biết rồi, biết rồi." Dư Duyện giả vờ không kiên nhẫn được nữa, đẩy
Phùng Vũ Thần vào lòng Quý Vân Phong, "Mau đem vợ của anh đi đi!"
Nhìn Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong rời đi, Dư Duyệt nhanh chóng đi bắt
một chiếc taxi. Tuy cô ở trong nội thành, nhưng không phải chốn phồn hoa gì, buổi tối thường rất ít người qua lại, do đó, cô căn bản không dám
về quá muộn.
Cô vội vàng chạy đến ven đường, không chịu nhìn người lập tức gõ cửa, "Bác tài, đi Phúc Điền."
Ngưng mấy giây, trong xe không có động tĩnh, Dư Duyệt lại gõ thêm vài cái, "Bác tài, có đi không?"
Lại tiếp tục đợi, trong xe vẫn im phăng phắt! Dư Duyệt nhíu mày, lại gõ
thêm vài cái, "Bác tài..." Còn chưa dứt lời, bỗng cửa sổ xe chợt hạ
xuống.
Bây giờ xe taxi mà cao cấp tới vậy sao, Dư Duyệt nghĩ thầm trong lòng.
"Đi khu Phúc Điền..."
"Cô gọi ai là bác tài?" Trong xe truyền tới một giọng nói nghiến răng
nghiến lợi quen thuộc, Dư Duyệt lạnh cả người, không dám tin trừng lớn
mắt, suýt nữa đã đánh rơi chiếc cằm xuống đất, "Tịch, tổng giám đốc
Tịch?!"
Tổng giám đốc Tịch đổi nghề rồi sao? Đây là phản ứng đầu tiên của Dư
Duyệt. Một giây sau, bóng đen hai bên đường bỗng vụt tắt, Dư Duyệt ngay
ngốc đứng tại chỗ.
Chuyện này... Cô giỏi tới nỗi xem một chiếc Maserati màu xanh thành xe
taxi bình thường sao?! Cô run rẩy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tịch Thành
Nghiễn, liên tục nói xin lỗi, "Thực xin lỗi tổng giám đốc, là lỗi do tôi nhìn lầm, tôi không đeo mắt kính! Xin lỗi!"
Cô không biết, một tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng, luôn oai phong, mà giờ phút này lại cực kỳ lo lắng.
Anh đã sống hơn ba mươi năm, gọi anh là tổng giám đốc thì khồng thiếu,
đầy đủ tên họ cũng có, thậm chí cả nhũ danh, chỉ là, chưa từng có người
nào dám gọi anh là! Bác! Tài!
Tịch Thành Nghiễn nâng trán, cảm thấy danh dự của mình vì tiếng xưng hô này mà mất hết rồi...