Tuy Tịch Thành Nghiễn yêu cầu Phùng Quân phải lập tức đi Thượng Hải công tác, nhưng rốt cuộc, hôm đó Phùng Quân vẫn không đi được. Ở Thẩm Quyến
đột nhiên có một hạng mục thủy trạm muốn Phùng Quân phải tới, mà xử lý
hạng mục đó xong, còn phải về thu dọn hành lý, rồi ra sân bay, cả chuyến cuối cùng cũng không kịp giờ, nên đành phải mua vé chuyến bay vào ngày
hôm sau.
Trước khi tan sở, Triệu Thành Thiên báo cáo chuyện này với Tịch Thành
Nghiễn, tuy mặt Tịch Thành Nghiễn đen như đáy nồi, nhưng cuối cùng vẫn
nhịn được, không phát tác, dù sao nếu bây giờ anh có làm gì đi chăng nữa cũng không thể đổi sân bay khác được.
Lúc trước khi không qua lại với Dư Duyệt, Tịch Thành Nghiễn điên cuồng
tăng ca, không chỉ vậy, bởi vì thang máy là chướng ngại của anh, nên anh thường xuyên bắt cả tầng bốn mươi tám ở lại tăng ca, do đó tầng cao
nhất ở Hoa Vũ lúc nào cũng sống trong đau khổ, nhưng không dám nói, đành phải chịu đựng hằng ngày.
Nhưng kể từ khi có Dư Duyệt, cô thường tan tầm rất đúng giờ, lại thêm
ngày nào cũng có món mình thích, nên Tịch Thành Nghiễn cũng về sớm, cuối cùng cả tầng bốn mươi tám không cần chịu đựng ách thống trị độc ác của
ông chủ nữa, mọi người vui mừng không thôi, chỉ còn kém chưa khua chiêng gõ trống ăn mừng.
Từ từ cũng thành quen, muốn bỏ nhưng rất khó, mặc dù đã chia tay với Dư
Duyệt, nhưng ngày nào Tịch Thành Nghiễn cũng về đúng giờ, có điều, mỗi
khi tới bãi đậu xe anh mới phát hiện, buổi tối không còn ai nấu cơm cho
anh ăn nữa rồi.
Tịch Thành Nghiễn không vui nhìn chiếc Ferrari màu đỏ vừa mới mua, lần
đó ở Hải Ngạn Thành, Dư Duyệt thèm thuồng chảy nước miếng nhìn chiếc
Ferrari màu đỏ, vì chuyện đó mà anh cố ý thay xe, chỉ là, xe chưa kịp
chuyển từ nước ngoài về, cô đã chia tay với anh. Hơn nữa, sau khi chia
tay, cho dù anh lái chiếc xe này đi ngang qua cô vài lần, nhưng cô cũng
không để ý gì.
Tịch Thành Nghiễn tức giận đạp chân ga, vừa định tăng tốc, liền nhìn thấy Dư Duyệt và Phùng Quân cười nói ở phía trước.
Ma xui quỷ khiến, anh chạy chậm lại, đi sau bọn họ không gần không xa,
thấy Dư Duyệt cười với Phùng Quân rạng rỡ như vậy, trong lòng anh đột
nhiên cảm thấy chua xót, làm thế nào cũng không thể đè nén được.
"Được rồi, anh về đi, em đi xe buýt là về tới nhà ngay ấy mà." Dư Duyệt
vẫy tay với Phùng Quân, "Không phải ngày mai ngày anh đi Thượng Hải sao? Không cần đưa em về đâu, nhà em gần đây thôi."
"Không sao, lần này đi công tác không biết khi nào mới về được." Phùng
Quân thở dài, "Em ở lại làm việc cho tốt, cái gì khó quá không làm được
thì đừng gắng sức, cứ để người khác làm, học chăm chỉ vào, cố gắng thi
đậu bằng quản lý hạng mục vào tháng mười một nữa."
"Em biết rồi." Dư Duyệt cảm động gật đầu, "Anh yên tâm đi, chờ anh về
nói không chừng..." Nói tới đây cô bỗng nhiên ngừng lại, khi đó Tịch
Thành Nghiễn đã từng nói với cô, đợi khi nào cô thì xong bằng quản lý
hạng mục anh sẽ để cô làm những hạng mục nhỏ, nhưng bây giờ bọn họ đã
chia tay, nên lời nói của anh cũng không còn giá trị gì nữa.
Nghĩ vậy, Dư Duyệt gượng cười, "Dù sao em cũng sẽ cố gắng!"
"Tốt! Cô gái nhỏ có nghị lực! Anh trai đây cổ vũ cho em!" Phùng Quân vỗ đầu cô, đưa tay phải ra, "Nào, vỗ tay một cái nào!"
Dư Duyệt vỗ vào tay anh ta một cái, rồi lấy thẻ xe buýt ra chen chúc lên xe.
Phùng Quân đi rồi, trong phòng hạng mục Dư Duyệt cũng không quen nhiều
người, vốn giao tình của cô và Dương Diễn không tệ, nhưng từ khi Dương
Diễn biết, cô và Tịch Thành Nghiễn qua lại với nhau, anh ta không dám
thân thiết như trước nữa, vậy nên, Dư Duyệt vô cùng rảnh rỗi, thời gian
học càng lúc càng nhiều, vì vậy, tới cuối tháng chín, Dư Duyệt mang hết
những tài liệu quản lý hạng mục trên máy tính xem lại nhiều lần!
Lễ quốc khánh sắp tới, mọi người trong công ty vô cùng vui vẻ, ngoại trừ hơi khó chịu một chút.
"Dư Duyệt, cô viết bảng đấu thầu tốt đấy." Tới giờ tan việc, cuối cùng
Dư Duyệt cũng có thể gửi bản thảo bảng đấu thầu vào hộp thư của Dương
Diễn, anh ta đọc nhanh như gió, trong lòng thầm đánh giá Dư Duyệt.
Bảng đấu thầu rất dễ viết, chỉ cần học một thời gian ngắn thì ai cũng
viết được, nhưng nếu muốn viết rõ ràng, mạch lạc, phân loại, bảng tham
khảo bắt mắt thì rất khó, nhưng bảng đấu thầu Dư Duyệt viết anh chỉ biết nhìn mấy lần, vốn anh ta cũng chẳng có gì để sửa.
"Ha ha." Dư Duyệt thụ sủng nhược kinh nói: "Ở công ty cũ, tôi là người
viết bảng đấu thầu đấy, nếu viết hai năm mà không tốt thì chắc tôi là
củi mục rồi."
Dương Diên gật đầu, nhìn đồng hồ thấy đã 5 giờ rưỡi rồi, anh ta vừa tắt
máy tính vừa nói với Dư Duyệt: "Bảng đấu thầu này ngày mai cô gửi cho
công ty chi nhánh đi, sau này có viết thì cũng không cần phải gửi cho
tôi sửa nữa đâu, viết xong thì cứ trực tiếp gửi là được."
Dư Duyệt không ngờ Dương Diễn lại đánh giá mình cao như vậy, cô vui vẻ
gật đầu, đang định mở miệng nói, đột nhiên một trận rống to từ ngoài cửa truyền vào: "Tôi đã về rồi đây! Anh Dương, Dư Duyệt, tôi về rồi!"
Dư Duyệt và Dương Diễn ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ Phùng Quân lại về trước lễ quốc khánh.
"Sao về sớm vậy?" Dương Diễn nghi ngờ hỏi.
"Đừng nói nữa." Phùng Quân khoát tay, uống một ngụm nước: "Em phải cố
gắng hết sức để làm, cuối cùng mới có thể hoàn thành có hạng mục kia,
đấu thầu xong, thấy không còn việc gì nữa, nên mới vội vàng về trước lễ
quốc khánh!"
Dừng một chút, Phùng Quân nhìn Dư Duyệt, hai mắt tỏa sáng, "Ngư Ngư! Em
không biết đâu, anh ở Thượng Hải thèm món gà rán của em lắm đấy! Thèm
sắp điên tới nơi rồi! Không được, tối này em nhất định phải cho anh qua
nhà em ăn chực!" Anh ta nhìn Dư Duyệt, rồi quay qua nhìn Dương Diễn,
"Anh Dương cũng đi luôn nha!"
"Được rồi, tôi..." Dương Diễn co rút khóe miệng, muốn tự chối, nhưng
không ngờ Dư Duyệt lại đồng ý luôn, "Được! Đi cùng đi, đi siêu thị với
tôi luôn, chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon, coi như là mừng lễ quốc
khánh sớm!"
"Tôi.." Dương Diễn còn chưa kịp từ chối, điện thoại Dư Duyệt bỗng vang lên, ngắt lời anh ta.
Dư Duyệt vừa nghe điện thoại, vừa kéo Phùng Quân và anh ta ra khỏi phòng.
"Hôm nay à, hôm nay không được, có đồng nghiệp tới nhà tôi ăn cơm."
Những ngày cuối tuần gần đây, Dư Duyệt thường ra ngoài ăn cơm với Hứa
Thanh Nguyên, thực ra tâm trạng cô không được tốt, cuối tuần muốn ở nhà, Hứa Thanh Nguyên biết cô và Tịch Thành Nghiễn đã chia tay, nhưng không
muốn cô cứ ngây ngốc ở nhà như vậy, nên đành kéo cô ra ngoài, dần dần,
Dư Duyệt và anh ta thường xuyên ra ngoài cùng nhau vào ngày cưới tuần.
Chỉ là không biết hôm nay thế nào, mà Hứa Thanh Nguyên lại gọi điện cho
cô, mới tối thứ sáu đã muốn ra ngoài, nhưng thật không may, hôm nay
Phùng Quân và Dương Diễn tới nhà cô.
"Ai?" Bây giờ Hứa Thanh Nguyên hơi mâu thuẫn đối với từ đồng nghiệp của
cô, phải biết một điều, lúc trước cô cũng giới thiệu Tịch Thành Nghiễn
là đồng nghiệp, nhưng chưa tới nửa ngày sau, đối phương lại là ông chủ
của Hoa Vũ! Lần này đồng nghiệp không phải là Tịch Thành Nghiễn nữa đó
chứ?
Hứa Thanh Nguyên hơi lo, anh ta đã đợi ngày Tịch Thành Nghiễn và Dư
Duyệt chia tay lâu lắm rồi, cơ hội tốt như vậy tuyệt đối không thể bỏ lỡ được, lần này mặc kệ thế nào anh ta cũng phải nắm chắc cơ hội!
"Anh không biết đâu, là đồng nghiệp mới của tôi."
Nghe cô nói vậy, cuối cùng, Hứa Thanh Nguyên cũng yên tâm, anh ta thở
phào nhẹ nhõm, cười nói với bên kia điện thoại: "Bây giờ tôi cũng tới
nhà em ăn chực một bữa luôn nhé."
Dư Duyệt cảm thấy vậy cũng chẳng có gì là không tốt, nên lập tức đồng ý, hai người trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
Tối đó, Dư Duyệt làm khoảng tám món, Phùng Quân ăn tới nỗi miệng đầy dầu mỡ, suýt nữa đã chôn mặt vào trong đĩa luôn. Mặc dù lúc đầu Dương Diễn
không chịu tới, nhưng cuối cùng cũng bị thức ăn mê hoặc, vừa nói chuyện
vừa nhân cơ hội cướp một cánh gà bỏ vào chén của mình.
Hứa Thanh Nguyên thì không cần phải nói, anh ta là người Bắc điển hình,
cởi mở, hào phóng, biết ăn nói, biết giải cách xử sự, nên rất nhanh đã
lấy lòng Phùng Quân thành công, còn Phùng Quân lại coi anh ta là bạn
trai Dư Duyệt.
Ăn cơm xong, Dư Duyệt đi vào bếp pha trà, Phùng Quân lặng lẽ nói thầm
vào tai Hứa Thanh Nguyên: "Này, sau này anh có lộc ăn rồi nhé, bây giờ
muốn kiếm được một cô gái biết nấu cơm, mà nấu ngon nữa thì hiếm lắm
đấy."
Hứa Thanh Nguyên cười cười, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, "Đương nhiên rồi."
Dương Diễn bên cạnh nghe vậy liền kinh hồn bạt vía, đúng là chính mắt
anh ta đã nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn và Dư Duyệt chia tay, nhưng cũng
do cái tên Hứa Thanh Nguyên này nên tổng giám đốc mới hiểu lầm đấy, hai
người cãi nhau, càng cãi càng tức, kết quả hai người đành chia tay.
Anh ta không biết bây giờ tổng giám đốc Tịch có ý gì, nhưng kể từ khi
chia tay Dư Duyệt, cô gái tóc đỏ kia xuất hiện ở công ty bọn họ càng lúc càng nhiều. Dương Diễn phức tạp nhìn Hứa Thanh Nguyên trò chuyện vui vẻ với Phùng Quân, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, anh ta không biết có tên
nói chuyện Hứa Thanh Nguyên đã dần dần vào nhà Dư Duyệt ở không đây?!
"Anh phải đối xử với Dư Duyệt thật tốt, bây giờ cô ấy là em gái tôi, sau này nếu tôi biết anh đối xử tệ bạc với cô ấy, tôi nhất định sẽ không
tha cho anh!" Bên kia, Phùng Quân ngốc nghếch đã bắt đầu kề vai sát cánh với Hứa Thanh Nguyên, còn ra vẻ anh trai cảnh cáo Hứa Than Nguyên.
Hứa Thanh Nguyên bị cảnh cáo như vậy cũng không tức giận, ngược lại còn
cười híp mắt, thấy Dương Diễn kinh hồn bạt vía, anh ta uống xong tách
trà liền vội vàng tìm cớ kéo Phùng Quân về.
"Sau này chuyện của Dư Duyệt cậu đừng nên xen vào." Thấy ánh mắt khó
hiểu của Phùng Quân, Dương Diễn lại cảm thấy đau đầu, nhưng không thể
nói cặn kẽ được, đành phải mơ hồ cảnh cáo Phùng Quân.
"Nhưng mà..."
"Bất kể chuyện gì đi chăng nữa!" Dương Diễn trừng mắt liếc anh ta một
cái, khởi động xe, "Chuyện tình cảm của người ta cậu can thiệp làm gì,
Dư Duyệt đã nói Hứa Thanh Nguyên không phải bạn trai cô ấy, cậu làm ầm
lên làm gì, về sau nhớ đàng hoàng một chút!"
Phùng Quân bĩu môi, há mồm muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Dương Diễn, anh ta đành thôi, "À."
Đối diện nhà Dư Duyệt chính là đường cái, không rộng lắm, nhưng hơi gấp
khúc, lúc Dương Diễn quẹo cua, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc Ferrari
màu đỏ lóe lên qua kính chiếu hậu. Đúng là những người lao động như anh
ta có làm lụng vất vả cả đời cũng không thể mua những vật phẩm xa xỉ ấy
được.
Xí! Đã tối rồi mà con táo bạo như vậy! Dương Diễn thầm ghen tị trong lòng trách móc một câu, rồi mới yên tâm lái xe.