Dù cách điện thoại nhưng Dương Diễn dương như có thể cảm nhận được làn
gió lạnh bên kia, anh ta run rẩy cả người, sợ mình nói sai một câu sẽ bị ông chủ bịt miệng, vì thế anh ta cẩn thận nhớ lại, cảm thấy hình như
lúc đó Dư Duyệt gọi người kia là Hứa Thanh Nguyên thì phải, nên anh ta
lập tức đáp lại, "Chắc chắn!"
Bên kia yên lặng mấy giây, sau đó tiếng gầm nhẹ đè nén lửa giận của Tịch Thành Nghiễn truyền tới, "Chắc rồi sao còn không chịu đi tìm Dư Duyệt!
Dương Diễn tôi cho anh nửa tiếng để Dư Duyệt gọi cho tôi! Nếu không nợ
mới nợ cũ chung ta tính một lượt!"
Dương Diễn vừa gọi điện cho Dư Duyệt vừa chạy hết sức ra ngoài, nhân
viên công ty chi nhánh nhìn anh mà chóng mặt, trưởng phòng Dương sao
vậy, lát mua chốc lại gió, chẳng lẽ đây là tính cách của người bên tổng
bộ?
Tiền Phong vốn đã quen với Dương Diễn như vậy, nên chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi lại cúi đầu vào internet.
Trên đường về khách sạn, Dương Diễn vừa thầm cầu nguyện Dư Duyệt đã về
tới khách sạn, vừa gọi điện cho cô, nhưng không biết sao Dư Duyệt không
mở máy, khiến Dương Diễn càng lúc càng vội. Tới khách sạn, ngay cả thang máy anh ta cũng quên, ra sức chạy thang bộ, thở hổn hển đứng trước
phòng Dư Duyệt, bắt đầu đập cửa 'bịch bịch'.
Dư Duyệt mơ mơ màng tỉnh dậy, vừa mở cửa liền nhìn thấy Dương Diễn quần
áo xốc xếch, cô hoảng sợ, cho rằng đã xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng
nghiêng người cho anh ta vào, "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?Hạng mục có
vấn đề gì à?"
Dương Diễn không nói gì, vừa lắc đầu vừa cúi xuống thở hổn hển, một lúc
lâu sau anh ta mới bình tĩnh lại được, nhét điện thoại của mình vào tay
Dư Duyệt, nói đứt quảng, "Tịch, tổng giám đốc Tịch..."
"Tổng giám đốc Tịch bảo tôi gọi cho anh ấy à?" Dư Duyệt khó có thể hiểu được anh ta đang muốn nói gì.
Dương Diễn gật đầu, lau mồ hồi trên mặt, cuối cùng hơi thở cũng đều đặn
lại, "Đúng vậy, nhanh lên, tổng giám đốc Tịch có việc gấp."
Dư Duyệt mơ hồ, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn làm theo lời Dư Duyệt gọi cho Tịch Thành Nghiễn, vừa gọi vừa suy nghĩ, nếu Tịch
Thành Nghiễn có chuyện gì sao không thẳng cho cô, mà lại gọi cho Dương
Diễn làm gì.
"Sao rồi?" Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Tịch Thành Nghiễn
không tốt lắm, giống như mây đen cuồn cuộn trước cơn bão táp. Dư Duyệt
không dám trì hoãn thêm, vội vàng đáp lại, "Tổng giám đốc Tịch, là em,
anh tìm em có chuyện gì à?"
"Em đã đi đâu vậy? Sao không mở điện thoại?"
"Hả?" Nghe Tịch Thành Nghiễn nói vậy, Dư Duyệt vội vàng cầm lấy cái điện thoại ở bên giường, quả nhiên điện thoại đã tắt.
Cô vội vàng xin lỗi Tịch Thành Nghiễn, "Xin lỗi, tổng giám đốc Tịch,
điện thoại em hết pin nên tự tắt rồi, em không phát hiện, anh tìm em có
chuyện gì à?"
"Có chuyện?" Tịch Thành Nghiễn cười lạnh, "Chẳng lẽ em không biết có
chuyện gì sao?Em xin anh cho em tham gia hạng mục ô nhiễm ở Tân Cương,
nhưng em nói xem, em tới Tân Cương làm gì? Em tới công ty chi nhánh sao? Hay đi tìm hiểu tình hình? Mặc dù là đi công tác, nhưng cũng là đi làm, sao thư ký Dư lại có thể rảnh rỗi đi dạo với người đàn ông khác như
vậy!"
Lời nói của anh lạnh nhạt như mưa đá, nghe tới câu cuối cùng Dư Duyệt
mới biết được, Tịch Thành Nghiễn đang chỉ trích cô tới Tân Cương không
chịu làm việc, mà lại đi dạo với Hứa Thanh Nguyên.
"Tổng giám đốc Tịch, hôm nay kiểm tra tài liệu, nên không dùng tới em,
mà..." Dư Duyệt vừa định giải thích vài câu, nhưng còn chưa kịp nói
xong, Tịch Thành Nghiễn đã tức giận cắt ngang.
"Không dùng tới? Em có thể đi tìm việc để làm cơ mà! Ngồi máy bay mệt?
Được, cho em thời gian nghỉ ngơi, để em có tinh thần thật tốt cho buổi
đấu thầu ngày mai, không phải để em đi dạo cùng người đàn ông khác!"
Một khi Tịch Thành Nghiễn đã nghiêm túc, ngay cả những người đã làm ở
công ty nhiều năm cũng không chịu nổi huống chi là Dư Duyệt, cô bị anh
phê bình như vậy, trong ngực đột nhiên đau nhói, đôi mắt đỏ bừng, muốn
nói thêm nhưng lại nghĩ tới mình thật sự chưa từng đi chỉnh sửa tài liệu với Dương Diễn, cô chỉ khịt mũi, nuốt lời định nói xuống, nhẹ nhàng
nói, "Xin lỗi, tổng giám đốc Tịch, lần sau em sẽ chú ý."
"Lần sau?" Tịch Thành Nghiễn cười lạnh, "Mượn danh đi công tác, kết quả
lại đi gặp đàn ông hoang dã, em cho rằng em còn lần sau nữa sao?"
Cái gì mà đàn ông hoang dã? Dư Duyệt bị anh chọc giận mặt đỏ bừng, giọng nói không tự chủ được cao hơn một chút, "Tôi chỉ tình cờ gặp Hứa Thanh
Nguyên ở khách sạn thôi, sau đó đúng lúc chúng tôi đều muốn đi mua một
ít đồ, nên đi cùng, sao anh lại nói khó nghe vậy?"
Tịch Thành Nghiễn nói tới đây, Dư Duyệt cũng hiểu đôi chút, không có câu nào của anh là không có chữ 'người đàn ông khác', thì ra anh tức giận
vì chuyện này.
Nhưng Dư Duyệt không biết chuyện này có gì tức giận, mọi người đúng lúc
gặp nhau, nên hẹn nhau ra ngoài một chút thôi mà. Có làm chuyện gì quá
đáng đâu, sao anh lại tức giận tới vậy? Mặc dù bây giờ cô đang qua lại
với anh, nhưng không phải không thể tiếp xúc với những người đàn ông
khác. Giống như Tịch Thành Nghiễn, anh cũng thường tiếp xúc với những cô gái xinh đẹp, lại tài giỏi, nhưng cô có nói gì đâu.
"Anh nói khó nghe?" Giọng nói của Tịch Thành Nghiễn rét lạnh như băng,
"Hay là tình cờ như em nói thì hay lắm à? Hai người tình cờ đi từ Thẩm
Quyến tới Tân Cương, Tân Cương rộng lớn như vậy, thế mà lại tình cờ gặp
nhau tại khách sạn, cuối cùng lại tình cờ tới cùng một chỗ, em thử làm
một cuộc tình cờ hoãn mỹ như vậy cho anh xem xem!"
Tịch Thành Nghiễn càng nói càng tức, cuối cùng anh vỗ bàn đứng dậy, "Em lập tức mua vé về đây cho anh! Ngay bây giờ!"
"Anh đúng là cố tình gây sự!" Nghe anh nói vậy, trong lòng cô càng lúc
càng tức giận, không hề quan tâm tới Dương Diễn trợn mắt há mồm bên
cạnh, cô quát vào điện thoại: "Sao không thể tình cờ được? Vậy anh nói
xem, lúc đầu em gọi nhầm cho anh, rồi lại tình cờ gặp anh ở Quảng Châu,
cuối cùng lại gặp anh khi phỏng vấn, cũng là cố ý đúng không?!"
Tịch Thành Nghiễn nghẹn họng, niềm vui khi anh gọi được cho Dư Duyệt đã
bị cô và Hứa Thanh Nguyên đi dạo phố chọc tức không còn một chút gì, vốn nghĩ cô là người dễ nói chuyện, sẽ nhỏ nhẹ xin lỗi anh, anh cũng không
để bụng làm gì. Tuy chuyện cô lén lút hẹn với Hứa Thanh Nguyên thật sự
làm anh tức giận, nhưng nếu thái độ cô tốt hơn một chút, anh vẫn có thể
tha thứ cho cô.
Nhưng anh không ngờ, Dư Duyệt có chết cũng không nhận! Nếu đã che che
giấu giấu như vậy, nhất định bọn họ có chuyện gì đó không thể cho người
khác biết rồi, Tịch Thành Nghiễn càng nghĩ càng tức, nói một câu không
dùng đầu óc để nghĩ, "Nói không chừng là vậy, ai biết được lúc đó em cố ý không!
Anh vừa nói xong, Dư Duyệt lập tức bật khóc.
Tịch Thành Nghiễn cũng cảm thấy mình đã lỡ lời rồi, vốn muốn nói thêm
một chút, nhưng chưa tới một giây, cô đã cúp máy, anh tức giận tới nỗi
suýt nữa quăng luôn điện thoại, cô gái này dám cúp điện thoại của anh!
Còn nói dám nói không yêu người khác! Có quỷ mới tin!
"Khụ, Dư Duyệt, chuyện này... Cô đừng khóc." Dương Diễn đứng bên cạnh
khổ sở nhìn Dư Duyệt rơi nước mắt, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì
đang xảy ra, không ngờ thư ký Dư đang qua lại với tổng giám đốc Tịch nhà bọn họ! Chả trách tổng giám đốc Tịch không muốn mình dẫn cô ấy tới Tân
Cương, thì ra là luyến tiếc.
Có điều tổng giám đốc Tịch cũng hơi quá đáng rồi, vừa mới nghe tiếng
rống giận của anh, anh ta đã hiểu được, không phải là chỉ đi dạo với
người đàn ông khác thôi sao, chuyện bé xé ra to, còn mắng Dư Duyệt tới
khóc.
"Ừm, cảm ơn đã cho tôi mượn điện thoại." Dư Duyệt lau nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa gượng cười với Dương Diễn, bỏ điện thoại vào tay anh ta.
"Cô cũng đừng quá đau lòng, tổng giám đốc Tịch chính là như vậy, ngoài
miệng nói không tha, nhưng thực ra tâm địa rất tốt." Dương Diễn cố gắng
vắt óc suy nghĩ, nhưng mãi không biết nên đánh giá tổng giám đốc Tịch
thế nào trước mặt cô gái, duy chỉ mỗi khuôn mặt của anh là được, nhưng
bây giờ mà nói chuyện này thì không ổn cho lắm, cuối cùng, anh ta đành
phải nói Tịch Thành Nghiễn là người tốt.
"Tôi... tôi biết rồi, anh đi làm việc của mình đi." Dư Duyệt xoay mặt nói: "Lát nữa tôi sẽ ổn thôi."
"À, vậy được rồi." Dương Diễn đau đầu, "Tôi về phòng đây, có chuyện gì thì cứ gọi tôi."
"Được rồi." Dương Diễn vừa mới nhấc chân rời đi, điện thoại trong tay
lại vang lên, vẫn là Tịch Thành Nghiễn. Anh ta lập tức nhận điện thoại,
vừa gọi tổng giám đốc Tịch một tiếng, đầu dây bên kia không khách sáo
bảo anh ta đưa điện thoại cho Dư Duyệt, Dương Diễn đành phải quay lại.
"Dư Duyệt, anh sẽ bình tĩnh nói chuyện với em." Tuy giọng nói của Tịch
Thành Nghiễn không tệ lắm, nhưng vẫn cường bạo hơn bình thường, "Anh đã
đặt vé máy bay cho em, bây giờ em lập tức về Thẩm Quyến đi, chuyện hôm
nay anh sẽ bỏ qua, không để bụng đâu."
"Em không về." Dư Duyệt rũ mắt xuống, cố gắng ngăn chặng tiếng nghẹn của mình, "Em muốn làm xong hạng mục rồi về."
Là muốn đợi hạng mục kết thúc hay muốn chờ Hứa Thanh Nguyên? Tịch Thành
Nghiễn nắm chặt điện thoại, chiếc điện thoại 5S mỏng bị anh bóp tới biến dạng, giọng nói nặng nề, nhưng vẫn cố gắng đè nén, "Em nghe lời đi, hôm nay về..."
"Tịch Thành Nghiễn, khó khăn lắm em mới tới được đây, anh để em làm xong rồi về." Dư Duyệt cắt ngang lời anh, đau khổ cầu xin. "Em và Hứa Thanh
Nguyên thật sự không có chuyện gì cả, anh đừng gây sự vô lý như vậy."
Anh đã xuống nước tới vậy mà cô còn cho rằng anh cố tình gây sự sao? Lửa giận của Tịch Thành Nghiễn lại bị đốt cháy, "Dư Duyệt, cuối cùng ai mới là người gây sự? Anh không mù, em và Hứa Thanh Nguyên thế nào anh đều
nhìn được?"
Vốn lúc nãy còn hòa nhã thế mà giờ lại bắt đầu rùm beng lên, Dư Duyệt
đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô và Hứa Thanh Nguyên thật sự chẳng có gì
cả, thế mà Tịch Thành Nghiễn không chịu tin cô. Cô biết anh đối xử với
cô rất tốt, cho dù Hứa Thanh Nguyên từng nói thích cô, anh cũng không
đối xử với cô, nhưng cô thật sự không thể chịu nổi bộ dạng thần nghi quỷ ngờ như vậy.
Dư Duyệt nhắm chặt mắt, câu nói trên đầu lưỡi cuối cùng cũng nói ra, "Vậy chúng ta chia tay thôi."
Đầu Tịch Thành Nghiễn 'ong' một tiếng, trống rỗng không có gì, đến khi anh tỉnh táo lại, tính tự ái đã lựa chọn thay anh.
"Chia thì chia! Cô cho rằng không có cô thì tôi không sống được sao?!"