Bác sĩ vốn định bảo Tịch Thành Nghiễn ở lại bệnh viện quan sát vài hôm,
dù sao vấn đề ở tâm lý không giống với vấn đề của cơ thể, bên ngoài
không nhìn thấy, nhưng bên trong lại chôn giấu một quả bom vô hình,
không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Nhưng Tịch Thành Nghiễn là người cố chấp, nói cái gì anh cũng không chịu nghe, mặc cho Dư Duyệt nói mỏi miệng, anh đều trưng ra cái mặt lạnh
lẽo, ra vẻ, dù thế nào cũng phải về khách sạn cho bằng được. Cuối cùng,
Dư Duyệt bất đắc dĩ, đành phải giúp anh làm thủ tục xuất viện, mắt nhắm
mắt mở đi theo anh.
Ánh mắt cô luôn nhìn theo Tịch Thành Nghiễn, sợ đột nhiên anh xảy ra chuyện gì đó.
Một ngày trôi qua, Tịch Thành Nghiễn ngoại trừ phiền phức hơn bình
thường, lát muốn ăn cái này, xíu lại muốn uống cái kia, thì anh cũng
không có gì kỳ lạ, Dư Duyệt thoáng yên tâm, nhưng ngay sau đó, màn đêm
buông xuống, trong lòng cô không ngừng thấp thỏm.
Cô, cô thật sự phải ngủ cùng giường với Tịch Thành Nghiễn sao?
Tuy mấy ngày nay, bọn họ cũng ở chung một phòng, nhưng ngủ riêng giường. Dư Duyệt không thể tưởng tượng được cảnh mình ngủ chung với một người
đàn ông kỳ lạ sẽ ra sao. Chắc bọn họ sẽ rất ngại.
Dư Duyệt lề mà lề mề đi tắm rửa, thời gian tắm rất lâu, tắm xong, cô lau khô người, rồi chậm rì rì đi ra khỏi phòng tắm.
Cả ngày hôm nay Tịch Thành Nghiễn cũng không có di chứng gì bất thường,
nói cách khác, anh vốn không hề có di chứng gì, nói không chừng chắc anh không cần cô ngủ chung nữa đâu ha.
Chỉ là, vừa bước chân vào phòng ngủ, Dư Duyệt phát hiện mình đã nghĩ nhiều quá rồi.
Tịch Thành Nghiễn mặc áo ngủ nhàu nhĩ, tùy tiện nằm trên giường, không
ngừng nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Vừa nhìn thấy cô, đôi mắt anh lập tức sáng bừng.
Dư Duyệt đi tới, do dự nửa ngày, cô mới nhỏ giọng mở miệng: "Tịch Thành Nghiễn, tôi... tôi thấy ban ngày anh tốt lắm mà."
Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn lập tức xụ mặt xuống, anh cắn môi, động tác này khiến vẻ mặt anh càng thêm đáng yêu.
"Cô không đồng ý sao? Vậy được rồi." Anh run rẩy vươn tay ra khỏi chăn,
chạm vào đèn giường, giọng nói cũng hơi run, "Tôi... Tôi tắt đèn rồi."
Anh nhắm nửa con mắt, ngón tay cử động vô cùng khó khăn, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó.
Một người vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh như anh, thế mà giờ phút này đây
lại yếu ớt, đáng thương như vậy, nháy mắt, Dư Duyệt thầm cân nhắc trong
lòng. Vội vàng nói: "Tôi không có ý đó đâu!" Thấy anh mở to hai mắt, tủi thân nhìn cô, không nhìn được, cô bèn giải thích: "Tôi chỉ sợ anh không quen ngủ với người lạ thôi."
"Nhưng tôi sợ." Tịch Thành Nghiễn bất an giật mình, nhẹ nhàng vỗ vào chỗ trống bên cạnh, "Dư Duyệt, cô lên đây được không?"
Đôi lông mi dài chớp chớp như một đứa trẻ, đôi mắt trong trèo tràn đầy
chờ mong, nhìn dịu dàng hơn vẻ lạnh lùng anh bình thường, nháy mắt, Dư
Duyệt mềm lòng, đầu óc chưa kịp suy nghĩ gì, thế mà tay chân đã hành
động.
Chờ đến lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đã chống tay lên giường, chuẩn bị nằm xuống.
"Mau lên nào!" Thấy cô đột nhiên dừng lại, Tịch Thành Nghiễn sợ cô đổi ý, rốt cuộc, anh đành lên tiếng thúc giục cô.
"Khụ." Dư Duyệt ngượng ngùng ho khan một tiếng, vén góc chăn lên, cô từ từ nằm xuống cạnh Tịch Thành Nghiễn.
Cả người cô cứng như một khúc gỗ, không dám cử động một chút, dường như
sợ kinh động tới Tịch Thành Nghiễn. Cô nghiêng người năm co lại, cố gắng chiếm một chỗ nhỏ thôi.
Tịch Thành Nghiễn thấy vậy, trong mắt anh hiện lên đầy ý cười. Anh biết, hôm nay anh lừa được cô lên giường như vậy là đã phát triển rất tốt
rồi, vốn nghĩ vậy là đủ rồi, nhưng nhìn thấy bộ dạng tự vệ như con nhím
của cô, anh không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút.
"Dư Duyệt, cô không thích ngủ chung với tôi sao?" Giọng nói của Tịch
Thành Nghiễn từ sau truyền tới, nhất thời, Dư Duyệt hít một ngụm khí
lạnh.
Người này có phải là Tịch Thành Nghiễn không vậy? Sao từ lúc ngất xỉu
trong thang máy anh lại trở nên khác thường thế? Chẳng những rất ngay
thơ, mà lúc nào cũng dùng ánh mắt tội nghiệp kia nhìn cô, Dư Duyệt phát
hiện, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, cô hoàn toàn không có cách nào từ
chối yêu cầu của anh được.
Lúc đầu gặp mặt, Tịch Thành Nghiễn lạnh lẽo như một tảng băng, sau mộ
thời gian sống chung, Dư Duyệt phát hiện ra bộ mặt thật của anh là một
con người tham ăn, nhưng! Nhưng... Chuyện này cũng chẳng khoa học tí
nào! Chả biết sao sau khi bệnh anh lại ngây thơ thế này? Sao lại có
người vừa đẹp trai vừa ngây thơ kia chứ?! Nhất định là cô đang mơ rồi!
"Không phải." Dư Duyệt che đậy cảm xúc trong lòng, nhắm mắt lại không
nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Tôi... Tôi chỉ thấy không quen thôi." Nghe được câu trả lời của cô, Tịch Thành Nghiễn liền tiếp lời, "Cứ ngủ hoài thì
cũng quen thôi."
Cái gì? Nói vậy, sau này cô phải ngủ chung với anh sao? Đúng là đang thử thách 'nghị lực' của cô mà! Nào ai thấy sắc đẹp trước mặt mà không nổi
lòng tham chứ? Cô có thể nhịn được vài ngày như vậy đã là trâu bò lắm
rồi!
"Chuyện này... Tịch Thành Nghiễn, chứng sợ giam cầm của anh mấy ngày mới khỏi?" Dư Duyệt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi.
"Tôi cũng không biết." Tịch Thành Nghiễn nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Chắc khoảng ba tháng? Hay nửa năm nhỉ?"
"Cái gì? Sao lâu vậy?" Dư Duyệt kinh sợ suýt nữa đã nhảy bật lên, khuôn
mặt không tự chủ được quay sang, khiếp sợ trừng lớn mắt nhìn anh, "Sao
lâu vậy mới khỏi?"
Chảng lẽ, cô sẽ phải ngủ chung với anh tới khi anh khỏi hoàn toàn luôn
sao? Ôi trời! Sao mình lại điên điên khùng khùng đồng ý với anh ta làm
gì chứ!
"Cô ghét bỏ tôi sao?" Nghe vậy, đôi mắt sáng bừng của Tịch Thành Nghiễn
đột nhiên sầm xuống, anh hơi nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú có chút bi
thường, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Cô cũng ghét bỏ tôi rồi..."
"Không phải, không phải mà!" Dư Duyệt liên tục giải thích, Tịch Thành
Nghiễn cũng nhạy cảm thật, cô chỉ kinh ngạc chút thôi mà. Nhưng bác sĩ
đã từng nói, người mắc chứng sợ giam cầm có chút vấn đề ở tâm lý, lần
này bị nhốt trong thang máy, những di chứng trước đó hoàn toàn biến mất, nên chẳng những phải chiếu anh thật tốt, mà cô còn phải không được kích thích anh, nếu không, sẽ rất phiền phức.
Nghĩ vậy, Dư Duyệt bất chấp tất cả, xê lại gần Tịch Thành Nghiễn, cố
gắng làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Tôi thật sự không ghét anh đâu, tôi chỉ
nghĩ, nếu anh không khỏi lại, tôi sẽ làm thế nào để chăm sóc anh thôi."
"Thật sao?" Lông mi Tịch Thành Nghiễn run rẩy, nhìn qua có vẻ không tin.
"Thật mà." Dư Duyệt liên tục cam đoan.
"Vậy sau này, cô sẽ ngủ chung với tôi luôn hả?"
Dư Duyệt hơi nghẹn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tịch Thành Nghiễn lại bắt đầu biến sắt, cô cũng không suy nghĩ nhiều, cắn răng gật đầu, "Ừm."
"Lúc chúng ta về, cô cũng sẽ đến nhà tôi ngủ chung chứ?"
"À..."
"Đúng là cô ghét bỏ tôi rồi..."
"Được rồi, tôi đi!"
Tối hôm đó, Tịch Thành Nghiễn ra vẻ ngây thơ, tội nghiệp, ký một hiệp
ước không công bằng với Dư Duyệt. Trước khi đi ngủ, anh mãi lo lắng nên
làm thế nào đây, nếu biết sớm cách này hiệu quả tới vậy, anh đã dùng lâu rồi.
Dù sao cũng chỉ bị nhốt trong thang máy có một lần thôi mà, tuy lúc đó
rất khó chịu, nhưng đau đớn qua đi, con đường tươi sáng sẽ mở ra trước
mắt! Còn tên cháu của ông chủ Ngô kia, tuy hắn rất đáng chết, nhưng có
vẻ, hắn đang gián tiếp giúp anh một tay.
Tuy trái tim Dư Duyệt rất cứng rắn, nhưng cũng không thể an giấc với một người đàn ông bên cạnh được, tối đó, dù có cố gắng tới mấy cũng không
thể chợp mắt được. Cô cực kỳ khó chịu, nhưng sợ làm phiền tới Tịch Thành Nghiễn, nên cô chẳng dám làm gì cả, mãi đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của Tịch Thành Nghiễn, cô mới mở mắt ra, dùng ánh trăng nhìn
anh.
Lúc Tịch Thành Nghiễn ngủ, anh có vẻ như rất biết điều, hiền lành, không giương nanh múa vuốt, ngoan ngoãn hơn, đôi môi khẽ nhếch, để lộ một cái răng cửa, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, chẳng khác gì một đứa trẻ.
Dư Duyệt bất tri bất giác nhìn anh một hồi lâu, mãi đến khi cơ thể cô
vừa đau vừa tê, cô mới tỉnh ngộ lại, vội vàng xoay người xuống giường,
uống một cốc nước lớn, mới có thể miễn cưỡng được rung động trong lòng.
Sáng hôm sau, tinh thần của Tịch Thành Nghiễn vô cùng sảng khoái, anh
còn thoải mãi duỗi người một cái, còn Dư Duyệt, cô ủ rũ chẳng có tinh
thần gì, cả đôi mắt cũng thâm đen hết rồi, Tịch Thành Nghiễn vô cùng
kinh ngạc, thì ra, ngủ chung với mình Dư Duyệt lại kích động như vậy!
Ngủ không được, xem ra sau này, phải ngủ chung nhiều nhiều mới được rồi!
Ăn sáng xong, Dư Duyệt lo lắng cho cơ thể của Tịch Tành Nghiễn, muốn ở
lại khách sạn với anh để anh nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Tịch Thành Nghiễn lại một mực không chịu, ầm ĩ muốn ra ngoại đi dạo một vòng, thậm chí,
anh còn muốn đi xem tượng binh mã nữa cơ đấy!
Dư Duyệt thật sự muốn quỳ xuống lạy anh một cái, tương binh mã nằm tận
khu Lâm Đồng, còn bọn họ đang ở khu Nhạn Tháp mà, đừng nói tới đường xá
xa xôi, tượng binh mã còn nằm dưới đất, khung cảnh vừa tối lại vừa yên
tĩnh, cô không dám để Tịch Thành Nghiễn đi đâu!
Có điều, Tịch Thành Nghiễn lại vô cùng thông minh, dù cô bất đồng ý kiến với anh, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giày vò, mãi đến khi cô không còn cách nào khác, đành phải đồng ý với anh, anh mới chịu từ bỏ.
"Vậy anh nhớ phải đi sát theo sau tôi, không được chạy lung tung một
mình." Dư Duyệt mua thức ăn và nước ở siêu thị dưới lầu, vừa tính tiền,
vừa dặn Tịch Thành Nghiễn.
Cô em thu ngân siêu thị nhìn thấy vậy liền 'chậc chậc' vài tiếng, cô gái này đối xử với bạn trai tốt thật, đã lớn vậy rồi, mà còn chăm sóc anh
ta như một đứa trẻ.
Tịch Thành Nghiễn liên tục gật đầu, anh cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô, lúc này, Dư Duyệt mới yên tâm ụược một chút.
Chuyến xe không chật chội mấy, cũng chẳng cần xếp hàng ở quảng trường,
hai người ngồi trên xe, thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã tới tượng binh mã.
Trước khi vào trong, không đợi Dư Duyệt dặn dò tiếng nào, Tịch Thành
Nghiễn đã chủ động nắm tay Dư Duyệt kéo đi, mặt cô hơi nóng bừng, nhưng
vừa nghĩ tới bệnh của Tịch Thành Nghiễn, cô đành chấp nhận.
Trong hầm vô số tượng binh mã tinh xảo ngay ngắn xếp thẳng hàng, một số
đã được sửa chữa hoàn toàn, trong tay câm theo vũ khí, dường như vẫn
đang cố gắng bảo vệ nước mình. Còn một số, ngay cả hình dáng cũng không
nhận ra được, các loại hài cốt chất lộn xộn thnahf một đống, làm người
ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Nước Tần, một đất nước vô cùng hùng mạnh, nhưng cuối cùng cũng bị nhấn
chìm trong các triều đại lịch sử, chỉ có những vật cổ thế này mới có thể chứng minh được sự tồn tại của nó. Không có những yêu cầu xa vời của
đời sau đối với Tần Thủy Hoàng, chỉ có những xúc động bùi ngùi của vô số người.
Dư Duyệt nhìn chằm chằm tượng binh mã, không biết có phải vì khung cảnh
xung quanh hay không, tâm trạng của cô đột nhiên buồn bã.
"Thấy chưa?" Tịch Thành Nghiễn nhỏ giọng nói bên tai cô, "Mặc kệ cô có
thích hay không, nhưng một khi đã tới Tây An thì nhất định phải xem
tượng binh mã."
Dư Duyệt cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, chẳng phải Tịch Thành Nghiễn là
người luôn chạy theo xu hướng sao, cô đành hỏi, "Anh đã từng tới đây
rồi?"
"Đã tới." Tịch Thành Nghiễn khẳng định gật đầu.
"Vậy sao lại còn muốn tới đây nữa?" Hơn nữa, còn mãnh liệt yêu cầu tới, chính cô cũng không thể từ chối được.
Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn rất tự nhiên đáp, "Vì cô chưa từng tới!"
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng cũng đủ khiến lòng Dư Duyệt nổi sóng, cho tới bây giờ, cô chưa từng biết, Tịch Thành Nghiễn lại biết nghĩ tới
người khác như vậy, cô có chút cảm động, cũng có chút ngượng ngừng.
Cô hơi cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn một người lính mã, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn."
Xem tượng binh mã xong, hai người lại đi tham quan lăng mộ của Tần Lăng, bên trong rất tối, còn tối hơn cả tượng binh mã, nhưng được đặt rất
nhiều đồ cổ, Dư Duyệt rất thích xem những chương trình khảo cổ, bây giờ, lại được nhìn thấy tận mắt những vật đồ cổ này, cô không nhiều lời, gặp được những gì mình thích, cô sẽ lập tức chụp lại.
"Tịch Thành Nghiễn, anh xem xe ngựa này!" Nhìn chiếc xe ngựa tinh xảo,
Dư Duyệt kinh ngạc hô thành tiếng, vội vàng kêu lên, muốn chia sẻ một
chút kích động cho Tịch Thành Nghiễn, kết quả, đợi một hồi, cô vẫn không nghe thấy Tịch Thành Nghiễn trả lời.
Dư Duyệt quay lại, chỉ thấy một nhà ba người đang đứng cạnh mình, ba mẹ
nắm ta đứa bé chụp hình với xe ngựa, nhưng Tịch Thành Nghiễn đâu rồi?!
Dư Duyệt rùng mình một cái, mồ hôi lạnh rơi đầy trên đất, không xem xe
ngựa nữa, cô cầm điện thoại lên, vội vàng gọi cho Tịch Thành Nghiễn,
nhưng sóng điện thoại lại rất kém, mỗi cuộc gọi của Dư Duyệt đều thất
bại, cô nhanh chóng cất di động vào túi, chạy khắp nơi tìm Tịch Thành
Nghiễn.
Cung điện dưới lòng đất vô cùng yên tĩnh, Dư Duyệt không dám lớn tiếng
gọi Tịch Thành Nghiễn, chỉ có thể mở to mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của Tịch Thành Nghiễn, nhưng đáng tiếc, tìm một hồi lâu, cô vẫn
không thấy người đâu.
"Rốt cuộc là đã đi đâu?" Dư Duyệt vừa tức vừa vội, nhìn thấy có một bóng đen đang núp ở khúc cưa phía trước, cô liền đi lên, muốn xem có phải
Tịch Thành Nghiễn đang ở đó hay không.
Không ngờ, vừa nhìn thấy, cô lập tức bị hù ngây người, sâu bên trong,
một cặp đôi đang dựa vào cửa sổ hôn nhau! Có lẽ bọn họ đang yêu nhau,
nên mới có thể dính như keo sơn, hai người khí thế hừng hực, ngay cả Dư
Duyệt tới lúc nào cũng không biết.
Cô vô cùng xấu hổ, chỉ muốn lặng lẽ chuồn đi, ai ngờ, cô lại phát hiện
lưng mình căng cứng, một giây sau, cô đã bị một người ôm vào lòng.
Dư Duyệt kinh sợ, vừa định hét lên, bên tai lại truyền tới giọng nói quen thuộc của Tịch Thành Nghiễn, "Là tôi."
Nghe vậy, Dư Duyệt hơi giận, tên này mất tích thì không nói gì, thế mà
còn dám xuất hiện hù dọa cô, thực không thể nói lý với được! Cô co tay
lại, trực tiếp lấy cùi chỏ huýt Tịch Thành Nghiễn, cô xoay người lại,
trợn mắt nhìn anh.
"Suỵt!" Tịch Thành Nghiễn chỉ vào cặp tình nhân đang ôm hôn nhau trong góc, đặt ngón tró lên môi, ra hiệu im lặng.
Dư Duyệt đành đem cơn giận nuốt vào bụng, không nói lời nào, Tịch Thành Nghiễn kéo cô vào một góc không người.
Nơi đây vón là nơi Tiên Tần để dụng cụ làm nông, đèn bị hỏng, nên cả tủ
kính cà căn phòng đều tối đen như mực, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì,
hơn nữa, so với những đồ vật khác, dụng cụ làm nông chả có gì hấp dẫn
cả, vì thế, chẳng ai thèm đi vào đây, không khí xung quanh cũng vô cùng
lạnh lẽo.
"Anh đã đi đâu vậy?" Rốt cuộc cũng có thể mở miệng nói chuyện, Dư Duyệt
nhíu mày chất vấn Tịch Thành Nghiễn, đôi mắt long lanh to như mắt mèo,
nhìn qua vừa đáng yêu vừa mạnh mẽ.
"Tôi đi xem kiếm Thanh Đồng thôi mà." Tịch Thành Nghiễn không yên lòng
trả lời cô một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi Dư Duyệt, dù cố
gắng tới mấy, anh vẫn không dời mắt được.
Thực ra, anh chỉ nói dối thôi, anh đi không xa, luôn luôn theo sau Dư
Duyệt, anh chỉ muốn biết, nếu không thấy anh đâu, liệu cô có lo lắng hay không.
Nhưng không ngờ, cô lại sốt ruột như vậy, Tịch Thành Nghiễn vô cùng vui
vẻ, đi theo Dư Duyệt quẹo vào góc nhỏ, đang định ra mặt, đột nhiên anh
phát hiện một đôi tình nhân đang ôm hôn nhau.
Mắt anh tốt hơn Dư Duyệt nhiều, dù người ta có thay đổi góc độ thế nào
đi chăng nữa, anh vẫn có thể nhìn rõ ràng, không nhịn được, anh nuốt
nước miếng một cái, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Dư Duyệt, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hai người khi nãy là anh và cô, trái tim
anh bắt đầu đập 'thình thịch' nhanh hơn.
"Sao anh lại như vậy, có biết mình đang bị gì không? Còn dám chạy lung
tung!" Dư Duyệt bất chấp tất cả, răn dạy Tịch Thành Nghiễn, cảm thấy
mình đang ở dưới lòng đất mà nói chuyện này thì không tiện lắm, cô nói
tiếp: "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm đôi môi đang nhấp nháy của cô, bỗng nhiên cả người anh nóng rực, hơi thở ồm ồm.
"Anh sao vậy?" Dư Duyệt phát hiện Tịch Thành Nghiễn có gì đó không bình
thường, cô hoảng sợ, tưởng chứng sợ giam cầm của anh lại tái phát, cô
vội vàng kéo cổ tay anh chạy ra ngoài, kết quả, chưa kịp nhấc chân, Tịch Thành Nghiễn đã kéo cô vào lòng.
"Tịch Thành Nghiễn, anh..." Chưa dứt lời, môi anh đã chạm vào.
Là hôn, đã vậy còn là một nụ hôn mạnh bạo, Dư Duyệt suýt nữa đã bật
khóc, cô cũng chưa biết mình đang bị cường hôn, chỉ cảm thấy đâu, đúng
lúc cô định đưa tay lên lau nước mắt, cô mới đột nhiên phản ứng lại,
hình như chuyện này có gì đó kỳ lạ!
Cô đau, anh cũng đau, lại còn quẫn, thấy người ta hôn thoải mái lắm mà,
sao đến lượt anh lại đau đến vậy?! Tịch Thành Nghiễn không thể chấp nhận được, cố gắng nhớ lại cảnh hôn trong phim truyền hình, anh vươn đầu
lưỡi như một chú chó nhỏ, liếm đôi môi của Dư Duyệt, từng chút từng
chút, vừa cẩn thận lại vừa triền miên.
Dư Duyệt bị hành động của anh biến thành người quả quyết, dùng hết sức
đẩy anh ra, khó khăn lắm mới tạo ra được khoảng cách, cô lập tức quay
đầu đi chỗ khác, rời khỏi đôi môi anh, thở hổn hển nói: "Đủ, đủ rồi, anh tránh ra!"
Tịch Thành Nghiễn vừa nếm được vị ngọt, trong lòng đều là bong bóng màu
hồng, quấn quít Dư Duyệt không tha, anh bắt đầu ăn vạ làm nũng, vui vẻ
lầm bầm, "Một lần nữa, một lần nữa thôi."
Một lần nữa cái đầu anh! Trong lòng Dư Duyệt vô cùng tức giận, vỗ mặt
anh một cái, "Tịch Thành Nghiễn, tôi cho anh biết, anh đừng có được nước lấn tới!"
Tịch Thành Nghiễn vẫn muốn được nước lấn tới, anh nhìn chằm chằm môi Dư
Duyệt, thưa dịp cô đang nói chuyện dừng lại thở dốc, anh lập tức hôn
tiếp. Chắc đây là tính trời sinh của đàn ông, so với lần đầu thô lỗ, lần này, Tịch Thành Nghiễn đã tiến bộ rõ rệt. Dư Duyệt dù có cố gắng đến
mấy cũng không đẩy anh ra được, chỉ có thể dựa vào tường, để anh hôn đủ
thì thôi.
Từ trong lăng mộ đi ra, vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn tràn đầy ý cười, nhìn y hệt một con hồ ly vừa trộm được gà, thỉnh thoảng, anh còn cười trộm
nhìn Dư Duyệt, nhưng lại cực kỳ ác ý.
Bây giờ, Dư Duyệt không thèm để ý tới anh, trong lòng cô vô cùng tức giận.
Tuy Tịch Thành Nghiễn đúng là đang cosplay, đôi khi vẫn còn có chút ngây thơ, nhưng dù sao, cái tình cố chấp của anh vẫn không bỏ được, giống
như vừa nãy, cô tức giận vì anh đã cường hôn cô, anh liền làm nũng xin
lỗi. Nhưng cái bộ dạng của anh vẫn chẳng thèm thay đổi gì.
Dư Duyệt giội nước lạnh xuống mặt, khiến bản thân mình tỉnh táo lại một
chút. Người như Tịch Thành Nghiễn chính là bạch mã hoàng tử mà mọi cô
gái đều mong ước, đẹp trai, nhiều tiên, nhưng cô thì không hợp, mà tuổi
của cô, đã không cho phép cô mở tưởng nữa.
Dư Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tịch Thành Nghiễn đưa khuôn mặt vui
cười tới gần cô, cô bỗng nhiên mở miệng nói: "Tịch Thành Nghiễn, khi nào chúng ta sẽ đi vè?"
"Năm ngày sau, anh đã đặt vé máy bay xong cả rồi." Tâm trạng của Tịch
Thành Nghiễn vô cùng tốt, nói nhiều hơn, đúng là bộ dạng rơi vào tình
yêu cuồng nhiệt rồi, "Em cứ ở lại Tây An chơi vài hôm đã."
"Không phải mọi chuyện ở Tây An đã xử lý xong rồi sao?"
"Không phải." Tịch Thành Nghiễn lắc đầu, cho là cô sợ công việc bị trễ
nãi, vội vàng thêm một câu, "Còn dư năm ngày, chúng ta đi ra ngoài chơi, đi dạo hồ Hoa Thanh, Đại Đường Phù Dung Viên, anh..."
"Không cần, anh tự đi một mình đi, tôi phải về." Dư Duyệt lau nước trên mặt, giọng nói nhàn nhạt.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tịch Thành Nghiễn biến mất không còn một
mảnh, anh nhìn mặt Dư Duyệt chằm chằm, giọng nói nặng nề, "Em về làm
gì?"
"Tôi đã hẹn với Hứa Thanh Nguyên cuối tuần sẽ đi ăn cơm với anh ấy."
Chỉ vì một bữa cơm với Hứa Thanh Nguyên mà cô đòi chạy về Thẩm Quyến?!
Uổng công anh cố gắng giúp đỡ cô như vậy, mà không bằng một tin nhắn của Hứa Thanh Nguyên sao?
Ánh mắt của Tịch Thành Nguyễn vô cùng nặng nề, đáy mắt thay đổi, lát sau, anh bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Em đi thử xem."
-------------Mẩu đối thoại nhỏ--------------
Tịch Thành Nghiễn: Một lần nữa ~ Một lần nữa thôi ~
Dư Duyệt: Cút!
Tịch Thành Nghiễn: Không muốn ~ Một lần nữa thôi mà ~