Dư Duyệt nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Tịch Thành Nghiễn, biết anh đang
nghĩ gì, cô tức giận xoay mặt đi, không thèm nhìn anh nữa, cúi đầu đi
đường mình.
Trời sinh cô đã có một làn da trắng, nhưng lại rất dễ bị rám đen, đi
công trường ba ngày, chạy đi chạy lại dưới ánh nắng ba muoi lăm độ, cô
liền thành đen thui như vậy, thế nên, lúc đầu, Phùng Vũ Thần suýt nữa
cũng hét lên.
Biết được mọi chuyện, Phùng Vũ Thần liền để Quý Vân Phong cho cô thật
nhiều đồ ăn, cô liều mạng quả rồi đó, không tốt với cô, Phùng Vũ Thần
lúc nào cũng cảm thấy bất an. Chỉ vì một hạng mục nhỏ xíu, mà đem làn da trăng như viên ngọc bò qua bò lại biến thành đen thui thế này...
Dư Duyệt cũng biết mình đen rồi, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tịch
Thành Nghiễn, thực đau lòng quá đi mất! Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng
thấy người da đen bao giờ sao! Đen thì sao? Mặt trắng nhỏ giống anh thì
tốt lắm hả?
"Đợi chút, cô đợi chút nào!" Tịch Thành Nghiễn nâng trán, cưỡng chế
khiếp sợ trong lòng, kêu lên một câu, xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một lúc sau, anh phun ra một câu, "Lần sau đi công trường nhớ đội nón
vào."
Cút! Dư Duyệt suýt nữa đã ném tách trà vào mặt anh.
Buổi trưa Dương Diễn đến tìm Dư Duyệt, anh chàng này ngày cũng chạy đi
chạy lại ở bên ngoài, thậm chí thời gian làm việc còn dài hơn, toàn bộ
Tây Tạng, Thanh Hải, Tân Cương, anh ta đều đã lui tới, phơi đen như một
cục than, Dư Duyệt đứng cạnh anh ta, quả thực, đúng là người da đen và
người da trắng hoàn toàn khác nhau.
"Ngư ngư, ăn một chút đi, sáng nay tôi làm thịt nướng đậu đũa đó nha, cô nếm thử xem!" Ở Cố Thú vài ngày, Dư Duyệt đã quen thuộc với Dương Diễn
hơn, thức ăn ở công trường rất kém, vài người quản lý hạng mục ở công ty bọn họ cũng không quá tiết kiệm, lấy tiền mua nồi, hằng ngày phải tự
nấu cơm, Dư Duyệt bị bọn họ bắt giữ lại nấu một bữa linh đình.
Chỉ là, cô không ngờ, chàng trai Dương Diễn này lại biết nấu ăn! Thậm
chí còn ngon hơn cả cô! Nhất là thịt nướng, rất tuyệt! Lần đầu tiên được ăn, chính là lúc Dư Duyệt suýt nữa không đi nổi!
"Được! Tôi lập tức đến ngay đây!" Dư Duyệt vừa nghe nói Dương Diễn lại
làm thịt nướng, ánh mắt lập tức sáng bừng, vọt vào toilet rửa tay, rồi
xuống làu cùng Dương Diễn.
Đợi đến khi Tịch Thành Nghiễn dọn dẹp xong, chuẩn bị gọi Dư Duyệt xuống lầu ăn com, nhưng lại không thấu bóng dáng cô đâu!
Người đâu rồi? Chẳng lẽ bị mình cười nhạo mà tổn thương lòng rồi sao?
Tịch Thành Nghiễn nhìn chồ ngồi trống không của Dư Duyệt, nhịn không
được suy nghĩ miên man.
Chuyện này cũng có gì đâu, cô gái này hẹp hòi thật, chỉ là rám đen thôi
mà, rất nhanh sẽ trắng lại, để ý tới vậy sao, cùng lắm thì mình đưa cô
ta mấy bộ trang điểm là được!
A, cách này có vẻ khả thi đây, dù sao đồ trang điểm đã chất đầy nhà anh rồi...
Từ trước tới nay, Tịch Thành Nghiễn có quan hệ rất tốt với một tổng giám đốc công ty công nghiệp, hai người thường uống chút rượu cùng nhau, sau đó, ngành bảo vệ môi trường càng lúc càng cạnh tranh, không còn dễ kiếm tiền như lúc đầu nữa, người nọ liền đổi nghề đi Hong Kong làm đồ trang
điểm, mỗi khi hai người gặp lại nhau, người nọ đều gửi một đống đồ dùng, cả nam lẫn nữ đều có.
Tịch Thành Nghiễn không dùng được, cũng đã nói không cần gửi thêm nữa
đâu, nhưng người nọ tính tình cố chấp, nói thế nào cũng không chịu nghe, bởi vậy, Tịch Thành Nghiễn đành phải đặc biệt dành ra một tủ trống để
chứa đồ trang điểm.
Hình như cái gì đó Lancôme, Estee... Tịch Thành Nghiễn nhíu mày cố gắng
nghĩ lại, không biết cô có cần hay không, cả đống nước hoa như vậy, cho
cô dùng cũng tốt.
Dư Duyệt không hề hay biết gì, hài lòng ăn hết thịt nướng, lau miệng,
rồi cùng người phòng hạng mục trò chuyện vài câu, xong xuôi hết, cô mới
chịu vỗ bụng đi vào thang máy tới tầng bốn mươi tám.
Vừa vào trong, bà nội Dư liền gọi điện tới, Dư Duyệt cảm thấy có chút kỳ lạ, bà nội cô rất ít khi chủ động gọi đến, sao lần này lại như vậy?
Nghi ngờ một hồi, Dư Duyệt không do dự cúp điện thoại, rồi chủ động gọi
về, "Bà nội, sao vậy?"
Cô không ở bên cạnh bà nội Dư, bình thường, cô sợ bà lớn tuổi ở nhà một
mình xảy ra chuyện, nên mỗi khi về nhà, cô thường xuyên mang về một vài
món đồ hiếm có ở Trung Quốc làm quà cho hàng xóm, để bọn họ chăm sóc ba
nội Dư một chút.
Cũng may, mọi người đã làm hàng xóm với nhau gần một đời người rồi, lại
thấy Dư Duyệt hiếu thuận như vậy, ai nấy cũng đều chấp nhận.
Có điều, Dư Duyệt vẫn không yên lòng, nên đôi khi cô cũng bất chợt gọi cho bà vài cuộc.
"Không có chuyện gì đâu." Giọng nói bà nội Dư vui vẻ mười phần, Dư Duyệt cũng thả lỏng tâm trạng ra, chỉ là... Cô nghi ngờ chớp mắt vài cái, sao cô cứ cảm thấy bà nội Dư hơi là lạ.
"Ngư Ngư, con còn nhớ người mà mấy hôm trước bà đã nói với con không?"
"Người nào?" Trong lòng Dư Duyệt 'lộp bộp' một tiếng, bỗng nhiên cô cảm thấy có một loại dự cảm xấu.
"Con còn trẻ mà sao mau quên vậy!" Bà nội Dư tức giận, nói tiếp: "Chính
là cháu trai của bạn bà đó, tên là Hứa Thanh Nguyên, bà nội thấy cậu ta
cũng tốt lắm, hay là hai người các con cứ gặp mặt thử xem."
"Bà nội!" Dư Duyệt bất đắc dĩ dựa vào vách thang máy, "Con đã nói rồi..."
"Con nói cái gì? Con có gì muốn nói?" Không ngờ, bà nội Dư lúc nào cũng
cưng chiều cô, hôm nay đột nhiên trở nên cứng rắn, "Con cũng hai mươi
sáu rồi, không phải con nít nữa, con cứ ở một mình như vậy, bà yên tâm
được sao? Con ở xa, bà không ở bên cạnh chăm sóc được, dù sao cũng phải
tìm một người chăm sóc cho con chứ!"
Giọng nói bà nội Dư dần nhỏ xuống, Dư Duyệt từ nhỏ đã là một người hiểu
chuyện, tới bây giờ bà vẫn rất yên tâm về cô, vốn bà cũng không muốn can thiệp vào chuyện tình yêu của cháu gái mình, nhưng để cô dốc sức làm
việc ở ngoài như vậy, bà làm sao mà yên lòng cho được, nếu có một người
đàn ông chăm cô, bà nhất sẽ rất hài lòng.
"Ngư Ngư, nghe bà nội một lần đi, bà sẽ không hại con đâu mà!"
Nghe bà nội nói vậy, trong lòng Dư Duyệt cảm thấy chua xót. Bà nội vì
gia đình mà cứ sống như vậy, đã già như vậy rồi, mà bà vẫn còn có thể đi kiếm tiền, hưởng thụ tuổi già, nhưng cũng không quên chuyện của cô
được. Không phải chỉ đi gặp một người đàn ông thôi sao? Nếu bà nội có
thể yên tâm được, cô sẽ đi! Có gì ghê gớm đâu!
Nghĩ vậy, Dư Duyệt chậm rãi thở phào, nói với bà: "Được rồi, bà nội, con sẽ đi."
"Ai!" Bà nội Dư vui vẻ không thôi, "Để bà đưa số của cậu ta cho con!"
Tịch Thành Nghiễn phát hiện Dư Duyệt càng lúc càng thay đổi, đồ trang điểm và nước hoa cũng xuất hiện đầy trên bàn cô.
Chậc chậc, cô gái này rốt cuộc cũng đã biết làm đẹp cho mình, vì câu nói kia sao? Xem ra sức ảnh hưởng của mình đối với cô ta không hề nhỏ!
Tịch Thành Nghiễn ngồi trong phòng làm việc, đắc ý tự nhận, thái độ của
anh đối với Dư Duyệt cũng thân thiết hơn nhiều rồi, ngay cả những lúc cô đi lên đi xuống với Dương Diễn, anh vẫn không có ý kiến gì.
Thôi được rồi, xem ra cô ta cũng biết quý trọng bản thân, chỉ cần một
câu nói của mình, mà cô ta đã nhớ kỹ như vậy, hay là cứ khoan dung cho
cô ta một chút vậy ~
Tâm trạng Tịch Thành Nghiễn vô cùng tốt, cả công ty Hoa Vũ cũng bị lây
lan theo, ít nhất, tổng giám đốc của bọn họ đã không còn mắng chửi mình
nữa rồi, cuối cùng, mùa xuân cũng về khắp mọi nơi! Mong sao tổng giám
đốc cứ giữ vững tâm trạng như vậy!
Buổi sáng thứ sáu, Tịch Thành Nghiễn cầm một túi lớn đồ trang điểm, đặt ở ghế phó lái, lúc lái xe còn thỉnh thoảng liếc nhìn vài cái, rồi mới
chịu vui vẻ đi làm.
Hôm nay anh tới rất sớm, ngay cả Dư Duyệt vẫn còn chưa thấy đâu, Tịch
Thành Nghiễn cầm túi đồ trang điểm ra ra vào vào phòng làm việc của mình nhiều lần, anh rối rắm suy nghĩ, "nên để trên bàn Dư Duyệt hay đợi cô
ta tới rồi đưa luôn" không dưới mười lần, cuối cùng cũng đã tám giờ
rưỡi, sợ Dư Duyệt nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình, anh quyết định,
đặt chiếc túi lên bàn Dư Duyệt, rồi vào toilet rửa tay.
Đến lúc anh quay lại, Dư Duyệt đã tới, Tịch Thành Nghiễn còn chưa vào trong đã nghe được Dư Duyệt đang nói điện thoại.
"Ừm, bảy giờ tối nay, tại nhà hàng nhìn ra biển, khoảng 5 giờ rưỡi tôi sẽ tan làm."
"Được rồi, không sao mà, đến lúc đó, chúng ta ngắm một chút cũng được, bái bai."
Gọi điện với ai thế nhỉ? Giọng nói lại ngọt ngào như vậy? Mới sáng sớm
đã ăn đường rồi sao? Tịch Thành Nghiễn không hiểu sao lại cảm thấy có
chút không vui, đi thẳng vào phòng làm việc, vừa định muốn mở miệng răn
dạy Dư Duyệt một phen, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, anh nhất thời sững
người, chân trái vẫn còn giữ nguyên động tác, dường như cả người đều hóa đá.
Hôm nay, cô trang điểm, khuôn mặt vốn đã rất thanh tú nay còn xinh đẹp
hơn, làn da đen đã đi mất, da trắng lại quay về, có lẽ do gần đây cô
chăm sóc rất kỹ, nên làn da càng thêm trắng nõn, nhất là đôi mắt to, đen bóng, lúc nào cũng long lanh ngập nước, tràn đầy tình cảm.
Mái tóc lúc nào cũng được buộc gọn lên, hôm nay lại thả xuống như một thác nước, khiến cô quyến rũ hơn một tí.
Cô không mặc áo sơ mi trắng với quần short jean như bình thường nữa,
thay vào đó là một chiếc váy đỏ chói, làm nổi bật đôi chân dài, cùng
vòng eo nhỏ nhắn của cô, thực sự làm người ta không thể dời mắt được.
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc!" Nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn cứ đứng yên
một chỗ, Dư Duyệt không nhịn được gọi anh một tiếng, ai ngờ, kêu vài
tiếng rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Cuối cùng, Dư Duyệt đành vô lễ, gọi thẳng tên anh, "Tịch Thành Nghiễn!"
"Hả? Ừ..." Tịch Thành Nghiễn cúi đầu che dấu tâm tình, hô khan một tiếng, "Bảy giờ tối nay, cô sẽ đi thành phố ven biển sao?"
"Ừm." Dư Duyệt gật đầu, đặt điện thoại sang một bên, cười ngây ngô, "Đồ ăn ở đó rất ngon mà!"
"Vậy tôi cũng muốn đi, tan làm chúng ta đi cùng luôn."
"Hả?" Dư Duyệt chớp mắt, lúng túng kéo mép váy, "Chuyện này... Tổng giám đốc, có người đi cùng tôi rồi..."
"Ai?" Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, chẳng lẽ là Quý Vân Phong và Phùng Vũ
Thần? Nếu vậy, tối nay anh sẽ bắt Quý Vân Phong ở lại tăng ca, được chứ?
"Một người bạn." Dư Duyệt cụp lông mi xuống, ngượng ngùng cười, "Cứ coi như là xem mắt đi."
Cái gì?!!! Xem mắt? Cô lại muốn đi xem mắt?! Nháy mắt, cả người Tịch Thành Nghiễn liền bùng nổ!