Sáng hôm sau, mặt trái Dư Duyệt đã to hơn, không thể không đeo khẩu trang được, uống hai viên thuốc giảm đau, rồi mới đi ra cửa.
Tịch Thành Nghiễn tới công ty trễ hơn cô nhiều, chỗ ngồi Dư Duyệt ngay
cửa phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn, chỉ cần anh vừa đến sẽ có thể
nhìn thấy cô liền. Mỗi ngày, thấy anh tới, cô lập tức đứng lên chào hỏi, nhưng hôm nặng không biết làm sao, Tịch Thành Nghiễn cố ý đi mạnh chân, Dư Duyệt cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên một cái.
Chẳng lẽ làm việc nhiều quá nên đầu bị hư luôn rồi sao? Tịch Thành
Nghiễn không nghĩ nhiều, cầm máy tính vào trong phòng xử lý công việc,
mãi đến gần trưa, anh chợt nhớ, gần đây có một tài liệu do Dư Duyệt phụ
trách, nên liền gọi cô vào, vừa ký văn kiện vừa hỏi: "Tài liệu trạm nước có đủ chưa, tuần sau sẽ dùng tới rồi."
"Đủ." Mặt Dư Duyệt sưng vô cùng to, ngay cả nói chuyện cũng không rõ, cố hết sức mới phun ra được từng chữ, "Tôi đã cho người mang tài liệu đến
sân bay gửi cho chi nhánh công ty rồi."
"Vậy là tốt rồi." Tịch Thành Nghiễn vừa lòng gật đầu, đặt cây viết
xuống, vừa định nói điều gì, anh chợt chau mày, "Dư Duyệt, cô có tật xấu gì vậy, đầu cô sắp rơi xuống đât rồi kìa."
Cô là thư ký của anh, hình tượng của cô không đại diện cho cô, mà còn
đại diện cả cho anh, dù sao cũng không nên bày ra bộ dáng rụt rè như
vậy, cả đầu cũng không chịu ngẩng lên.
"Ừm... Không có gì." Dư Duyệt lắp bắp, vừa nghĩ tới nếu Tịch Thành
Nghiễn nhìn thấy gò má sưng vù của mình, thì cô thật áy náy, cố gắng một hồi, cô vẫn không chịu ngẩng đầu lên, chỉ nhanh chóng ôm lấy xấp tài
liệu trên bàn Tịch Thành Nghiễn, nói: "Tổng giám đốc, anh còn chuyện gì
nữa sao? Tôi đi ra ngoài được chưa?"
Cô gái này hôm nay uống nhầm thuốc sao? Sao không chịu ngẩng đầu lên?
Chẳng lẽ trên mặt có gì đó khiến người khác sợ? Đầu tóc còn rối bù chr
phủ cả mặt thế kia, không khác gì Sadako từ giếng chui lên!
"Tôi nói cô ngẩng đầu, lên không nghe thấy à?" Giọng nói Tịch Thành
Nghiễn có chút lạnh lẽo, "Mỗi ngày, người tới văn phòng tôi rất nhiều,
thấy cô như vậy, thì..." Anh nghĩ mãi vẫn không biết nên nói gì, đành
chống tay đứng dậy, lãnh đạm nhìn Dư Duyệt, ra lệnh: "Ngẩng đầu!"
Dư Duyệt không muốn ngẩng đầu, nhưng lại không muốn đối nghịch với Tịch
Thành Nghiễn, tháng lương của cô đã bị trừ từ 1600 đến mức thấp nhất
rồi, chuyện này cô sẽ nhớ kỹ cả đời không quên! Nếu lại tiếp tục bị trừ
nữa, chắc ngay cả thẻ tín dụng cũng không có một đồng nào!
Cô hít một hơi thật sau, ngẩng đầu lên nhìn Tịch Thành Nghiễn.
"A!" Tịch Thành Nghiễn bị má trái của cô dọa sợ hết hồn, hít một ngụm
khí lạnh, phục hồi tinh thần, nhưng trong mắt vẫn có chút lạnh lẽo,
"Răng không bị nhiễm trùng rồi?"
Dư Duyệt gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Đúng, đúng đo, tôi cứ nghĩ rằng
sẽ không nghiêm trọng lắm đâu, nhưng không ngờ lại biến thành bộ mặt ảnh hưởng tới mỹ quan thành phố như vậy."
"Không đi bệnh viên?" Tịch Thành Nghiễn vẫy tay với cô, ý bảo cô đi tới
cạnh mình, nắm lấy cằm cô, nhìn trái nhìn phải, anh lạnh lùng nói.
"Mấy lần trước cũng từng bị như vậy rồi, không cần đi bệnh viện cũng tự
khỏi." Dư Duyệt hất tay anh ra, liên tục lắc đầu. Cô không muốn đi bệnh
viện đâu, tốn tiền lắm, hơn nữa, lúc trước cô mọc răng không cũng bị như vậy, uống thuốc giảm đau vài ngày là được rồi, không nghiêm trọng tới
mức phải đi bệnh viện.
"Ngẩng mặt lên!" Tịch Thành Nghiễn vươn tay nắm lấy cằm cô, thấp giọng
trách. Xê gần tới mặt Dư Duyệt, cẩn thận nhìn chằm chằm nửa mặt trái
sưng vù kia, mãi đến khi mặt Dư Duyệt nóng bừng, anh mới buông tay nói:
"Đi bệnh viện, tôi cho cô nghỉ nửa ngày."
"Thật sự không cần đâu tổng giám đốc, cảm ơn anh." Dư Duyệt ngây ngô
cười ha ha, "Không sao, nhìn kinh khủng vậy thôi, nhưng thực ra không
đau lắm đâu."
Tịch Thành Nghiễn mở miệng định nói thêm, ai ngờ đã bị Dư Duyệt giành trước.
"Anh làm chuyện của anh đi, tôi ra ngoài trước." Cô nắm chặt tài liệu
trong tay, như một con thỏ chạy nhanh ra ngoài, để lại Tịch Thành Nghiễn đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng cô.
Muốn đi hay không cũng mặc kệ! Dù sao người đau cũng đâu phải là anh!
Bữa trưa, Dư Duyệt phá lệ không đi căn tin, chỉ đi một lon nước dừa, uống vào, rồi xem như đã ăn rồi.
Tịch Thành Nghiễn ăn cơm về, nhìn thấy lon nước dừa nằm trên bàn, một
giay sau, anh phục hồi lại bộ dáng lãnh đạm. Đi tới gần Dư Duyệt, đặt
một chiếc túi trước mặt cô, "Cho cô đấy."
Hả? Tịch Thành Nghiễn cho cô sao? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía Tây rồi?
Chỉ là, mặc dù trong lòng muốn hỏi như vậy, nhưng Dư Duyệt không dám
biểu hiện ra ngoài, cúi đầu yên lặng mở túi giấy ra, vừa nhìn thấy vật
bên trong, cô mở to mắt kinh ngạc, thì ra hạt dẻ nóng hổi! Mấy ngày nay, cô rất muốn ăn, nhưng lúc nào cũng quên mất!
"Này, anh cho tôi sao?" Dư Duyệt không dám tim hỏi lại.
"Ừm." Tịch Thành Nghiễn gật đầu, "Thấy bên ngoài có bán, muốn ăn một
chút, nhưng mua xong lại thấy xào đen thui nên hết thèm rồi."
Nghe được lời nói của anh, khóe miệng Dư Duyệt không ngừng co rút, tràn
ngập cảm động khi nãy đã hóa thành tro tàn, mẹ kiếp, tuy anh nói thật,
nhưng chỉ mới nhìn thôi mà, nói dối một chút thì chết sao? Không nói
dối, tật xấu gì vậy!
"Cảm, cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo." Tịch Thành Nghiễn đưa tay mở cửa ra, lúc đóng của,
nhìn thấy Dư Duyệt vẫn ngơ ngác cầm túi hạt dẻ kia, anh nói thêm, "Hạt
dẻ phải ăn lúc còn nóng mới ngon." Rồi đóng sầm cửa lại.
Cô cũng biết ăn nóng mới ngon! Nhưng bây giờ mặt cô sưng vù như vậy làm sao ăn hạt dẻ được? Mà không ăn thì cô lại thèm...
Dư Duyệt rầu rỉ, ngồi yên suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc, vẫn không chống
cự được sức hấp dẫn của hạt dẻ, lấy một hạt từ trong túi ra, chỉ ăn một
chút thôi, không sao đâu...
Dư Duyệt nghẹo miệng cầm hạt dẻ cố gắng tránh đụng tới má trái, cố gắng
dùng một cái răng nhỏ xíu để cắn. Đáng tiếc, cô không thể mở miệng được, hạt dẻ lại quá cứng, giằng co nửa ngày, cô cũng không ăn được hạt dẻ,
nước miếng đã chảy ra không ít, cảm thấy tự ghét bỏ chính mình, cuối
cùng, cô bất đắc dĩ, nhịn đau ném hạt dẻ vào thùng rác.
Lát sau, cô càng đau khổ hơn, cô chỉ muốn nhanh chóng ngủ một giấc, thế mà lại bị Tịch Thành Nghiễn đánh thức, bây giờ không ngủ được, đừng nói chi còn một túi hạt dẻ thơm phức trước mặt.
Mãi đến ba giờ chiều, hấp dẫn của hạt dẻ đã không còn bao nhiêu, cô mới
thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên, Tịch Thành Nghiễn lại đi ra, đặt một túi
hạt mắc ca lên bàn cô, "Cho người, mới lấy từ trong tủ ra đó."
Dư Duyệt nhìn chằm chằm cái túi, hạt mắc ca còn lớn hơn hạt dẻ nhiều! Đã vậy còn cứng hơn nữa! Bây giờ, cô căn bản không thể ăn được!
Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy bộ dạng khóc không ra nước mắt của cô, nhíu mày, biết rõ rồi còn hỏi, "Sao vậy?"
"Tôi đau răng, không ăn được." Dư Duyệt cúi đầu, như một quả cà tím già.
"Đợi khỏi rồi ăn." Tịch Thành Nghiễn tiếp tục đâm chọt cô.
Quả nhiên, Dư Duyệt vừa nghe thấy lời anh liền lập tức mở miệng, "Đợi đến khi tôi khỏi, hạt dẻ đã hư lâu rồi!"
"Còn mắc ca?"
"Tôi... Tôi thèm." Dư Duyệt xoắn ngón tay, lớn tiếng nói.
Nghe vậy, suýt nữa Tịch Thành Nghiễn đã bật cười, cô gái này thành thật quá đó, nhưng cứ bướng bỉnh vậy cũng không tốt.
"Đi bệnh viện, nhổ răng." Tịch Thành Nghiễn đưa ra cách giải quyết.
"Tôi không đi!" Vừa nghe tới nhổ răng, Dư Duyệt lập tức lắc đầu liên
tục, cô sợ nhất là nhổ răng, nghe bác sĩ bảo muốn đưa cái kìm vào miệng, cô quả thực không thể nhịn được, thực đáng sợ! Cô thà đau chết cũng
không đi!
"Vậy cứ ngồi đó mà thèm đi." Tịch Thành Nghiễn hừ một tiếng, không chút
lưu tình nói: "Tối nay tôi sẽ mua vịt nướng, tương ô mai, có điều, chắc
cô không thể ăn được rồi."
Trong lòng Dư Duyệt không ngừng do dự, đi bệnh viện, nhổ răng rất khủng
bố, nhưng nếu không đi, cứ để cái răng này đau mãi, thì mười ngày sau
mới có thể miễn cưỡng ăn uống bình thường được, nếu vậy cô sẽ lỡ mất
nhiều món ngon rồi...
"Hết giờ làm việc, tôi sẽ tới nhà hàng Hứa Lưu Sơn ăn, cô có muốn đi
không?" Tịch Thành Nghiễn nhạy bén nhận ra vẻ mặt do dự của Dư Duyệt,
không ngừng nói thêm.
Hứa Lưu Sơn! Cô thích nhất! Nhổ răng thì có gì đâu! Thôi được rồi, dạ
dày lớn nhất! Nghĩ vậy, Dư Duyệt quyết định, "Đi bệnh viện!"
Vài ngày sau, nướu Dư Duyệt càng sưng to hơn, còn đau hơn mấy ngày
trước, cô không dám ăn không dám đánh răng, trong lòng nghĩ tới cây kìm
nhổ răng cô lại kinh sợ không thôi, lề mà lề mề không đi bệnh viện.
Cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn không nhìn nổi nữa, trực tiếp nhét Dư Duyệt vào xe, chạy thẳng tới bệnh viện.
"Không sao đâu, có thể vì gần đây tâm trạng cô có chút nóng nảy, nên mới đau như vậy." Bác sĩ kiểm tra cho Dư Duyệt rồi nói: "Có điều, cái răng
khôn này không giữ được, phải nhổ thôi, vị trí không đúng, lệch sang cái răng bên cạnh rồi." Nói xong, ông xoạt xoạt viết vài cái, rồi ném cho
Tịch Thành Nghiễn.
"Cậu đi lo thủ tục chi phí cho bạn gái đi, để tôi kiểm tra lại một chút.'
"Anh, anh ta không phải... Ưm..." Dư Duyệt còn chưa nói xong, đã bị bác sĩ dùng nhíp cạy miệng ra.
"Đừng nói chuyện, để tôi kiểm tra lại xem."
Tịch Thành Nghiễn cúi đầu nhìn tay mình, không hiểu sao lại nhớ tới ba
từ 'bạn gái' ( 女朋友) khi nãy, vài giây sau, anh mới chịu xoay người đi
đóng tiền.
Rốt cuộc, lúc nhổ răng, Dư Duyệt nhìn thấy ống tiêm trên tay bác sĩ,
khuôn mặt chợt trắng bệch không còn giọt máu, cô hơi choáng, mồ hôi lạnh cũng đổ đầy trắn rồi.
"Ai, cô gái, không đau đâu, cô không cần phải sợ hãi như vậy." Bác sĩ
bất đắc dĩ nói, thấy Dư Duyệt nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ chẳng khác gì
đang gặp nguy hiểm, ông nặng nề thở dài, nói: "Bạn trai cô còn đứng
trong đây mà cô vẫn sợ tới vậy, thôi được rồi, nếu cô sợ quá thì nắm tay cậu ta đi!"
Một lúc sau, Dư Duyệt cũng không động đậy, không biết có nghe thấy lời thầy thuốc không.
Tịch Thành Nghiễn nhìn cô thật lâu, ánh mắt nhìn thoáng bàn tay nắm chặt của cô, cuối cùng, anh đành vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Không ngờ cô gái cứng rắn như sắt đá này, lại có một bàn tay mềm mại như vậy...