Tịch Thành Nghiễn vẫn còn bình thường đúng không? Sao anh bỗng nhiên
thay đổi nhiều quá vậy? Dư Duyệt đứng bên ngoài lều, bị câu nói kia của
Tịch Thành Nghiễn làm kinh ngạc cả người, ngay cả ông quản lý đã tới lúc nào cũng không hay.
"Thư ký Dư, cô có thấy tổng giám đốc đâu không?" Quản lý Vương kéo cô qua, hỏi nhỏ, hệt như một kẻ trộm.
Khóe miệng Dư Duyệt co rút, chỉ vào lều của mình, "Anh ta đang ở trong lều của tôi."
"Cũng may, hoàn hảo đó." Nghe được câu trả lời của Dư Duyệt, quản lý
Vương thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực mình, nhét một chiếc túi vào tay Dư
Duyệt, "Đây là lều mà tôi vừa lấy được đó, yên tâm đi, vẫn còn mới lắm,
chưa có ai dừng qua đâu, hay là cô đi dựng giúp tổng giám đốc đi?" Bây
giờ, ông thực sự rất sợ Tịch Thành Nghiễn, thậm chí chỉ đối mặt thôi,
ông cũng không dám!
Quản lý Vương mong đợi nhìn Dư Duyệt, thầm hy vọng trong lòng, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ này giúp mình.
"Được rồi, để tôi làm." Dư Duyệt im lặng một chút, rồi đồng ý. Tịch
Thành Nghiễn đã chiếm mất lều của cô rồi, còn cái lều dựng lên xong
nhường anh ta cũng được.
"Ai da, tôi rất biết ơn cô đấy, thư ký Dư." Quản lý Vương mừng rỡ cười
toe toét, vươn tay vỗ vai Dư Duyệt, nói một câu, "Hôm nào đó, tôi đây sẽ mời cô ăn cơm." Sợ Dư Duyệt đổi ý, ông lập tức vui vẻ chạy đi.
Tịch Thành Nghiễn cướp lều Dư Duyệt, lại thích bắt nạt được Dư Duyệt,
anh cảm thấy thoải mái rất nhiều, đây là lần đầu tiên, anh cảm thấy
chuyện này rất thú vị!
Nhất là bộ dáng Dư Duyệt đỏ mặt, nhìn thật sự... Thật sự... Tịch Thành
Nghiễn vắt óc suy nghĩ từ ngữ miêu ta Dư Duyệt, cuối cùng, trong đầu
hiện lên từ: Đáng yêu!
Đúng! Nhìn bộ dạng bị bắt nạt của cô rất tội nghiệp! Khóe miệng Tịch
Thành Nghiễn khẽ nhếch lên, chẳng khác gì vừa phát hiện được một châu
lục mới vậy, trong đầu anh, đã bắt đầu suy nghĩ tới kế hoạch làm thế nào để có cơ hội bắt nạt được Dư Duyệt.
Thực ra, cái lều này rất lớn, hai người ngủ chung cũng không có vấn đề
gì. Anh nhìn xung quanh lều trại, bỗng nhiên nhớ tới, lúc Dư Duyệt vừa
vào Hoa Vũ không lâu, không được rèn luyện học tập nhiều, mà đã làm thư
ký của anh, cả ngày áp lực công việc nặng nề đè lên đầu cô ngóc dậy
không nổi, trong công ty cô vốn chẳng không quen được nhiều người, lần
này, anh đuổi cô đi như vậy, không biết có ổn không đây?
Nếu cô cấu xin anh, có lẽ, anh sẽ từ bị độ lượng cho cô ở nhờ một đêm, dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung.
Đầu óc Tịch Thành Nghiễn hoạt động không ngừng, nhưng không biết tại sao, trong lòng anh lại mong chờ Dư Duyệt tới cầu xin mình.
Nhưng anh đợi 10 phút, lại 10 phút, rồi 10 phút nữa trôi qua, cũng không thấy bóng dáng Dư Duyệt đâu.
Cô gái này đi đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ đi tìm Quý Vân Phong sao? Anh biết
cô với Quý Vân Phong có quen nhau. Nhưng sáng nay, anh rõ ràng nhìn thấy Quý Vân Phong có dẫn bạn gái theo, chẳng lẽ, Dư Duyệt đi quấy rầy gia
đình người ta rồi?
Nhưng thật sự, đây là chuyện cô có thể làm được... Nghĩ vậy, Tịch Thành
Nghiễn đứng ngồi không yên, đúng lúc anh đang suy nghĩ có nên đi tìm Dư
Duyệt không, bỗng một âm thanh kéo lều vang lên, Tịch Thành Nghiễn sững
sờ, lập tức quay người lại, ưỡn thẳng lưng, cả người cứng đờ như một tấm gỗ.
"Tổng giám đốc." Quả nhiên, đúng là Dư Duyệt, trong mắt Tịch Thành
Nghiễn phát ra nhiều ý cười, nhìn đi, cuối cùng cô cũng phải cầu xin anh thôi, chậc chậc, hết cách rồi, thư ký của mình đúng là ngốc nghếch
thật, nhưng cũng may mắn gặp được một ông chủ bao dung như anh đây.
"Tôi cho anh một cái lều khác nhé.
"Được rồi, tôi đành miễn cưỡng cho cô vào ở nhờ vậy."
Hai người cùng lúc cất lời, nói xong cả hai đều sửng sốt nhìn nau, một lúc sau vẫn không phản ứng lại.
Rốt cuộc, Tịch Thành Nghiễn cũng hiểu được Dư Duyệt có ý gì, bỗng nhiên
đứng phắt dậy, xung quanh nháy mắt lạnh xuống như băng, Dư Duyệt run lên một cái, tâm tư của Tịch Thành Nghiễn quả là khó đoán, rõ ràng, mới vừa nãy vẫn còn rất tôt, thậm chí còn cho cô ở nhờ nữa đấy, thế mà mới mấy
giây trôi qua anh đã trở mặt rồi.
Chẳng lẽ, sợ lều không sạch sao?
"Tổng giám đốc, cái lều đó vẫn còn mới, chưa có ai dùng đâu, anh cứ yên
tâm đi." Dư Duyệt nhẹ giọng nói, "Hơn nữa, tôi cũng đã chọn cho anh chỗ
bờ cát sạch nhất, còn ngay sau lều tôi nữa, nếu anh cần gì cứ việc kêu
tôi."
Nghe xong..., Tịch Thành Nghiễn không phản ứng gì, không tỏ vẻ đồng ý,
nhưng cũng không mở miệng châm chọc cô, liền mở lều đi ra ngoài, có
điều, không khí lạnh lẽo xung quanh cũng tán đi không ít.
Đây là đồng ý rồi sao? Dư Duyệt đứng yên trong lều suy nghĩ.
Tối đến, nhân viên Hoa Vũ tụ tập một chỗ nướng thức ăn, Dư Duyệt bị Quý
Vân Phong kéo theo, cùng nấu nướng với mọi người, Phùng Vũ Thần thì khỏi nói, trời sinh tính tình đã thẳng thắn, vừa ăn vừa giảng dạy Dư Duyệt
đứng cạn.
"Ngư Ngư, hồi đó khi còn học ở đại học, trường học lại không có toilet
riêng, nên mỗi lần tắm rửa đều phải dùng nhà tắm công cộng. Mang cái
quần sạch sẽ theo, nhưng ai ngờ, tắm xong, mặc quần mới vào, lại để quên quần cũ trong toilet. Mấy ngày sau quay lại tìm, cũng không thấy đâu,
ha ha."
Tiếng cười từ bốn phía không ngừng truyền tới, Dư Duyệt xấu hổ mặt đỏ
rần, dùng khuỷu tay chọc vào Phùng Vũ Thần, "Cậu câm miệng lại cho tớ!
Như vậy còn có thể làm bạn tốt được sao?!"
"Có thể!" Phùng Vũ Thần vô tội nháy mắt, "Bạn bè tất nhiên là để trêu chọc nhau rồi!"
"Cậu!" Dư Duyệt nói không lại, cuối cùng đành dùng sức nhéo một cái,
nhanh tay cướp lấy xâu thịt dê rồi vừa đi vừa, tìm một nơi yên tĩnh.
Cô đi lang thang tới biển lớn, vừa ăn xâu thịt, ánh mắt lơ đãng nhìn
phía xa xa, cô nhất thời ngẩn người, Tịch Thành Nghiễn ngồi cô đơn ngồi
một mình, khẽ ngẩng đầu nhìn biển, không biết đang nghĩ cái gì.
Lửa than chiếu sáng vào mặt anh, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác cô đơn.
Dư Duyệt bị ý nghĩ của mình làm ngạc nhiên, Tịch Thành Nghiễn cô đơn
sao? Thôi đi, cái tính cách của anh chỉ hận tại sao cả thế giới này
không để anh một mình.
Định đi về, nhưng cô vẫn mang theo hai lon bia tới, đặt mông ngồi cạnh
Tịch Thành Nghiễn, đưa cho anh một lon, dùng bả vai húc anh, "Anh nhìn
cái gì vậy?"
Tịch Thành Nghiễn liếc cô, không nói chuyện, mở lon bia, uống ực một hơi.
"Ai, anh thực chẳng thú vị gì cả, ít nhất cũng phải cạn ly một cái chứ." Dư Duyệt thoải mái nói chuyện với Tịch Thành Nghiễn, cô thừa dịp anh
ngây người, mở lon bia mình ra, chạm nhẹ vào mặt anh, rồi uống một ngụm, "Uống như vậy mới thú vị."
Tịch Thành Nghiễn nhíu mày cười, "Thật sao?"
"Đúng vậy." Dư Duyệt nghiêm túc gật đầu, "Chúng tôi đều uống rượu thế
này, uống mà không có tiếng động gì thì còn ý nghĩ gì đâu chứ, chơi trò
chơi, cụng lý, náo nhiệt mới chơi vui được."
"Các cô?" Tịch Thành Nghiễn chuẩn bị bắt được trọng điểm trong lời nói của Dư Duyệt.
"Chúng tôi là người Đông Bắc." Dư Duyệt gãi đầu, ngây ngốc nhìn Tịch
Thành Nghiễn cười, "Người Nam các anh chắc chắn không có thói quen này
đâu ha."
"Nhà cô ở đâu?" Tịch Thành Nghiễn đổi đề tài, đây là lần đầu tiên anh
hỏi chuyện của Dư Duyệt, tuy cô có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thật thà
đáp lại.
"Ở Đại Liên đó."
"Xa đây, người nhà cô yên tâm sao?"
"Lúc đầu, bà nội cũng không đồng ý đâu." Dư Duyệt thở dài, uống thêm một ngụm bia, rồi mới nói tiếp: "Nhưng chẳng còn cách nào khác, tiền lương ở Đại Liên rất thấp, vật giá lại leo thang, tôi không thể làm khác, đành
tới Thẩm Quyển thử vận may." Dừng một chút, giọng cô nhỏ lại, còn mang
theo một chút âm mũi, "Tôi không muốn phải để bà nội ở một mình như vậy
đâu, nhưng tôi muốn kiếm tiền."
Cô hiếm khi nõi chuyện trong nhà cho bạn bè nghe, thậm chí mỗi lần ai
nhắc tới, cô hầu như chỉ mỉm cười cho qua, cô còn chẳng muốn nghĩ tới
chuyện đó, nhưng không biết sao, tối nay, cô lại đặc biệt nói cho một
người nghe.
Tịch Thành Nghiễn ngẩn người, nhưng lại thông minh không nhắc tới ba mẹ
cô, chủ động đụng cô một cái, quơ quơ lon bia, "Nào, uống đi."
Dư Duyệt gật đầu, uống một hớp lớn, lau miệng nói với Tịch Thành Nghiễn: "Tổng giám đốc, thật ra, thật ra, mỗi lúc anh không lạnh lùng cũng được coi là người tốt đó chứ."
"Thế nào?" Tịch Thành Nghiễn quay đầu, cười như không nhìn cô.
"Anh... Anh xem nha." Dư Duyệt bị anh nhìn chằm chú như vậy, thì rất
ngượng ngùng, đành cúi đầu đếm ngón tay, "Anh đã cứu tôi ở Ôn Tuyền một
lần, sau đó lại cho tôi cơ hội được làm việc ở Hoa Vũ, bây giờ, còn giúp tôi học tập..." Dừng một chút, cô hơi trái lương tâm nói: "Tôi cảm thấy anh rất tốt."
Đương nhiên, chỉ những lúc anh không nổi khùng lên thôi.
Tịch Thành Nghiễn vui vẻ lắng nghe, uống luôn ngụm bia còn lại, cười nhẹ nói: "Thì ra tôi là người tốt như vậy, đến cả bản thân tôi còn không
biết."
"Không phải ai cũng thành thật như tôi đâu nhé!" Dư Duyệt hếch mũi lên
mặt, cười ha ha, "Nếu anh không trừ tiền lương của tôi thì đã tốt hơn
rồi."
"Thì ra, cô lấy lòng tôi chỉ muốn đổi lại câu cuối cùng." Tịch Thành
Nghiễn nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi chân nhỏ không ngừng đạp lên nước biển, cười như không nói.
"Không đúng, không đúng!" Dư Duyệt liên tục giải thích, cuối cùng sợ
Tịch Thành Nghiễn không tin, cô đành cắn răng nói: "Anh coi như tôi chưa nói câu cuối vậy!"
Tịch Thành Nghiễn vui vẻ, đợi Dư Duyệt giải thích, không biết rối rắm thế nào, lại mở miệng hỏi: "Có bạn trai chưa?"
"Hả?" Anh chuyển đề tài nhanh quá, khiến Dư Duyệt không theo kịp. Im
lặng vài giây, cô lắc đầu nói, "Chưa, không có." Nhưng, Tịch Thành
Nghiễn hỏi cô điều này làm gì?
"À." Anh không nhìn cô, mở miệng nói một từ, rồi tiếp tục chú tâm ngắm biển.
Bầu trời ban đêm bao la rất đẹp, không có chút sương mù, ánh sao lóe sáng khắp trời, đẹp đẽ như một viên kim cương.
Dư Duyệt không nhịn được liếc trộm Tịch Thành Nghiễn.
Vẻ mặt anh lúc nào cũng lạnh như băng, khóe miệng lại chứa một nụ cười
nhàn nhạt, gò má vững chắc nhưng rất đẹp, đôi mắt đen sáng ngời yên
tĩnh, không kém với ngôi sao trên trời chút nào.
Dư Duyệt cúi thấp đầu, trái tim bỗng chốc đập nhanh lên, thình thịch
thình thịch, không ngừng đập mạnh, thật chẳng có cách nào bình tĩnh
được.