Từ lần trước bị Lam Nguyệt nghe được xong, Lợi Á luôn tránh Lam Nguyệt,
Lam Nguyệt cũng không đếm xỉa tới cô ta, nếu quả thật Lợi Á có thể mang
thứ đã học được từ đây ra ngoài thì cũng coi như là có cống hiến đối với người nguyên thủy rồi, Lam Nguyệt chẳng có ích kỷ như thế, cô biết sớm
muộn gì nhân loại cũng sẽ từ từ phát triển thành hình thái bộ lạc.
Nhưng Lợi Á cũng quá ngây thơ rồi, thật sự cho rằng theo Lam Nguyệt thì có
thể học hết tất cả những gì Lam Nguyệt biết, từ khi Lam Nguyệt tới đây
Lam Nguyệt chưa từng nói với ai về thứ vũ khí lạnh đơn giản nhất của
loài người, cô cũng không có ý đưa vũ khí lạnh vào xã hội nguyên thủy,
cô không chịu nổi hậu quả của hiệu ứng bươm bướm, cô vẫn còn có người
thân quan trọng ở xã hội hiện đại: Tiểu Tử, cho dù không có vũ khí lạnh, Lam Nguyệt còn có rất nhiều thứ mà Lợi Á không biết, dù sao cô cũng là
người hiện đại, trí tuệ cao đã tiến hóa hoàn toàn, người nguyên thủy sao có thể so được.
*Hiệu ứng bươm bướm: sự thay đổi hàng loạt khi có một thay đổi nhỏ nào đó, xem thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%BB%87u_%E1%BB%A9ng_b%C6%B0%C6%A1m_b%C6%B0%E1%BB%9Bm
Từ bữa đó Mộc Sa không còn trốn tránh mọi người nữa, có thể thường xuyên
thấy bóng dáng anh ta, lại tiếp tục theo bên cạnh giúp đỡ Lam Nguyệt,
chỉ là không còn nói thích Lam Nguyệt nữa,… cũng không tiếp tục chẳng có việc gì lại tặng hoa hoa cỏ cỏ gì đó cho Lam Nguyệt, Lam Nguyệt cũng
từng nghĩ hay là nói chuyện với Mộc Sa, nhưng lại không tiện mở miệng,
dù sao cô cũng đã từ chối một cách rất rõ ràng rồi, cô lại đi nói chuyện thì quá giả tạo đi, hơn nữa quan hệ giữa Mộc Sa với Trát Nhĩ khiến cô
không thể làm hắn tổn thương quá sâu.
Lam Nguyệt nghĩ từ từ rồi
hắn sẽ tiếp nhận những cô gái khác, chờ là được, Lam Nguyệt không biết
là, sau khi cô quay lưng đi, trong ánh mắt âm u của Mộc Sa ánh lên tia
điên cuồng.
Cuộc đối thoại giữa Mộc Sa và Lợi Á Lam Nguyệt cũng
không nói gì với Trát Nhĩ, đã bắt đầu quên rồi, về sau nhìn Mộc Sa có vẻ thông suốt, thì không nói nữa, cô cũng không muốn vì việc này mà ảnh
hưởng đến tình nghĩa anh em của họ, Lam Nguyệt cũng không nhắc tới đoạn
trò chuyện này với bất kì ai, cô tiếp tục lấy việc trồng cây chăn nuôi
làm sự nghiệp, còn phải dạy cho đồ đệ Thạch và dạy học cho đám bé mập Ô
Lệ.
Buổi sáng Lam Nguyệt tiễn Trát Nhĩ xong thì xoa cái eo đau
nhức nhối xuống giường, từ sau sự kiện mãng xà cô liền bắt đầu rèn luyện bản thân, Trát Nhĩ nhìn cô một chốc thì chạy bộ một lát sau lại gập
người xoạc chân thì chỉ cảm thấy chắc Lam Lam lại đang chơi trò gì mới
rồi, hắn cảm thấy không vấn đề gì, không phải Lam Nguyệt quên nói, hoàn
cảnh sinh hoạt tại viễn cổ khiến cho bản thân họ đã có sức khỏe mạnh mẽ, Lam Nguyệt không cho rằng cách rèn luyện của cô là thích hợp với họ,
cho nên cô luyện một mình là được rồi.
Rèn luyện thế này khiến cơ thể cô có sức chống chịu tốt hơn, cũng mềm mại hơn, gần đây dậy sớm hơn trước, tuy vẫn bị đau thắt lưng, nhưng cũng đứng thẳng được, xem ra
điểm tốt của việc rèn luyện đã thể hiện ở chỗ này, Lam Nguyệt không khỏi đen mặt.
Sau khi thức dậy Lam Nguyệt rửa mặt ăn cơm, tiếp theo
vội vàng tuần tra việc trồng trọt chăn nuội, đi xem chỗ gieo trồng
trước, cải thìa và rau xanh đều phát triển khá, chắc là vì có phân bón,
những rau dại được trồng lá đầy đặn hơn lúc mọc hoang, thân cũng to hơn.
Lam Nguyệt bới rễ ra xem, gốc cũng to hơn cây dại, hơn nữa nhờ có phân bón, chúng mọc rất nhanh, giờ trong bộ lạc cũng thích súp rau rồi, chỉ là
đất phì nhiêu thì cỏ dại lên cũng nhanh, mấy người phụ nữ cũng thường
xuyên tới nhổ cỏ, mang đám cỏ dại mập mạp này ném cho đám thú Lam Nguyệt nuôi ăn, coi như nhất cử lưỡng tiện.
Lam Nguyệt lại đi xem thử
căn, thử căn cũng phát triển tốt, phụ nữ ngày ngày mang dao xương đi cắt một ít cho thú nuôi ăn, thức ăn của đám thú nuôi giờ không cần đám nhóc phải đi kiếm nữa, thử căn cũng bắt đầu dài ra, không có mấy thứ cỏ dại
linh tinh tranh phân bón với nó, nó phát triển thật tốt tươi, Lam Nguyệt lại kiểm tra gốc, cần cuốn sổ nhỏ với bút bi ghi chép lại, xem lúc nào
có thể thu, có thể trồng được hai mùa không, cô nhớ thử căn có thể
trưởng thành vào mùa xuân, nói không chừng trồng được hai mùa luôn.
Lúc Lam Nguyệt đến bãi trồng kê, nhóm phụ nữ đều ở đây, trông thấy Lam
Nguyệt đều chào hỏi, vẫn không thấy bóng dáng Lợi Á đâu, Lam Nguyệt bảo
mọi người tiếp tục làm cỏ, cô kiểm tra ghi chép tình hình phát triển của kê, kê thì không biết … dùng phân bón như thế nào, từ khi cấy xuống tới nay chỉ bón phân một lần, Lam Nguyệt ngày ngày đều tới kiểm tra, phát
hiện thật sự không cần bón phân, Lam Nguyệt nghĩ có lẽ do hoàn cảnh sinh trưởng của kê là ven mép nước.
Lam Nguyệt tiếp tục ghi ghi chép
chép vẽ tranh lại, Tiểu Mãnh ở phía sau đông gặm tây ăn, lúc mới đầu khi Tiểu Mãnh theo Lam Nguyệt đến khu gieo trồng, nó vui vẻ chạy tới ruộng
ăn quá chừng rau dại, bị Lam Nguyệt dạy dỗ kĩ càng một lần thì biết rõ
đó là khu vực nó không được vào, đương nhiên Lam Nguyệt dạy dỗ nó cũng
phí kha khá sức lực.
“Sư phụ, người tới rồi” Tiếng Thạch truyền
đến, Lam Nguyệt nhìn hắn một cái, gật đầu coi như đáp lại, lúc không ra
ngoài tìm dược liệu thì Thạch đều ở lại khu đất nhỏ Lam Nguyệt để lại
cho hắn làm ruộng trồng thuốc, Lam Nguyệt nhìn mấy loại thảo dược trong
ruộng, dặn dò hắn đừng tưới nước, làm cỏ là được rồi, thảo dược lớn lên
một cách hoang dại thì dược tính cũng tốt hơn so với trồng lên, Thạch
gật đầu, xoa đám lông cứng ngắc mọc trên đỉnh đầu tiểu Mãnh trêu chọc
nó, Tiểu Mãnh cũng theo chơi cùng Thạch.
Có đôi khi Lam Nguyệt
cũng thấy lạ, voi ma mút rất kị các loài khác, Tiểu Mãnh thân cận với
cô, cô có thể hiểu được, bởi vì thứ đầu tiên Tiểu Mãnh nhìn thấy sau khi sinh ra là cô, nó biết sợ Trát Nhĩ cũng đã rất lạ rồi, thường thường
Trát Nhĩ quát một tiếng là nó liền thật thà nằm xuống bất động luôn.
Nhưng nó có thể thân thiết với Thạch là kì lạ nhất, trong bộ lạc chẳng ai có
thể thân thiết được với Tiểu Mãnh, kể cả đám nhóc, Ô Lệ từng thử tiếp
xúc với nó, Tiểu Mãnh thiếu chút thì nổi giận, Trát Nhĩ phải gào lên nó
mới yên lại, nhưng mà chỉ cần Ô Lệ lại gần là nó lui về sau nhưng vẫn
phát ra tiếng tuu tuu uy hiếp, mọi người trong bộ lạc cũng từ bỏ ý định
thân với nó.
“Ha ha, Tiểu Mãnh, nhột quá, có muốn ăn lá non
không?”Lam Nguyệt nhìn Thạch mang Tiểu Mãnh ra bờ sông ăn lá non, nghĩ
vỡ đầu cũng không hiểu sao nó lại coi Thạch như bạn chơi chung được, tối đa thì chỉ là mỗi khi Thạch đi kiếm thuốc từ bên ngoài trở về sẽ đem
cho nó ít lá non làm đồ ăn vặt, cái này cũng không thể cấu thành điều
kiện mua chuộc nó được.
Lam Nguyệt đã từ bỏ việc tìm hiểu sao
Thạch và Tiểu Mãnh lại thân thiết tim bay tứ phía luôn rồi, Tiểu Mãnh là đực đấy, Lam Nguyệt mới phát hiện ra sau này, hơn nữa chú nhóc voi cũng thích cái tên Tiểu Mãnh này, vừa gọi liền biết là đang gọi nó.
Lam Nguyệt về kiểm tra bãi nuôi thú, Tiểu Mãnh thấy Lam Nguyệt đi, đến lá
non cũng chưa gặm xong, vội theo sau Lam Nguyệt, Thạch không có việc gì
làm, cũng đi theo, đi giúp việc cho sư phụ.
Bãi nuôi gà phân
thành hai khu, Trát Nhĩ thấy Lam Nguyệt nuôi thú, mỗi ngày đều bắt thêm
một ít về, gà cũng đã có gần ba mươi con mái, lấy tre đan thành ổ gà,
phân thành hai ổ, Lam Nguyệt xem xét ổ gà, nó đều quen được nuôi, nên
toàn bộ nuôi thả, chỉ bị cột lúc mới tới thôi, đám nhóc đang nhặt trứng
trong ổ.
Nhìn lũ nhóc bị gà mẹ rượt đuổi, Tiểu Mãnh ở bên cạnh
tuu tuu gọi gà, Lam Nguyệt cười cười nghĩ để đến hè thì dành lại ít
trứng cho gà mẹ ấp, đến lúc đó lại ghi lại xem trứng ấp nở có dễ nuôi
không, mùa hè nóng, có lẽ sẽ thích hợp ấp nở gà con.
Lam Nguyệt
lại đi kiểm tra bầy thỏ, giờ thỏ đã được nuôi thả, đám thỏ lớn vẫn lười, thỏ con bị Trát Nhĩ bắt về rất nhiều, Lam Nguyệt nhìn đám thỏ bự thêm
một vòng vì cái tội lười, cân nhắc xem có nên giết vài con thỏ lười
không, Lam Nguyệt chỉ cần lũ thỏ con thôi, lũ lớn phiền lắm, thích đào
hang, rất khó nuôi cho quen, Lam Nguyệt cũng không biết có phải lũ thỏ
cứ trưởng thành thì đều lười không nên đành ghi lại.
Bãi nhốt cừu giờ cũng nhiều, hai mươi con cái rồi, lũ cừu con vẫn nhiều hơn, đám cừu trưởng thành mới tới vẫn vì lũ cừu con mà không dám chạy, khi Lam
Nguyệt vào xem thì phát hiện chúng đang rụng lông, liền bảo Thạch thu
chỗ lông cừu lại, Lam Nguyệt kiểm tra xem có phải chúng bị bệnh không,
thấy không phải thì vui vẻ, Lam Nguyệt nghĩ liệu có phải là rụng lông
theo mùa không, không biết một năm rụng mất lần nên cô cũng ghi lại.
Lam Nguyệt kiểm tra vật nuôi xong, nhìn một bãi rộng toàn thú, nghĩ xem có
thể mở rộng trong bộ lạc không, mở rộng chăn nuôi, nghĩ kỹ thì bỏ bút
vào túi quần, mang Thạch đang ôm lông cừu với Tiểu Mãnh đi tìm Hoắc Lý.
Nhà cửa trong bộ lạc cơ bản đã xây xong, đàn ông có vợ đều mỗi người một
nhà, những anh chàng chưa vợ thì còn ở trong sơn động, Hoắc Lý chuẩn bị
cho họ mấy cái phòng, Lam Nguyệt nói với họ bao giờ họ có vợ thành gia
lập thất rồi thì xây nhà cho họ, ký túc xá cho mấy anh độc thân chưa xây xong, gần đấy Hoặc Lý vẫn đang vội vàng chuẩn bị các loại vật liệu gỗ
đá,… lúc Lam Nguyệt tới, vừa lúc thấy Hoắc Lý đang loay hoay lấy chỉ gai cột đá.
“Hoắc Lý, mấy ngày gần đây đừng vội xây nhà nữa, hãy mở
rộng bãi chăn nuôi trước.” Lam Nguyệt nói. Lúc này, Hoắc Lý mới phát
hiện ra Lam Nguyệt tới, gật đầu nói: “Chào trí giả, mở rộng bãi chăn à?
Được, ngày mai ta sẽ làm” Lam Nguyệt để hắn tiếp tục làm việc, mang
Thạch về làm lông cừu gì đó.
Buổi tối cơm nước xong, Trát Nhĩ
triệu tập mọi người đến bệ đá, Lam Nguyệt đứng trên bệ đá nói “Chuyện
trồng trọt mọi người đều đã biết là để làm gì, nuôi dưỡng động vật cũng
giống như trồng trọt, là để dự trữ thức ăn, mùa đông chúng ta dựa vào
thức ăn săn bắn được đều không đủ, phải nuôi động vật để trữ thức ăn
trong mùa tuyết, cho nên bộ lạc chúng ta nên mở rộng chăn nuôi, các chị
phụ nữ đang phụ trách gieo trồng phân ra một nửa để quản lí, những nam
nhân không đi săn thì phụ giúp làm việc nặng, các chị còn lại phụ trách
khu nuôi bên này, việc nặng thì những anh không đi săn làm.” Lam Nguyệt
giải thích việc chăn nuôi.
“Trí giả, những động vật này là thức
ăn dự trữ sao? Dễ nuôi không?” Tuy gần đây người trong bộ lạc đều thấy
Lam Nguyệt nuôi con mồi, nhưng không biết Lam Nguyệt nuôi để làm gì,
cũng không đến chỗ nuôi xem, Lam Nguyệt lần lượt trả lời thắc mắc của
họ, người trong bộ lạc đã rõ điểm tốt của việc nuôi dưỡng đều xoa tay
chuẩn bị học hỏi Lam Nguyệt chuyện chăn nuôi, hai trưởng lão cười như
hoa cúc đua nở.