Lam Nguyệt được Tiểu Thạch ấn ngực một lát thì tỉnh, lúc này trời đã xế
chiều. Trát Nhĩ cũng đã tỉnh lại, nắm tay Lam Nguyệt, nhìn Lam Nguyệt
tỉnh thì cười ngốc ngếch. Lam Nguyệt im lặng nhìn hắn, tên ngốc này còn
không biết đường mà đi xem con.
“Tỉnh rồi à, đứa bé này không cần ngửi mùi, dù sao cô cũng chỉ có một người đàn ông là Trát Nhĩ, ha ha”,
Tiểu Thạch thấy sư phụ đã tỉnh thì đi ra ngoài báo cho mọi người, tất cả đi vào xem Lam Nguyệt như thế nào rồi, Ny còn trêu không cần phải ngửi
mùi phân biệt.
“Ừ, làm phiền mọi người rồi!” Lam Nguyệt nói cám
ơn, mọi người xua xua tay nói được đỡ đẻ cho trí giả phúc thiên thần ban cho, không thể nhận lời cảm ơn. Lam Nguyệt im lặng nhìn Trát Nhĩ: “Trát Nhĩ, đi ôm con đi”.
Trát Nhĩ nhận lấy đứa bé từ trên tay già
Sơn, cả người cứng đờ nơm nớp lo sợ, cầu cứu nhìn Lam Nguyệt. Lam Nguyệt buồn cười nhìn của hắn, đưa tay, Trát Nhĩ vội vàng đưa cho Lam Nguyệt,
nâng chiếc gối bằng da thú lên, bao lấy Lam Nguyệt và con, hạnh phúc
cười ngốc nghếch.
“Thằng nhóc này cứ đứng ngây ra đó làm gì, mau
mang canh vào cho Lam nha đầu uống, Tô vừa mới hầm xong đấy.” Già Sơn
bưng một tô canh gà hầm nhân sâm to đưa cho Trát Nhĩ. Nhân sâm này mới
được đào lên, vì mới sinh con xong nên Lam Nguyệt cũng không tiếc gì,
giờ cô cần bồi bổ cơ thể, bèn đưa con cho già Sơn. Trát Nhĩ thổi cháo gà đút cho Lam Nguyệt, cẩn thận đút từng chút một, già Sơn lão cẩn thận ôm lấy đứa bé đang ngủ ngon lành. Nhìn già Sơn ôm cháu trai cẩn thận như
vậy, Lam Nguyệt yên tâm húp canh.
“Thằng bé này mặt mũi giống hệt Trát Nhĩ lúc còn nhỏ này, quả thật giống như đúc, cha, cha nhìn xem.”
Tô đã xong nhiệm vụ, rốt cuộc cũng có thời gian nhìn kỹ đứa bé.
“Ừ, đúng là giống y tiểu tử thối này, lúc mới sinh cũng là do ta ẵm, cân
nặng cũng giống nhau nữa. Sao chẳng giống Lam nha đầu chút nào vậy,
giống Lam nha đầu có phải xinh đẹp không.” Khuôn mặt già Sơn vẫn tươi
như hoa.
“Bắp chân còn rất chắc nịch này, giống hệt thằng nhóc
Trát Nhĩ khi còn bé, đánh người chắc đau lắm đây” Khôn cũng chen vào một câu, khiến tất cả đều phá lên cười. Trát Nhĩ vẫn chăm chú làm đại sự
của hắn: đút cho Lam Lam.
“Cậu ấy à, đứa bé vừa chào đời đã lăn
đùng ra, thiếu chút nữa là mọc cục u to trên đầu.” Ny kể lại chuyện vừa
xảy ra ở phòng sinh, mọi người lại được dịp cười vỡ bụng. Trát Nhĩ vẫn
coi những người xung quanh như không khí.
“Em bé rất khoẻ mạnh,
tuy sinh sớm một chút, nhưng được trí giả nuôi dưỡng thì nhất định sẽ
lớn nhanh như thổi” Già Phong nói thêm vào, những người khác gật đầu phụ hoạ, đều khen đứa bé bụ bẫm.
“Chờ sau này Cách Mạn nhà ta cũng
sẽ sinh một đứa bé khoẻ mạnh” Già Lưu hâm mộ nói, mặt Cách Mạn vụt cái
đỏ lên: “Cha, cha nói linh tinh gì vậy?” Mẹ Cách Mạn lại nói: “Cha con
nói đúng đấy, con cũng phải sinh một đứa bé khoẻ mạnh”. “Mẹ này …” Cách
Mạn dậm chân.
Thạch chẳng mấy khi được nhìn thấy dáng vẻ thẹn
thùng như vậy của Cách Mạn, kích động há mồm nói: “Cách Mạn, bây giờ
chúng ta đi sinh luôn đi.” Lần đầu tiên trong đời Cách Mạn mặt đỏ như
gấc chín, bụm mặt chạy đi, Tiểu Thạch vội đuổi theo. Mọi người đều cười
đến không thở được. Lam Nguyệt cũng sặc, lại không dám cười to, tên đồ
đệ này của cô lại bị hai rồi. Trát Nhĩ vội vàng cầm tấm da thú sạch sẽ
để lau, vỗ lưng, liếc nhìn già Lưu một cái.
“Trí giả, đặt tên cho đứa bé là gì đây?” Hoắc Lí hỏi, Nhã đôi mắt mong chờ nhìn Lam Nguyệt, bọn
Thanh Mộc cũng hỏi trí giả đặt tên là gì, sau này gọi cho tiện.
“Trát Nhĩ đặt đi” Lam Nguyệt ăn canh xong, nhìn Trát Nhĩ nói. Trát Nhĩ gãi
gãi đầu, buồn bực nói: “Lam Lam … Em đặt đi, trong đầu tôi giờ chỉ có
chuyện sinh con thôi.” Mọi người im lặng nhìn Trát Nhĩ, già Sơn càng
được thể nói Trát Nhĩ từ sau khi có con trí thông minh lại giảm xuống
một bậc.
“Anh đặt đi, cha đặt tên cho con mới tốt.” Lam Nguyệt
bảo hắn thử nghĩ xem, hắn ôm đầu bắt đầu nghĩ, mọi người vẻ mặt chờ mong nhìn hắn. Một lúc lâu sau Trát Nhĩ mới ngẩng đầu nói: “Lam Tinh”. Lam
Nguyệt ngây ngời, nghi hoặc nhìn Trát Nhĩ. Trát Nhĩ nói bởi vì tên Lam
Nguyệt có nghĩa là trăng sáng, bên cạnh trăng sáng chính là sao, hi vọng Lam Tinh có thể lưu lại trăng sáng ở bên cạnh nó. Lam Nguyệt cảm động,
người đàn ông này cái gì cũng nghĩ đến cô trước tiên, chưa từng nghĩ cho mình bao giờ.
“Ừ, tên hay đấy, thằng nhắc này cuối cùng đã thông minh hơn một chút rồi đấy.” Già Sơn chẳng mấy khi khích lệ Trát Nhĩ,
mọi người cùng đi tới trêu đùa đứa bé, gọi tên Lam Tinh.
Trong
phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, đón chào một sinh mệnh mới tới. Ngoài cửa sổ, một bóng đen hiện lên, Lam Nguyệt liếc mắt, không nói gì, tiếp
tục nghe mọi người cười cười nói nói.
“Tiểu Mãnh, đừng tới đây”
Lam Nguyệt mơ màng mở mắt, nhìn thấy Trát Nhĩ mở cửa sổ ra hét lớn với
Tiểu Mãnh. Ôi, đã trưa rồi. Lam Nguyệt chống tay ngồi dậy.
“Tiểu
Mãnh, mày làm vỡ sân thượng rồi đấy!” Trát Nhĩ gầm lên. “Oe oe …” Thằng
bé bị doạ tỉnh, Lam Nguyệt vội vàng bế bé lên dỗ dành.
“Đừng làm
ồn, Tiểu Mãnh có lẽ là ngửi thấy mùi máu của em nên mới gấp gáp như
thế.” Lam Nguyệt vừa dỗ con vừa nói, “Tiểu Mãnh trở về khi nào thế?”
Trát Nhĩ nói: “Vừa mới, nó phá hỏng luôn sân thượng rồi, nếu không phải
tôi nghe thấy tiếng tu tu của nó, chắc nó đã xông vào phá hỏng phòng ốc
rồi.”
Lam Nguyệt bật cười, đi ra ngoài. Trát Nhĩ vội vàng lấy da
thú choàng lên người cho cô, Ny nói cô không thể gặp gió. Lam Nguyệt đi
tới sân thượng, vỗ lên cái vòi của Tiểu Mãnh. Tiểu Mãnh dùng vòi cuốn
lấy Lam Nguyệt ngửi ngửi một lượt, có vẻ như đã yên tâm, bắt đầu nhảy
nhót vui mừng. Lam Nguyệt hé miếng da thú bọc đứa bé ra, Tiểu Mãnh cảm
giác được, đưa lỗ mũi ngửi ngửi trên mùi đứa bé, một lúc lâu sau lấy vòi nhẹ nhàng cuốn lấy Lam Tinh, nâng lên phía trước. Trát Nhĩ khẩn trương
muốn bế về, Lam Nguyệt kéo hắn lại. Lam Tinh giống như nhận biết được
Tiểu Mãnh, ngừng khóc, phun bọt sữa với Tiểu Mãnh. Tiểu Mãnh trả Lam
Tinh lại cho Lam Nguyệt, nằm trên mặt đất bất động, giống như sợ làm ầm ĩ Lam Tinh.
“Đừng lo, Tiểu Mãnh coi Lam Tinh như em trai.” Lam
Nguyệt nói, Tiểu Mãnh đã nhận mùi của cô, trên người Lam Tinh có mùi của cô, Tiểu Mãnh đã ghi nhớ mùi của Lam Tinh. Trát Nhĩ cũng bớt khẩn
trương, vội vàng bế Lam Nguyệt về.
“Trát Nhĩ, em muốn đặt nhũ
danh Lam Tinh.” Lam Nguyệt cho con bú xong, nhìn Trát Nhĩ. Trát Nhĩ nói
được, rồi đón lấy Lam Tinh đã bú no vỗ nhẹ, sau đó bế ra ngoài. Già Sơn
đón lấy đứa bé, thay tã rồi đặt vào trong nôi, chơi đùa với bé, trên tay còn cầm chiếc chuông bằng xương.
Vào tháng hai, Lam Nguyệt còn
chưa đầy tháng, ôm Lam Tinh đi tiễn Tiểu Mãnh. Tiểu Mãnh sắp phải di
chuyển rồi. Vào ngày Tiểu Mãnh trở lại thì Lam Nguyệt đã đoán được điều
này. Trát Nhĩ nói voi ma mút lớn không tới, lúc đầu Lam Nguyệt còn lấy
làm lạ, đến tận khi sau Tiểu Mãnh ở lại hai ngày hai đêm Lam Nguyệt mới
hiểu ra. Buổi sáng thứ ba sau khi Tiểu Mãnh trở lại, bên ngoài bộ lạc
vang lên tiếng rống của voi ma mút lớn, bên cạnh voi ma mút lớn còn có
một con voi ma mút. Tiểu Mãnh cuộn lấy Lam Nguyệt và Lam Tinh chạy một
mạch đến bờ sông, Trát Nhĩ chỉ có thể cầm da thú đuổi theo để bao lấy.
Tiểu Mãnh cuốn Lam Tinh lên, áp vào mặt mình, Lam Tinh cũng đưa bàn tay bé
xíu bám vào mặt Tiểu Mãnh phun bọt sữa. Tiểu Mãnh thả Lam Tinh lại trong lòng Lam Nguyệt, vươn cái vòi cọ cọ lên mặt Lam Nguyệt, dưới sự thúc
giục của voi ma mút lớn vừa đi vừa ngoái đầu lại. Lam Nguyệt chỉ hai mắt đỏ hoe, cô biết là đến mùa quả là có thể gặp lại Tiểu Mãnh.
Lam
Nguyệt ôm con tựa vào trong ngực Trát Nhĩ, nhìn Tiểu Mãnh đã đi xa dần,
ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông của mình, rồi ôm con thật chặt, từ từ
đi về phía bộ lạc. Đó là nhà của bọn họ, là nơi cô và Trát Nhĩ sẽ nắm
tay nhau đến hết cuộc đời.