“Thủ lĩnh, mau đi thôi, người của chúng ta kẻ thì chết, kẻ thì bỏ chạy hết rồi.”
Mấy thân tín của Mộc Sa lao ra phá vòng vây, kéo Mộc Sa vừa đánh vừa
lui, Mộc Sa không cam lòng gào lên: “Trát Nhĩ… Trát Nhĩ… Không có Lam
cậu không thể thăng được tôi …”
“Đừng đuổi theo, không kịp đâu, cứu người của chúng ta trước đã.”
Trát Nhĩ ôm vết thương nhìn Mộc Sa mang theo mười người chạy xa dần.
“Thủ lĩnh, để tôi đuổi theo, cậu cũng biết năng lực của tôi đây.” Đạt nói, hắn rất am hiểu chuyện truy lùng dấu vết ẩn náu.
“Được rồi, tôi đã đồng ý với cha tha cho hắn một mạng, bộ lạc Mộc đã
bị đánh tan, sau này hắn sẽ không thể tập hợp người đến cướp của chúng
ta nữa.” Trát Nhĩ lắc đầu, vì già Sơn mà tha cho bọn chúng.
Đạt không nói gì, đi theo hỗ trợ người trong bộ lạc thu dọn chiến
trường, trói những người bộ lạc Mộc thành một đoàn, khiêng những đồng
đội tử vong về, người bộ lạc Mộc chết ở nơi này thì để lại cho dã thú
ăn, lại thu nhặt vũ khí lên buộc gọn mang về. Thu dọn xong, tất cả mọi
người đi về phía bộ lạc, Trát Nhĩ đi cuối cùng: Mộc Sa, lần này anh đã
buông bỏ được rồi chứ?
Lam Nguyệt và những người phụ nữ khác đã nhận được tin tức, sau khi
biết quân mình đã thắng, đám phụ nữ vui mừng lấy nồi niêu ra chuẩn bị
cơm để chào mừng các dũng sĩ trở về. Lam Nguyệt đã nhận được tin đoàn
người đang trở về, đỡ lưng đứng chờ ở cổng bộ lạc chờ. Từ rất xa đã nhìn thấy các dũng sĩ tuy dáng vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn phấn chấn đi
về phía này, mọi người vội vàng đi ra ngoài, đón các chiến sĩ vất vả trở về.
“Lam Lam… Tôi đã trở về an toàn.” Trát Nhĩ đi đến trước mặt Lam
Nguyệt, ôm lấy Lam Nguyệt, vùi đầu vào hõm cổ cô thì thào, Lam Nguyệt sờ vết thương trên người hắn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Lam Lam… Mộc Sa chạy trốn rồi.” Trát Nhĩ lau khô nước mắt Lam Nguyệt, nhẹ nhàng dỗ dành, muốn dời đi lực chú ý của cô.
“Ừ, em biết rồi, chạy thì cứ chạy đi, hắn sẽ không làm gì được nữa.”
Lam Nguyệt cười dịu dàng, Trát Nhĩ cúi người đặt lên môi cô nụ hôn.
Người bộ lạc thấy vậy, vội bảo thủ lĩnh đừng nóng vội quá, trí giả còn
đang mang thai đấy. Trát Nhĩ cười ha ha ôm Lam Nguyệt sải bước vào trong bộ lạc.
Lam Nguyệt ở trong ngực Trát Nhĩ nhìn về phía rừng rậm Lạc Vụ ở xa
xa: Mộc Sa, hang ổ của cậu đã bị tôi bịt kín, chờ bất ngờ sắp tới mà tôi chuẩn bị cho cậu là gì nhé, tôi đã nói rồi, nếu cậu trở lại tôi sẽ tiếp đón cậu thật tốt, hi vọng cậu vừa lòng với món quà này.
“Trí giả, lần này bộ lạc Mộc tử vong gần 900 người, bắt được 50
người, thuyết phục được hơn 100 người đi, mười mấy người chạy cùng Mộc
Sa, còn có mười mấy người không biết ở chỗ nào. Người của chúng ta trọng thương 2 người, tử vong 11 người, 30 người bị thương nhẹ, trong hai
người bị trọng thương thì có một người cứu được, một người không kịp chờ thầy thuốc đã tử vong, tổng cộng tử vong 12 người, toàn bộ những người
bị thương nhẹ đã không sao, người bị thương nặng đã được đưa về bộ lạc
chăm sóc.” Hoắc Lí báo cáo tình hình chiến đấu.
“Đưa những người bắt được tới đây.” Lam Nguyệt đỡ lưng ngồi trên đài
đá, ngồi bên cạnh là Trát Nhĩ và ba ông lão, người bộ lạc Mông Tạp oán
hận nhìn mấy người bị bắt, nét mặt buồn bã an ủi những người có thân
nhân bị mất.
“Giết chúng đi, bọn chúng là yêu quái, giết chúng đi.” Một số người
bị mất đi người thân kéo mấy người bộ lạc Mộc đang bị trói, muốn đánh.
Người bộ lạc lặng lẽ kéo bọn họ lại, âm thầm đạp mấy đạp, quay đầu nhìn
trí giả.
“Cởi trói miệng cho bọn chúng.” Đạt và Mục ra hiệu, Lam Nguyệt gọi người cởi trói miệng cho mấy tên thân tín của Mộc Sa.
“Trí giả lam Nguyệt, cô tốt nhất nên giết bọn tôi đi, nếu không thủ
lĩnh của bọn tôi sẽ dẫn người đến cướp sạch của các người, lúc đó cô
cũng không giữ được mạng đâu.” Thân tín của Mộc Sa vừa được cởi trói
miệng đã uy hiếp. Mọi người kích động muốn xông lên giết bọn chúng, Lam
Nguyệt phất tay, cười không để ý, dù sao cũng không phải lần đầu tiên,
lần trước còn có người đòi giết cô nữa kia.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bắt các người phải trả máu thật nhiều. Bây
giờ ta đại diện cho thiên thần, khiến ngươi phải chết đến một miếng da
cũng không còn.” Lam Nguyệt lần đầu tiên mượn thân phận thiên thần,
không đợi hắn nói gì, cầm ống trúc trong tay đổ một nửa chất lỏng trong
đó lên đầu hắn.
“Á… Á …” tiếng thét chói tai vang lên, chỉ một lát sau, người đã gục
xuống, da thịt toàn thân bắt đầu thối rữa, dần dần chỉ còn lại một bộ
hài cốt, những người bị trói khác hoảng sợ nhìn Lam Nguyệt, không ngừng
nói: thiên thần tha mạng, thiên thần tha mạng.
Lam Nguyệt phất tay chỉ vào bốn mươi người mà Đạt và Hoắc Lí nói đến
kia, ra lệnh giết toàn bộ. Lam Nguyệt cẩn thận đậy ống trúc lại, bảo
Tiểu Thạch lấy kịch độc trong răng và miệng đại xà ra, quả nhiên là có
hữu dụng. Tiểu Thạch ở bên cạnh cẩn thận lấy da trúc bọc ống trúc lại,
đặt ở bên cạnh đài đá.
“Tôi sẽ thả các người đi, các người đều là những người bị Mộc Sa
cướp, sau này không được đi cướp người giết người nữa, hãy đi tìm người
thân của mình, tập trung lại mà thành lập bộ lạc, có cái gì muốn học thì phái người đến bộ lạc Mông Tạp học tập.” Lam Nguyệt nói với 10 người
còn lại, gọi người cởi trói cho bọn họ.
“Tạ ơn trí giả, tạ ơn trí giả, bọn tôi cam đoan sau này sẽ không đi
cướp giết người nữa, tạ ơn thiên thần ban phúc.” Những người còn lại
mừng rỡ cúi đầu khom lưng với Lam Nguyệt, cầm lấy đồ ăn mà bọn Tô đưa
cho, dưới sự canh chừng của người bộ lạc Mông Tạp, chậm rãi rời đi.
“Hãy chôn cất cẩn thận cho những dũng sĩ của chúng ta, hãy khắc ghi
tên của bọn họ ở trong lòng.” Trát Nhĩ đứng dậy nói với người trong bộ
lạc, sai bọn họ đi chôn cất cho các dũng sĩ.
Các đống lửa hừng hực được đốt lên trước đài đá, các dũng sĩ trở về
ngồi quanh mười đống lửa lớn, đám phụ nữ niềm nở bưng canh nóng và thịt
nướng đặt vào tay đám đàn ông, ngay cả ba ông lão cũng đích thân cầm đồ
ăn đưa cho bọn họ, bọn nhỏ lại càng quấn lấy các dũng sĩ đòi kể chuyện
đánh đuổi đám người xấu đi như thế nào. Mọi người dần dần quên đi đau
thương, cùng cầu nguyện cho bộ lạc Mông Tạp mãi mãi được hoà bình.
Trong đêm, Lam Nguyệt đang nằm trong ngực Trát Nhĩ ngủ say. Trát Nhĩ
vỗ nhẹ lưng Lam Nguyệt, tay đặt trên cái bụng đã nhô lên của cô, yên
lặng lẩm bẩm gì đó. Đột nhiên Trát Nhĩ vui mừng nhìn bụng cô, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm mấy lời nói mơ hồ. Lam
Nguyệt rúc vào lồng ngực ấm áp kia, trong cái rét lạnh của gió bấc lướt
qua mấy lời nói ấm áp: con à, ngoan ngủ đi nào, không được quấy mẹ, cha
sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho con và mẹ con.