“Cảm ơn trời đất, ông bà tổ tiên cuối cùng cũng nghe được lời cầu nguyện của chúng ta rồi.” Ở nơi này điều kiện tốt, hoàn cảnh tốt, trang thiết bị
tốt, nhưng không khí lúc nào cũng căng thẳng, nhóm người hộ lý thật chỉ
sợ ở lại nơi này lâu ngày, chính mình sẽ bị bệnh tim.
Một hộ lý khác thấy đồng nghiệp run như vậy, nói thì thầm, “Cô đừng khoa trương quá… Nghe nói cô chủ là tự sát…”
“Cô mới nói lung tung, cô chủ hạnh phúc như vậy, sao có thể nghĩ quẩn. Cô
chủ gặp chuyện, cậu chủ rất lo lắng. Hơn nữa cậu chủ bên ngoài không có
tiểu tam, chỉ chăm chỉ làm việc đem tiền về cho cô chủ. Chắc chắn là
ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi…”
Hai hộ lý hàn huyên chốc lát, liền bắt đầu quay lại công việc.
Tỉnh, cô thật sự đã tỉnh. Cố Trường Dạ lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở một
hơi. Hắn muốn cười, nhưng chỉ toàn cay đắng. Cay đắng tràn vào tâm, tràn vào trí óc hắn, nhưng hắn không để ý, muốn đau khổ, vậy thì cứ để hắn
đau khổ đi.
Chu Thừa Nghiệp cũng chạy đến, phần là muốn xem tình hình Cố Trường Dạ, phần là muốn xác định bệnh tình thật giả của Giản Ngưng.
Mất trí nhớ? Nghe qua đúng là rất bất khả thi. Bọn họ đều sợ Giản Ngưng lại nghĩ ra chiêu mới, hỏi bác sĩ, chính bác sĩ cũng không biết vì sao như
vậy. Tình huống của Giản Ngưng rất đặc thù, tuy rằng ban đầu không nguy
hiểm đến tính mạng, nhưng về sau cô phát sốt, rất lâu không tỉnh lại.
Đến khi tỉnh lại, quên rất nhiều việc, thậm chí cũng quên mất Cố Trường
Dạ.
Bọn họ không tìm ra nguyên nhân, lo lắng sốt ruột, tra hỏi Giản Ngưng rất nhiều vấn đề.
Cố Trường Dạ có chút phiền hà, đẩy hết mọi người ra, “Các cậu đừng hỏi
nữa, để cô ấy nghỉ ngơi.” Biểu hiện của hắn vô cùng bất mãn, mọi người
cũng biết điều rời phòng bệnh đi.
Sau khi mọi người đi rồi, Giản
Ngưng nằm trên giường bệnh ngơ ngác nhìn hắn. Cô cứ như vậy ngơ ngác
nhìn. Ánh mắt cô, hung hăng cứa vào tim hắn. Hắn nghĩ tiến lên phía
trước ôm cô vào lòng, nhưng sợ làm kinh động đến cô, nên chỉ có thể nắm
nhẹ tay cô, dịu dàng cười.
“Đừng sợ, bọn họ không có ác ý đâu.” Ngữ khí của hắn mềm nhũn.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, lại cúi đầu.
Từ sau khi cô tỉnh lại, chính là chỉ sợ sệt như vậy, cả ngày đều ngẩn
người, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn đa phần đều cho cô không
gian yên lặng, không muốn quấy rầy cô, chỉ hỏi cô thích ăn gì, đến thời
điểm cần kiểm tra sức khỏe thì đưa cô đi.
Chỉ cần cô tỉnh lại là
tốt rồi, ý niệm này quẩn quanh trong đầu hắn. Cho dù cô quên đi hắn,
ngay cả hắn là ai cũng không biết, cũng không sao. Hôm ấy hắn cẩn thận
dắt cô vào nhà, mới lái xe đi làm, lòng không hiểu sao nóng như lửa đốt. Dự cảm không lành, hắn lập tức quay xe trở về. Về đến nhà không thấy
cô, hỏi người giúp việc, bọn họ cũng không rõ cô đang ở nơi nào. Hắn tìm một vòng, mới chạy ra hậu viện. Nhìn thấy thân ảnh cô mong manh dưới hồ bơi, hắn kinh hoảng, cái gì cũng không nghĩ được, lao xuống cứu cô…
Hắn nhắm mắt lại, chỉ cần cô còn tồn tại, hết thảy đều tốt.
Giản Ngưng ngẩng đầu lên, phát hiện hắn vẫn ngồi đấy chưa đi. Cô biết hắn
đối với người khác rất nghiêm khắc, bác sĩ, y tá ngoài kia đều sợ hắn.
Nhưng hắn luôn dịu dàng, kiên nhẫn với cô. Không giống dối trá, cũng
không giống đang lấy lòng cô, “Mọi người nói anh là chồng của em.”
Thấy cô đột nhiên nói chuyện với mình, Cố Trường Dạ chà xát lòng bàn tay,
tựa hồ tay chân đều trở nên luống cuống, không biết chính mình nên trả
lời như thế nào. Lúc lâu sau hắn mới gật gật đầu.
“Em không nhớ anh…” Cô lắc đầu, mặt buồn rười rượi, “Một chút cũng không nhớ…”
Đôi mắt cô như nước, trong suốt vô cùng, thuần túy đến nỗi Cố Trường Dạ
không dám nhìn lâu. Hắn nghĩ lúc cô mười mấy tuổi, bộ dáng hẳn là như
thế này đi. Mà hắn, chán ghét nhất loại người này. Hạnh phúc lớn lên,
cái gì cũng không biết, cái gì cũng không chịu nổi. Nhưng giờ phút này,
ánh mắt hắn lại ghim trên mặt cô. Không phải vì cô hiện tại đơn thuần
giống như tờ giấy trắng. Mà chính giờ khắc này hắn phát hiện ra, hắn vẫn muốn giữ cho đáy lòng những điều thiện lương tốt đẹp nhất. Không phải
ai cũng cần trưởng thành, không phải ai cũng cần thích ứng với xã hội
đầy nghiệt ngã. Ít nhất cô không cần, có hắn là đủ.
“Không sao.” Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, “Vậy em nhớ được những gì?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, “Không có ấn tượng gì cả, đầu óc trống rỗng…
Giống như có rất nhiều người quan trọng với em, nhưng em lại không nhớ
họ là ai…”
Cố Trường Dạ gật đầu, “Không sao, mọi người sẽ tự tìm đến em.”
“Cảm giác em ngủ rất lâu rồi, mọi người có phải đã quên em rồi không?” Ánh mắt cô có vài phần mất mát.
Cố Trường Dạ bật cười, “Làm sao mọi người quên được em.”
“Ừm, đúng là như vậy.” Giản Ngưng cười rộ với hắn, sau đó vươn tay ra, áp
lên má hắn. Sóng mũi cao thẳng, ánh mắt kiên nghị, đây chính là bộ dáng
cô thích nhất, “Anh thật sự là chồng em?”
Cố Trường Dạ nắm chặt tay cô, gật đầu, “Ừ.”
Nụ cười của cô rơi vào trong mắt hắn. Cô dứng dậy ôm chặt lấy hắn, “Em tin anh.” Tin hắn sẽ không lừa cô.
Cố Trường Dạ cứng người hồi lâu, mới vòng tay ôm cô thật chặt. Trên mặt
không khỏi có vài tia bất đắc dĩ, sao cô có thể dễ dàng tin người khác
như vậy. Hắn nói cái gì cô đều tin, quả thực rất ngốc.
Nhưng thật tốt, hắn vẫn còn cơ hội cảm nhận độ ấm trên cơ thể cô.