Giản Ngưng đầu tiên bị Ngô Toàn Hành hung hăng giáo huấn một trận, nói cô
rời đi lâu như vậy, Giản thị đại loạn, bị Cố Trường Dạ trực tiếp chiếm
đoạt. Nhiều hơn là trách cứ Giản Ngưng không có hiếu, cứ như vậy rời đi, đẩy cục diện rối rắm lên vai các trưởng bối. Nói đến xúc động, hốc mắt
Ngô Toàn Hành cũng ửng đỏ.
Cái Giản Ngưng quan tâm nhất bây giờ không phải tình hình Giản thị, cô chỉ muốn biết ba cùng anh trai hiện
tại như thế nào. Ngô Toàn Hành đối với chuyện này rất im lặng, nói thẳng còn có nhiều chuyện trọng yếu hơn cần cô phải làm.
Giản Trung
Nhạc chỉ có hai người con là Giản Nhất Phàm và Giản Ngưng, ông từ lâu đã có ý định giao toàn quyền công ty cho hai con. Tại thời điểm Giản Trung Nhạc gặp chuyện không may, Giản Nhất Phàm lại tung tích không rõ, Cố
Trường Dạ lấy danh nghĩa Giản Ngưng, thuận lợi thu phục Giản thị.
Giản Ngưng nghe Ngô Toàn Hành nói xong, mới ngạc nhiên biết Cố Trường
Dạ không đem tin tức cô chết truyền ra ngoài, cũng không rõ tại sao hắn
làm vậy. Giản Ngưng suy nghĩ, lại đột nhiên có chút hiểu ra. Hắn như vậy mới có thể đường đường chính chính chiếm lĩnh Giản thị… Cô luôn đi sau
Cố Trường Dạ một bước, cho tới bây giờ vẫn luôn đi sau.
Sau đó
Giản Ngưng được Ngô Toàn Hành giới thiệu cho một số người có quyền trong công ty. Cô bị lôi kéo đến vài hội nghị, nội bộ công ty đúng là thay
đổi khiến lòng người bàng hoàng. Giản Ngưng người tựa như tượng gỗ,
không đếm xuể có bao nhiêu người đang nói với cô tình hình hiện tại của
công ty nghiêm trọng đến nhường nào. Khoảng thời gian cô không xuất
hiện, công ty bị Cố Trường Dạ toàn lực khống chế. Nếu cô không xuất hiện nữa, chính là đem Giản thị nhường cho người ta, đem tâm huyết của ba cô đổ sông đổ bể.
Bọn họ nhanh chóng an bài một văn phòng nhỏ cho Giản Ngưng, ôm một chồng lớn văn kiện đặt trước mặt cô. Còn vì cô sắp
xếp thêm vài chuyên gia, phụ trách chỗ nào cô không hiểu thì giảng giải. Giản Ngưng tuỳ ý lật lật, đừng nói đến số liệu hay nội dung, hỏi cô số
liệu này đại biểu cho cái gì cô còn không biết.
Sau khi Giản
Ngưng xuất hiện ở công ty, có rất nhiều người đến lấy lòng cô, nói cho
cô biết nhiều mối quan hệ. Cũng rất nhiều người mặt lạnh đón chào cô. Cô gặp qua Tổng giám đốc đương nhiệm, đối với cô không kiêu ngạo không
siểm nịnh, chính là chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm ý, hơn nữa còn có
một chút khinh thường, giống như cô hoàn toàn không xứng làm đối thủ
cạnh tranh với anh ta. Cô biết người này, là được Cố Trường Dạ mời đến
làm Tổng giám đốc, nghe nói tốt nghiệp một trường danh tiếng nước ngoài, công ty bình thường ít ai mời nổi.
Đi làm vài ngày, cô ít
nhiều hiểu được tại sao có hai luồng thái độ khác biệt với cô lớn như
vậy. Hiện tại đội ngũ công ty chia làm hai ngả. Một bên nằm dưới quyền
Ngô Toàn Hành. Một bên ủng hộ tận lực cho Cố Trường Dạ. Nhiều năm qua,
hai phe này vẫn đấu đá nhau.
Số liệu mỗi ngày được đưa tới mắt
Giản Ngưng, cô xem không hiểu, cái gì cũng không hiểu. Nhiều nhất cũng
chỉ hiểu đại khái ý nghĩa, chứ thao tác thực hiện như nào, cô không có
một chút khái niệm. Thậm chí thấy tác phong lề mề của cô, vị Tổng giám
đốc mới cũng không khách khí vạch ra nếu giao công ty cho cô chỉ đạo,
con số tổn thất sẽ khổng lồ đến cỡ nào, cô nghe mà chỉ biết run nơm nớp.
Cứ như vậy qua ba ngày, cô hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì,
cũng không biết chính mình quấn vào cái dạng hoàn cảnh gì. Cô từ trong
văn phòng nhìn ra ngoài cửa kính, lòng chỉ nghĩ đến Tiểu Địch.
“Điều mẹ muốn nhất là, sống thật hạnh phúc với con. Đưa con đi học, ở
nhà nấu cơm ngon chờ con trở về. Con sẽ kể cho mẹ chuyện trường lớp. Sau đó thẳng đến ngày con trưởng thành, lấy vợ sinh con…”
Điều đơn giản như vậy, trước sau lại không thực hiện được.
Có người tìm đến Giản Ngưng, là trợ thủ lúc trước Giản Trung Nhạc vô
cùng tín nhiệm. Anh ta tìm đến Giản Ngưng, trực tiếp đi thẳng vào vấn
đề, nói ra mục đích của mình.
“Giản tiểu thư, tôi không rõ giữa cô và Cố tiên sinh xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi hi vọng, cô tốt nhất
không cần tham dự chuyện công ty, ít nhất cũng không cần gây khó dễ cho
Cố tiên sinh.”
Tưởng Phổ Văn người này, trước kia Giản Trung
Nhạc hết lời ca ngợi, nói anh đầu óc vô cùng linh hoạt nhạy bén. Nhưng
cũng là người này, bị Ngô Toàn Hành hình dung là bán chủ cầu vinh. Chính anh là người đầu tiên ủng hộ Cố Trường Dạ, cũng là anh đứng giữa chủ
trì, làm cho Cố Trường Dạ lấy được nhiều tín nhiệm từ trong công ty. Bấy nhiêu đủ thấy người này thủ đoạn không tầm thường.
Giản Ngưng không nói chuyện, thế giới của bọn họ, cô không muốn biết.
Tưởng Phổ Văn chỉ là muốn biểu đạt ý kiến của mình, hoàn toàn không để ý đến thái độ của Giản Ngưng, “Lúc Giản tổng gặp chuyện không may, Ngô
Toàn Hành liền tụ tập các trưởng bối lại, cậy già lên mặt, muốn mượn cớ
này lên nắm quyền kinh doanh của Giản thị. May nhờ có Cố tiên sinh xuất
hiện, ổn định cục diện. Công ty mấy năm nay mặc dù có nhiều khúc mắc,
nhưng buôn bán doanh thu cao, nhân viên đều được chia hoa hồng. Mà cổ
phần công ty vẫn thuộc Giản tổng, như cũ chưa từng thay đổi.”
Nếu quả thật Giản Ngưng nghe lời Ngô Toàn Hành, lấy cổ phần Giản Trung
Nhạc chia làm hai, một nửa thuộc về cô, một nửa thuộc về anh trai, như
vậy Giản Trung Nhạc không còn là cổ đông lớn nhất nữa. Điều đó đồng
nghĩa với việc Ngô Toàn Hành nắm toàn quyền trong tay…
“Anh
nghĩ Cố Trường Dạ là nhà từ thiện sao, cái gì cũng không lấy, chỉ một
lòng vì Giản thị?” Giản Ngưng nghe xong thầm nghĩ cười.
“Có thể nói như vậy.” Tưởng Phổ Văn không ngại Giản Ngưng châm chọc, “Cố tiên
sinh trừ bỏ lãng phí thời gian cùng khí lực, cái gì cũng không lấy từ
Giản thị.”
Ngực Giản Ngưng run nhẹ một chút, cô không biết tại
sao Cố Trường Dạ làm như vậy. Cô vốn cho là, Cố Trường Dạ sẽ trực tiếp
thu mua Giản thị, làm cho hai chữ “Giản thị” biến mất không thấy tăm
hơi. Như thế nào cũng không nghĩ đến, hắn tiếp tục đảm nhận kinh doanh,
hơn nữa còn đem Giản thị mở rộng xu thế.
Cô cũng không phải
không tin lời Tưởng Phổ Văn nói, vì lúc ở trong toilet, tình cờ nghe
được đoạn đối thoại của vài nhân viên. Bọn họ đối với việc Cố Trường Dạ
chỉ đạo kinh doanh rất lấy làm cảm kích, cho nhân viên ổn định cuộc
sống. Ngược lại lo lắng đối với sự xuất hiện của Giản Ngưng, bọn họ còn
nói cô bị lợi dụng.
Giản Ngưng không muốn nói ra ý nghĩ trong
lòng. Cô xuất hiện, Ngô Toàn Hành muốn lợi dụng cô. Ngô Toàn Hành muốn
đoạt quyền kinh doanh, Cố Trường Dạ ngăn cản Ngô Toàn Hành. Những thứ
này đều là chuyện của Ngô Toàn Hành và Cố Trường Dạ, Giản Ngưng cô không muốn tham dự, căn bản cũng không muốn bị cuốn vào. Cô vô dụng, không
bảo vệ được người nhà, cũng không bảo vệ được sản nghiệp. Cô chính là
chỉ muốn cùng con trai cô, sống với nhau thật tốt.
Giản Ngưng
không nhận điện thoại của Ngô Toàn Hành, mà muốn gọi điện cho Cố Trường
Dạ. Bởi vì cô không có số điện thoại Cố Trường Dạ, đầu tiên phải gọi cho thư kí hắn, tiếp đó đến trợ thủ, chuyển qua chuyển lại nhiều lần, cuối
cùng mới gặp được Cố Trường Dạ.
Cố Trường Dạ biết trong khoảng
thời gian này cô bị Ngô Toàn Hành bao lấy. Hắn cảm thấy như vậy rất tốt, nếu cô bị Ngô Toàn Hành hấp dẫn, có lẽ sẽ có ý định tiếp quản Giản thị, sẽ nảy sinh ý đồ chống đối hắn. Như vậy mới thú vị.
Mà câu đầu tiên Giản Ngưng mở miệng nói với hắn chính là, “Tôi muốn gặp Tiểu Địch, ngay lập tức.”
Cố Trường Dạ bởi vì những lời này, ngực lập tức bị kéo căng.
Tựa hồ không điều gì có thể ngăn cản cô nghĩ về Tiểu Địch. Vô luận thế
nào, cô đều nhớ rõ Tiểu Địch. Bảo hắn nên làm thế nào đây?
“Em biết gặp tôi ở nơi nào rồi đấy.” Cố Trường Dạ nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Giản Ngưng nắm chặt điện thoại trong tay, không suy nghĩ nhiều, liền
hướng đến trạm xe buýt mà chạy. Lúc đi qua hiệu thuốc, cô dừng chân, mua một hộp thuốc tránh thai, lúc này mới lại vội vã rời đi.
Cô
thầm nghĩ, nhìn thấy con trai cô, mới chân chính là ý niệm duy nhất
trong lòng. Cái gì mà công ty, cái gì mà quyền kinh doanh, cô cũng chỉ
là một người phụ nữ đơn giản. Cùng con trai sống hết nửa đời sau, như
vậy mới là hạnh phúc.
Cô rất nhanh liền về tới biệt thự. Cố
Trường Dạ ám chỉ cái gì, cô biết. Hắn muốn thân thể cô, đổi lấy Tiểu
Địch. Vậy thì cô đổi, dù gì cũng không phải lần đầu tiên cô nhục nhã
trước hắn.
Ngô Toàn Hành không nói ba cô đang ở nơi nào, vậy
chỉ còn một loại khả năng, là chính Ngô Toàn Hành cũng không biết. Như
vậy, người duy nhất biết hiện trạng ba cô chỉ còn Cố Trường Dạ. Cô hoàn
toàn hiểu được, Cố Trường Dạ mới là kẻ có thể quyết định được hết thảy
của cô.
Mặc kệ hắn có mục đích gì, hắn có thể bảo vệ Giản thị,
có thể tạo công việc cho nhân viên, không để họ khổ sở… Cô chỉ cần biết
vậy thôi.
Lúc Giản Ngưng trở lại biệt thự, Cố Trường Dạ vẫn
chưa về, người giúp việc như cũ rất cung kính, quản gia lại có phần
khách khí thêm.
Cô đợi một hồi lâu, mới nghe được bước chân của Cố Trường Dạ.
Giản Ngưng mở máy sưởi hết cỡ, ở trong phòng hắn trực tiếp cởi quần áo. Hiện tại cô đem cử chỉ này đánh đồng với mua bán đổi chác, phát hiện
trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Cố Trường Dạ đẩy cửa ra, nhìn thấy động tác của cô, sắc mặt liền lập tức trầm xuống, đứng ở cửa bất động.
Trong mắt cô, giữa bọn họ chỉ còn chuyện này sao?
Giản Ngưng nằm trên giường, thấy hắn bất động, có chút thúc giục, “Hôm
nay Cố tiên sinh không có hứng làm chuyện này?” Nói xong cô âm thầm nhẹ
nhõm thở một hơi, chuẩn bị lấy y phục mặc vào.
Cố Trường Dạ yết hầu giật giật, bước nhanh về phía trước, đem quần áo cô mạnh mẽ giật
ra. Hắn nhìn gương mặt này, rõ ràng vẫn là bộ dáng lúc trước. Cô đến tột cùng bên trong thay đổi cái gì mà mỗi câu mỗi chữ nói ra đều làm hắn
khó chịu như vậy?
Hắn thấy cô không thay đổi, kì thực lại chính là đã thay đổi. Mà chính bản thân hắn, cũng đã thay đổi.
Giản Ngưng phát hiện hắn có chút không thích hợp, nhưng cô không muốn
lãng phí thời gian. Hai tay cô quấn lấy cổ hắn, ngửa cổ, dán bờ môi vào
môi hắn, thậm chí dùng răng nanh nhẹ nhàng dây dưa.
Cố Trường
Dạ vươn tay vuốt tấm lưng trắng mịn của cô, tốt đẹp như vậy. Tựa như hắn mấy năm nay ban đêm vẫn hay nằm mộng, chỉ cần tỉnh dậy, có thể lập tức
chạm vào da thịt cô.