Thực tế, Thời Khanh đã đánh giá thấp năng lực của hệ thống, khi cậu vừa
tỉnh lại từ cơn lốc điên cuồng kia, đập vào tầm mắt chính là một gương
mặt nát rữa bốc mùi tanh tưởi, thậm chí một mắt đã rớt ra ngoài.
Chương trước từng đề cập, bạn Thời Khanh là một người vô cùng nhát gan, chỉ
coi phim chiến tranh sinh hóa trong TV còn sợ tới mức không ngủ được,
bây giờ chơi 3D lập thể hình ảnh siêu nét, siêu sống động làm cậu chỉ có một cảm giác duy nhất, quả là đời-không-may-mắn
(1)!
Sau
đó lại xảy ra tiếp một chuyện càng khiến cậu không dám nhìn thẳng, thân
thể cậu bay thẳng tới gương mặt tang thi tiêu biểu kia một cách không
thể khống chế, xông thẳng qua đầu nó, hình như chạm vào máu thịt bầy
nhầy. Mùi tanh tưởi gai mũi bốc lên, quanh người còn có cảm giác dính
dớp… Chắc là dịch não…
…Cậu vừa tiếp xúc thân mật với đại não kìa, còn chém ngang qua nó.
QAQ… Muốn tui sống sao đây!! QAQ
Khựng lại vài giây, cậu cảm thấy mình xoay một vòng, đập vào một thứ cứng như đá rồi phá nát nó, sau đó cậu lại có thể trông thấy ánh mặt trời, hít
thở không khí trong lành, thoát khỏi nơi ghê tởm kia.
Thời Khanh thở hổn hển, cuối cùng cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thân thể miễn phí của cậu lần này là một thanh chủy thủ! Còn CMN là một
thanh chủy thủ vừa mới khoét sọ tang thi! Cậu có nên cảm thấy vinh hạnh
không, ha ha!
Chuyện làm cậu câm nín chính là cậu không xuyên
thành chủy thủ của Tần Mạc, mà là của một quân nhân bảo vệ nhà khoa học
Lãnh Lâm trong chiến dịch lần này.
Quân nhân kia tên là Lý Túc,
mang quân hàm thượng tá, vô cùng dũng mãnh thiện chiến, giết tang thi
còn nhiều hơn Thời Khanh ăn muối. Quan trọng hơn nữa là anh ta am hiểu
sử dụng nhiều loại vũ khí, không chỉ súng đạn mà còn dùng được cả đao,
kiếm, chủy thủ, cả cách cầm dao gọt trái cây cũng cực oai hùng.
Trong thời cuộc bây giờ, súng đạn đã là thứ quý giá. Vì vậy anh ta rút ra một thanh chủy thủ để dọn tang thi, trùng hợp Thời Khanh xuyên đúng lúc ảnh đang phang vào một cái mặt nát bấy…
Cuộc chiến kịch liệt vẫn tiếp diễn trong tình huống Lý Túc không biết chủy thủ của mình đã bị một tên nhóc nhát gan nhập hồn.
Thời Khanh chỉ còn biết khóc thành một dòng sông, cậu ngàn lần không nên vạn lần không nên kì thị ngọc bội, so sánh với chủy thủ của Lý Túc thì ngọc bội của Tần Mạc phải nói là một trời một vực, tốt tới mức không thể tốt hơn!
Cậu thực sự không muốn giao lưu với một anh bạn zombie chỉ
còn một mắt, còn phải nhắm vào nhược điểm của người ta mà chém một nhát, tưởng tượng như vậy làm cậu thân là chủy thủ cũng muốn ói sạch ra.
Đúng lúc này, một tang thi bị văng ruột lòng thòng bên ngoài nhào tới trước
mặt Thời Khanh, cậu vừa thấy chủy thủ sắp đập vào gáy tang thi cũng vừa
cảm nhận được mùi da thịt thối rữa buồn nôn của nó, mắt chỉ có thể trơ
ra nhìn da thịt bong tróc đầy dòi bọ lúc nhúc… Khi cậu không kiềm được
muốn hét to lên thì một tiếng súng đột ngột vang lên, viên đạn như sao
băng bay sát qua người cậu ghim vào não tang thi trước một bước.
Một phát đã bắn nổ hạch não của tang thi, thân thể thối rữa nhũn ra hóa thành một bãi máu loãng.
Thời Khanh ngây dại, sau đó cảm giác vui sướng không kềm chế được dâng lên
trong lòng, cậu không phải chém vào đầu tang thi nữa, không phải tiếp
xúc với thứ óc iếc ghê tởm đó nữa! Tuyệt vời, quá tuyệt vời, cuộc sống
tươi đẹp quay trở lại rồi!
Cậu liếc qua, trông thấy một người nam nhân giương súng đứng cách đó không xa. Y mặc quân phục màu đen, bao
tay trắng, thắt lưng, ủng da nặng, trang bị thực dụng gọn gàng đầy phong thái lão luyện, dáng đứng hiên ngang lỗi lạc, vô cùng oai phong. Tầm
mắt chuyển lên gương mặt anh tuấn xa lạ, Thời Khanh còn tự hỏi đây là
ai, nhưng vừa lúc tầm mắt cậu chạm vào đôi ngươi đen nhánh kia, liền
hiểu rõ.
Tần Mạc, là Tần Mạc! @Bản edit thuộc về tructhuyvienwordpress.com. Cảm phiền không mang đi bất cứ đâu.
Tần Mạc nhìn cậu một cái rồi thôi. Y nghiêng người sang một bên, giơ tay
lên bắn ba phát ‘đoàng đoàng đoàng’ giết sạch tang thi bên người Lý Túc.
Rồi sau đó y bước đến gần, lạnh lùng vươn tay về phía anh ta “Đưa cho ta.”
Lý Túc nhìn theo y thì trông thấy chủy thủ trong tay mình, trong lòng thầm chửi một tiếng ‘mẹ mày’, thế này là thế nào?
Nhưng cuộc chiến vẫn còn đang tiếp tục, tang thi không ngừng tiến lên làm Lý
Túc không thể phân tâm với y được, tuy nhiên khi anh ta vừa xoay người
định rời đi, khẩu Desert Eagle đã kề sát vào gáy Lý Túc.
Cái chó gì đây! Thằng này thần kinh à? Lý Túc dừng lại, vừa định hét lên với y thì chợt khựng lại trước ánh mắt ấy.
Lý Túc vào sinh ra tử mấy chục năm nên đương nhiên luôn nhạy cảm với chết
chóc, anh ta có thể cảm thấy trên người kẻ kia đầy sát ý, vô huyết vô
tình, ngoan độc cố chấp, chỉ cần có người chống lại y thì nhất định y sẽ bóp cò ngay lập tức.
“Cho mày.” Lý Túc cố ý nắm phần cán vứt chủy thủ qua, đưa lưỡi dao về phía Tần Mạc.
Tần Mạc lẳng lặng đứng, nắm chặt lấy lưỡi dao không chút do dự. Phần lưỡi
sắc bén cứa vào lòng bàn tay làm máu chảy đầm đìa nhưng y vẫn làm như
không cảm thấy, cho rằng đó cũng chỉ là một tư thế lấy chủy thủ của y
trở về.
Thậm chí cả sau đó Tần Mạc cũng không đổi tay nắm chuôi
dao, cũng không bỏ chủy thủ vào bao. Y cứ cầm như vậy để cho lưỡi dao
thấm máu của mình, gần gũi không thể chia cắt. Tay kia của y cầm súng
lục, giương lên bắn. Độc, chuẩn, nhanh, gọn, kỹ thuật không chê vào đâu
được. Thân thể dịch chuyển linh hoạt, cả công thủ đều hoàn hảo. Y vào vị trí nhắm, chỉ dùng một phát súng đã diệt được cả ba tang thi.
Lý Túc mơ màng hồi lâu mới vực dậy tinh thần, phun ra một câu “Thằng này
điên rồi”. Sau đó rút ra một chủy thủ khác dưới ống chân bắt đầu tấn
công quái vật.
Đánh hết ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng diệt xong tang thi, cả đoàn trốn vào trong một kho lạnh để thực phẩm nghỉ ngơi
hồi phục lại.
Không biết đã chiến đấu bao nhiêu trận, từ tiểu đội ban đầu có ba mươi người, bây giờ chỉ còn lại bảy người. Ngoài Lãnh Lâm
bình an vô sự, sáu người khác gồm có ba quân nhân và ba lính đánh thuê.
Tuy hai phe không ưa gì nhau, nhưng đã cùng tiến cùng lui một khoảng thời
gian nên mọi người hợp tác cũng khá ăn ý, dù gì cũng không ai muốn bỏ
mạng trên chiến trường này.
Lý Túc không khỏi liếc sang Tần Mạc
một cái. Tên lính đánh thuê kia ngồi dưới vách tường, khẩu súng đã thu
về nhưng vẫn còn nắm chặt chủy thủ như cũ, ngón tay thon dài mơn trớn
lưỡi dao nhọn hoắc tạo nên một cảm giác quỷ dị không nói nên lời, tựa
như kẻ tham lam gặp được kho vàng, kẻ dâm dục đụng phải tuyệt thế giai
nhân, cả người y tỏa ra một thứ dục vọng độc chiếm mãnh liệt khiến người khác cảm thấy khiếp sợ vô cùng … Lý Túc bị suy nghĩ của mình làm sởn
gai ốc, khẽ mắng một câu “Thần kinh!” mới quay đầu đi chỗ khác.
(Sagi:vầng==" Boss Tần ko bình thường sẵn rùi==")
Thời Khanh không bỏ qua những mâu thuẫn của Tần Mạc và Lý Túc. Tần Mạc cứu
cậu ra từ trong dầu sôi lửa bỏng làm cậu vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc
đến mức chỉ muốn thét lên cho thỏa lòng, trong thoáng chốc ấn tượng với
Tần Mạc trở nên tốt hơn rất nhiều.
Tuy rằng tính tình Tần Mạc cần phải lập nhiều hồ sơ nghiên cứu kỹ càng, nhưng người ấy coi trọng cậu,
à, coi trọng khế ước giữa hai người. Nhưng mặc kệ lí do gì, Tần Mạc đã
không tiếc tự làm mình bị thương để cứu cậu ra, Thời Khanh khắc ghi
trong lòng.
Bởi vì nơi này tập trung đông người nên Thời Khanh
không tiện nói chuyện, cậu nhúc nhích cơ thể xa lạ này, dùng chuôi dao
khẽ cọ vào lòng bàn tay Tần Mạc để biểu đạt ý cảm ơn người kia.
Tần Mạc nhìn cậu, bất ngờ mở miệng nói: “Sợ sao?”
Y vừa nói, Thời Khanh chưa kịp phản ứng thì Lý Túc cạnh đó liền nghe
thấy, anh ta vừa quay qua đã nhìn thấy vẻ mặt Tần Mạc tập trung nhìn
chăm chú vào chủy thủ của mình.
Trong lòng Lý Túc rủa xả… Tao
phi, mẹ, thằng nào nói chuyện với chủy thủ? Bệnh thần kinh cần phải trị, ngồi đó thôi cũng phát bệnh được.
Tầm nhìn bao quát của Thời
Khanh cảm giác được cái liếc khẽ của ‘chủ cũ’. Cậu sợ người ta phát hiện ra mình không phải một thanh chủy thủ bình thường, không dám động đậy
nữa.
Thấy cậu nằm im, Tần Mạc dịu dàng vuốt ve cậu, nhẹ giọng: “Sợ thì ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.”
Thời Khanh: …
Lý Túc: …Tên lính đánh thuê kia, chú điên nặng thế thì không được bỏ thuốc đâu.
Mọi người ăn xong liền tập trung lại chỗ Lãnh Lâm bàn bạc hành động kế tiếp.
Lãnh Lâm là khoa học gia duy nhất sống sót trong nhóm nghiên cứu nhiều năm
trước, gã lẩn trốn mấy chục năm để bí mật nghiên cứu mẫu thí nghiệm.
Cuối cùng mười ngày trước cũng có kết quả, từ tư liệu và ghi chép về mẫu thí nghiệm gốc tạo ra được một loại dụng cụ dò tìm. Dụng cụ đó chính là một trong những nguyên nhân của đợt chiến dịch này.
Nhưng dụng cụ này có giới hạn phạm vi, chỉ khi mẫu vật xuất hiện trong phạm vi 1km mới có tín hiệu.
Họ phải mạo hiểm xông vào thành phố của tang thi để lần ra dấu vết của mẫu thí nghiệm, khi ấy cho dụng cụ dò tìm xác nhận vị trí, lại lùng bắt mẫu thí nghiệm lấy máu đem về.
Nhưng thực tế không hề thoải mái như
trên kế hoạch, dù họ đã hành động cẩn mật nhưng vẫn bị lộ hành tung, gặp phải tang thi đổ bộ gây nên tổn thất nghiêm trọng, đồng thời cũng mất
dấu mẫu vật, không thể không trốn đến nơi này lập kế hoạch lại lần nữa.
Lý Túc kiểm kê vũ khí lương thực, “Thức ăn và súng đạn có thể trụ tối đa
năm ngày nữa, trong đó có hai ngày đi về, chúng ta chỉ có thời gian ba
ngày.”
Anh ta nói xong thì xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.
Kế hoạch ban đầu là chiến dịch mười ngày, mới năm ngày trôi qua thôi, mà
cả tổ chịu tổn thất hai mươi ba nhân mạng và nhiều đồ dùng khác, cơ bản
không đủ yêu cầu.
Bây giờ chỉ còn bảy người sống, thời gian chỉ
còn ba ngày, tín hiệu khó khăn dò được cũng bị mất dấu… Họ có thể hoàn
thành nhiệm vụ này sao?
Tình huống không chút ánh sáng, trong một cuộc chiến mà cái chết đang dang tay đón sẵn, dù họ có là dân chuyên
nghiệp từng qua trăm trận cũng không tránh khỏi nản lòng thoái chí.
Lãnh Lâm nhìn họ, phá vỡ không khí bế tắc “Nửa tiếng sau hành động, tiếp tục dò tìm dấu vết mẫu thí nghiệm.” Nói xong nhìn về phía Lý Túc.
Lý Túc chính là người đại diện của trung ương chính phủ trong chiến dịch này, cho nên mới có quyền phát biểu.
Anh ta còn đang trầm ngâm vừa chuẩn bị đáp thì đã có một giọng nói vang lên.
“Ở ngay nơi đây.”
—
*đời-không-may-mắn(1) = đkmm. Tác giả dùng một câu tương tự trong tiếng Trung.