Cậu Ấy Và Tôi
Ngày hôm sau, khi
tôi vừa đến lớp, Bốn Mắt liền đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ. Trên tờ giấy
đó có ghi cách giải thích câu thành ngữ hôm qua tôi hỏi cậu ấy bằng
tiếng Anh kèm theo chú thích từ mới. Ở cuối còn viết: “Không phải mình
coi thường cậu mà là cậu nên nói với mình rằng cậu không hiểu tiếng
Anh”. Tôi ném ánh mắt hình viên đạn về phía Bốn Mắt rồi xé một mẩu giấy
nhỏ khác viết: “Cậu đổ lỗi cho mình?” Cậu ấy xem xong thì viết tiếp vào
đó: “Mình không thích cãi nhau với con gái. Mình cũng không biết mình
sai ở đâu nhưng dù sao cũng xin lỗi cậu”. Tôi nhìn mấy dòng của cậu ấy,
tâm trạng tự nhiên tốt hơn hẳn. Tôi biết tôi sai nhưng cái sĩ diện của
một đứa từng học giỏi tiếng Anh nhất lớp không cho phép tôi làm lành
trước. Ai bảo cậu ấy làm tôi mất mặt chứ! Sau cùng tôi viết: “Xem như
cậu có thành ý, bọn mình hòa!” Bốn Mắt cười cười nói:
- Rõ ràng như vậy cậu đã hiểu chưa?
Tôi không nhìn cậu ấy, chỉ khẽ gật đầu. Ngày thứ hai của quá trình bắt
đầu trở thành người lớn, tôi kết thúc chiến tranh với bạn cùng bàn. Cũng từ ngày thứ hai này, tôi bắt đầu cuộc chiến sống còn với môn văn. Chúng tôi gọi cô giáo dạy văn là Mặt Lạnh bởi cô lúc nào cũng giữ cái vẻ mặt
lạnh lùng cùng giọng nói cứng như thép. Tôi còn nghi ngờ có phải cô đã
dạy nhầm môn rồi hay không. Mỗi lần cô Mặt Lạnh lướt danh sách lớp,
chuẩn bị gọi một bạn A xấu số nào đó trả lời câu hỏi của mình là tim tôi lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tuy cảm thấy hơi có lỗi với bạn A
xấu số ấy nhưng tôi phải khẳng định rằng tôi vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí
còn vui mừng ra mặt khi tên tôi không lọt vào tầm mắt của cô. Sau nhiều
lần như vậy, Bốn Mắt bảo tôi:
- Cậu cứ như vậy làm sao mà tập trung vào bài học được!
Tôi đáp:
- Cùng lắm mình mượn vở cậu chép bài.
- Ai nói mình cho cậu mượn, chú ý học đi!
Tôi lè lưỡi với Bốn Mắt. Không cho tôi mượn thì tôi tự lấy, ai bảo cậu
ấy là bạn cùng bàn của tôi chứ! Tôi cũng không biết từ khi nào mình lại
dần thân thiết hơn với Bốn Mắt. Có lẽ mọi chuyện cứ theo thời gian tự
nhiên mà như thế. Tôi nhớ là vào khoảng cuối tháng 9, tôi bắt đầu thấy
Bốn Mắt nhìn về phía Hoa Khôi. Cứ như vậy suốt một tuần, tôi không kìm
nổi tò mò mà hỏi cậu ấy:
- Có phải cậu thích Hoa Khôi không?
Cậu ấy lại hỏi ngược lại:
- Sao cậu lại nghĩ như vậy?
Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi sợ nếu nói ra sự thật Bốn Mắt lại
nghĩ tôi để ý đến cậu ấy. Cái đồ độc mồm độc miệng ấy có khả năng còn
nói ra điều đó ấy chứ! Những câu tương tự như thế mà để Lải Nhải nghe
được thì chuyện nhỏ, chuyện đùa vui cũng thành chuyện lớn của cả lớp
mất. Tôi đành lấy lí do khác để lấp liếm:
- Vì… vì… cậu ấy xinh!
- Cậu cũng khá xinh đấy thôi!
Tôi không ngờ Bốn Mắt lại không thèm nhìn tôi, thậm chí còn dùng cái
giọng điệu đều đều cứ như đang nhắc lại lời của người khác mà nói câu đó vậy. Trong lúc tôi còn đang bối rối vì lời nhận xét bất thình lình ấy
thì cậu ấy đã chỉ về phía Hoa Khôi nói:
- Cậu nhìn xem trên đó có phải có tổ chim không?
Tôi ngước lên trần nhà, ở đó có gì đó có vẻ như tổ chim thật. Thì ra
cậu ấy không nhìn Hoa Khôi mà là nhìn cái tổ chim kia. Tự nhiên tôi thấy mình buồn cười, thậm chí còn mặt dày quay sang hỏi:
- Mình cũng khá xinh thật à?
Bốn Mắt đẩy kính lên, nhìn tôi 2s rồi vứt cho tôi quyển vở ngữ văn chi chít chữ của cậu ấy:
- Học đi, lát nữa cô Mặt Lạnh kiểm tra đấy.
Tôi vừa hậm hực mở vở vừa càu nhàu:
- Khen mình một câu cậu giảm đi 1kg sao?
Bốn Mắt đương nhiên không thèm kiếm chuyện với tôi, chỉ chăm chăm đọc
sách của mình. Tôi giả bộ lấy sách dưới ngăn bàn rồi khẽ liếc sang cậu
ấy. Cậu ấy đang cười! Tôi không biết cậu ấy cười vì câu nói của tôi hay
vì cuốn sách “Các dạng bài tập toán nâng cao” có gì đó thú vị nữa.