Dịch Hạo Thiên hôn mê, cũng may trong cơ thể anh có Mục Huyền Bí Quyết,
theo sự thăng cấp của Dịch Hạo Thiên mà đẳng cấp tu luyện cũng được đề
cao, công hiệu trị liệu được tăng tiến một cách rõ rệt, chỉ cần không có ngoại lực can thiệp, hẳn là không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi.
Bởi vì An Thần tiêu hao tinh thần lực quá độ nên đã sớm mệt lã, sau khi
được biết Dịch Hạo Thiên không có chuyện gì, thoáng cái cậu liền quỳ rạp trên mặt đất, đến cả đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích. Chó Bắc Kinh
nhỏ bước bước bước cái chân cụt lủn của mình qua cọ lên gương mặt của An Thần, xúc cảm mao nhung nhung không khỏi khiến cho An Thần híp mắt lại.
________________________________________
"Ê nè, đừng có ngủ chứ, cậu cũng vào dược tuyền ngâm một hồi đi, nhớ là
phải cởi quần áo ra đó, như vậy mới có thể giúp cho nước suối dễ thấm
vào da, thuận lợi cho việc chữa thương."
"Hửm?" An Thần mở mắt
ra, chợt nhớ tới đại ca cũng chưa có cởi quần áo nha, lập tức dốc ra một chút khí lực cuối cùng bò vào trong suối, hai ba cái liền lột sạch quần áo của Dịch Hạo Thiên, lồng ngực tiểu mạch sắc, tinh tế mà lại đàn hồi, độ cong duyên dáng khiến cho An Thần cực kỳ hâm mộ. Mặc dù cậu đã rèn
luyện từ nhỏ cùng với đại ca nhưng vẫn không thể nào luyện ra được vóc
người hoàn mỹ như vậy.
Cởi quần áo của Dịch Hạo Thiên xong cậu ngồi ở một bên, không hay không biết liền dựa vào vai Dịch Hạo Thiên ngủ mất.
Đợi đến khi Mục Huyền Bí Quyết trong cơ thể tuần hoàn xong một vòng, vết
thương trên người đã được trị hết 7 – 8 phần, Dịch Hạo Thiên phát hiện
dị năng cấp 4 của mình lại bước lên một bậc thang mới, gần như đã đạt
tới cấp 4 đỉnh phong, chỉ còn thiếu một cơ hội đột phá nữa mà thôi.
Khi anh từ từ mở mắt ra, liền cảm nhận được bả vai bị một vật cứng quen
thuộc đè nặng, anh mỉm cười, đang chuẩn bị giúp An Thần điều chỉnh tư
thế ngủ một chút, hai tay đang vươn ra chợt dừng lại.
Dưới ánh
trăng làn da tinh xảo của thiếu niên tựa như hiện lên một tầng ánh sáng
bạc, gương mặt vừa mới nảy nở, ngây ngô xen lẫn với thành thục đặc biệt ý nhị, lông mi đen nhánh hơi rung động, đặt trên gương mặt ôn hòa phá lệ
mê hoặc người khác.
Tầm mắt của Dịch Hạo Thiên chậm rãi dời xuống đôi môi đang khép hờ của thiếu niên, dọc theo chóp mũi hô hấp khe khẽ
của cậu phả lên đầu vai anh, khiêu khích bụng dưới của anh dâng lên một
trận lửa nóng.
Tiểu Thần... Lại trưởng thành thêm rồi!
Anh vươn tay ra, thận trọng ôm lấy thiếu niên vào trong ngực, mơn trớn đầu
tóc mềm mượt, nắm lấy đầu vai cậu, tay kia thì vòng qua eo của An Thần,
ôm lấy cả người cậu đặt lên trên đùi mình, hai người không ai mặc quần
áo, da thịt nhẵn bóng không ngừng ma sát vào nhau, hệt như có một chú
mèo con dùng móng vuốt cào vào tim anh khiến cho nơi đó có hơi ngứa
ngáy.Tiểu Thần, dường như đã lớn đến 18 tuổi.
Dịch Hạo Thiên khẽ rũ đầu xuống, mang theo dục vọng hôn lên cặp môi mình
ngày nhớ đêm mong, không có quá nhiều tiền hí, giống như bị cấm dục rất
lâu đến hiện tại mới được giải phóng, anh không kiềm chế nổi mà nổi dùng đầu lưỡi tấn công vào trong, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc mỗi một bộ
phận trong khoang miệng của đối phương, dường như giữa lúc mơ mơ màng
màng An Thần ý thức được cái gì đó, cậu ngẩng đầu lên nghênh hợp theo
bản năng, rất nhanh liền bị đối phương quyến rũ, tiến hành quấn quít
càng thêm sâu sắc.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Dịch Hạo Thiên phát
ra một tiếng hừ nhẹ sung sướng, An Thần lại mờ mịt mở to hai mắt, lúc
thấy rõ người đang đối diện với mình là Dịch Hạo Thiên, mắt của cậu hiện lên một tia bừng tỉnh.
"Tiểu Thần..." Đáy mắt Dịch Hạo Thiên
thâm trầm, thanh âm mang theo một tia đè nén khàn khàn, cánh tay không
khỏi gia tăng lực đạo, đương nhiên An Thần hiểu rõ ý tứ của Dịch Hạo
Thiên, theo bản năng thân thể cậu có hơi cứng đờ lại.
Một đôi tay mang theo vết chai mỏng chậm rãi xoa lên phía sau lưng cậu, từ cổ đến
xương cùng, khẽ ma sát tựa như đang vuốt ve một tấm tơ lụa thượng đẳng.
"Anh sẽ không làm đến cuối cùng, Tiểu Thần..." Dịch Hạo Thiên âm thầm thở
dài dưới đáy lòng, anh không muốn ép buộc em ấy, không muốn để cho Tiểu
Thần cảm thấy chuyện làm tình với mình là rất miễn cưỡng, điều anh hi
vọng chính là niềm vui sướng cùng thuộc về hai người.
Tuy rằng vẻ mặt An Thần không biểu hiện gì nhưng đúng là đã âm thầm thở phào nhẹ
nhõm. Phát sinh quan hệ vượt qua ý nghĩa bình thường với đại ca của
mình, mặc dù cậu không chán ghét cũng không phản cảm, nhưng nếu cứ tiếp
tục làm như không có chuyện gì xảy ra thế này thì trong nhất thời cậu
vẫn còn có chút khó có thể tiếp thu.
Dục vọng ở phần bụng dưới
trướng đau khiến cho hô hấp của Dịch Hạo Thiên ngày càng nặng nề hơn,
anh vùi đầu vào trong cổ An Thần hít một hơi thật sâu.
"Tiểu Thần, giúp anh một chút..."
An Thần có hơi sửng sốt, Dịch Hạo Thiên nắm lấy cổ tay của cậu, từ từ dời
xuống phía dưới, hình như cậu cũng cảm nhận được, nhất thời tim bắt đầu
đập liên hồi, bỗng nhiên ngón tay chạm vào cự vật nóng cháy gần như càng khiến cho An Thần hoảng sợ hơn, rụt tay trở về theo bản năng, bất quá
rất nhanh liền bị Dịch Hạo Thiên bắt lấy.
"Giúp anh chút thôi,
nha? Tiểu Thần..." Thanh âm kiềm nén đầy nhẫn nại truyền đến từ phần cổ
của An Thần, tiếng thở dốc trầm thấp cứ như đang vang lên ở bên tai cậu, An Thần khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, lần thứ hai ngón tay thận trọng chạm vào cự vật nóng cháy, hình như nó lại trướng lớn thêm một
vòng ở trong lòng bàn tay của cậu rồi.
An Thần chưa từng giúp
người khác thẩm du bao giờ, nhưng cậu cũng đã tự làm qua, An Thần cố
gắng không quan tâm đến mấy cái suy nghĩ miên man trong đầu mình, cố hết sức thả lỏng tâm tình, giúp Dịch Hạo Thiên phát tiết ra ngoài.