Dịch Hạo Thiên dắt An Tiểu Thần đi tới địa điểm đã hẹn trước với Lý Tố Nhã, lúc này Cừu ca dẫn theo hai huynh đệ cùng đi đến.
“Dịch Thiên, bên này.” Lý Tố Nhã vẫy vẫy tay, đợi tới khi hai huynh đệ đến
gần, cô cố hết sức có thể để khiến cho nụ cười của mình thân thiết hơn
hơn một chút, nói với An Tiểu Thần, “Tiểu Thần, nếu sợ thì em có thể ở
lại trong xe nha, rất nhanh ca ca em và bọn chị sẽ trở về thôi.”
Đôi mắt Dịch Hạo Thiên lạnh lẽo, dùng một móng vuốt kéo An Tiểu Thần ở bên
người vào trong lòng, nữ nhân này cũng không nhìn xem bản thân mình đã
bao nhiêu tuổi rồi, lại còn định trâu già gặm cỏ non, thông đồng với
Tiểu Thần nhà anh vậy hả? Hừ, anh âm thầm hừ lạnh một tiếng, bắt đầu cân nhắc xem một lát có nên nhân cơ hội chế tạo ra chút chuyện ngoài ý
muốn, tiêu diệt đối thủ tiềm tàng này hay không.
Dịch Hạo Thiên đã hoàn toàn quên mất, An Thần của hiện tại nhìn qua chỉ có hơi nhỏ chút xíu mà thôi ╮(╯▽╰)╭.
“Tôi sẽ bảo vệ em ấy.” Dịch Hạo Thiên lạnh nhạt nói.
Nam tử mặt bộ quần áo màu đen, khóe mắt có một vết sẹo dữ tợn do đao chém
đi đến vài bước, dường như là đang quan sát Dịch Hạo Thiên, lập tức vươn tay ra: “Tôi họ Cừu, mọi người vẫn hay gọi tôi một tiếng Cừu ca! Hai vị này là anh em thuộc hạ của tôi.”
Dịch Hạo Thiên bắt tay tượng
trưng một cái, khẽ gật đầu, nhưng lại không nói gì cả. Vài người mang
theo tâm tư riêng của mình mà khởi hành, thế nhưng chuyến đi này cũng
không thu hoạch được bao nhiêu vật tư, thật vất vả mới phát hiện được
một kho hàng đựng lương thực, bên trong cứ như đã bị một đội ngũ tới
trước thu thập mất rồi, đến cả một hạt gạo cũng không chừa.
Đám
người không thể làm gì khác hơn là tự nhận bản thân xui xẻo trở về đoàn
xe, cũng may trước khi đi An Thần còn quải theo một túi nhỏ, hiện tại
cậu chỉ cần giả vờ lấy vài thứ từ trong túi ra, ăn chút gì đó không quá
thu hút là được.
“Ca, tùy tiện cho em một bịch mì gói là được
rồi.” An Tiểu Thần bĩu môi, cậu đói bụng, nhưng bi thúc nhất chính là
vào lúc đói bụng lại không thể ăn món khoái khẩu của mình.
Dịch
Hạo Thiên nhíu mày: “Em không thích ăn đồ sấy mà.” Cho nên anh mới có
thể lấy mì ăn liền ra để làm giao dịch, dù sao cũng không có dinh dưỡng
gì.
“Thế nhưng đồ sấy không có mùi lạ, cũng không dễ chọc người
khác hoài nghi nhất mà.” An Tiểu Thần yên lặng than khóc, bụng nhỏ rất
phối hợp ọt ọt một tiếng.
Chân mày Dịch Hạo Thiên nhíu lại càng
chặt hơn! Tiểu Thần nhà anh đang trong giai đoạn trưởng thành a, trong
khoảng thời gian này anh vẫn luôn cẩn thận chăm bón, rất sợ để Tiểu Thần bị lạnh bị đói khiến cho thân thể chậm phát triển, làm sao có thể xuất
hiện tình huống như hiện tại được chứ!
“Ọt ọt”, bụng Tiểu Thần
lại vang lên một tiếng, cặp mắt lóng lánh nước đã có thể dùng từ ai oán
để hình dung, ca, anh lấy chút xíu ra cho em ăn đi mờ ~
Một giây
kế tiếp, trong bàn tay nhỏ bé của An Thần xuất hiện một quả táo đỏ rực,
tươi ngon mọng nước mà cậu thích ăn nhất. Đôi mắt An Tiểu Thần sáng lên, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu của cậu, chậm rãi cọ cọ dọc theo nếp tóc.
“Có anh ở đây, dù làm chuyện gì cũng không cần phải sợ.” Thanh âm trầm thấp mang theo một loại lực từ hấp dẫn người, khiến cho người khác có một
loại cảm giác thập phần tin tưởng.
An Tiểu Thần bị Dịch Hạo Thiên ôm lấy thắt lưng, ẵm lên ngồi ở trên đùi, cậu hạnh phúc gặm táo, phát
sinh thanh âm rột rột roạt roạt thanh thúy, hệt như một con sóc đang cắn hạt dẻ, cười đến mức cả hai mắt đều híp lại.
Có đại ca, thật
tốt! Cậu gặm táo, cọ cọ vào trong lòng của Dịch Hạo Thiên, thuần thục
tìm một vị trí thoải mái hơn, chính thức tiến vào làm ổ.
Người
đầu tiên phát hiện ra tình huống của bọn họ vẫn là Lý Tố Nhã, cô kinh
ngạc nhìn thoáng qua quả táo đã bị gặm đi phân nửa ở trong tay An Tiểu
Thần, trong đầu cứ mãi xác nhận, vừa nãy đến thôn trang cũng chưa từng
phát hiện có trái cây, nghi hoặc quét mắt qua bề ngoài của hai anh em.
Bỗng nhiên Cừu ca ở bên cạnh kéo lấy cô, ra hiệu bằng mắt, Lý Tố Nhã
không thể làm gì khác hơn là cất bước đi tới.
“Chào hai người.”
Trong nụ cười của Lý Tố Nhã mang theo một tia cực kỳ hâm mộ, đã rất lâu
rồi cô chưa được ăn qua đồ tươi, kể từ sau khi chạy trốn trối chết trong mạt thế đến cả cái bóng của trái cây cô còn chưa từng thấy qua, mỗi
ngày đều ăn chút thức ăn sấy khô, trong miệng đã sắp mọc nấm luôn rồi,
thế nhưng hiện tại vốn dĩ thức ăn đã khó tìm rồi, cô còn quyền gì để mà
kén chọn nữa cơ chứ!
Đối với nữ nhân rõ ràng có ý muốn thông
đồng, hai huynh đệ cũng không có hảo cảm gì, Dịch Hạo Thiên vốn vô cảm
với nữ nhân, nhưng mà nữ nhân này cứ luôn tiếp cận với Tiểu Thần như có
như không khiến cho anh thấy rất khó chịu, hơn nữa lại còn chán ghét,
cho nên mới không phản ứng với cô.
Còn An Tiểu Thần là do khẳng
định nữ nhân này đang đánh chủ ý lên quả táo của cậu cho nên gặm cắn
càng thêm ra sức. Quả táo này chính là thuộc loại trái to, An Tiểu Thần
phải dùng cả hai tay để cầm lấy nó, cậu hận không thể vùi toàn bộ mặt
của mình vào trỏng luôn. Đại ca cho rằng loại táo này có rất nhiều dinh
dưỡng, Tiểu Thần ăn vào sẽ mau lớn hơn, thế nên chuẩn bị cho cậu đến tận hai quả, một quả táo tươi ngon mọng nước khác còn đang làm ổ ở trong
ngực của cậu nè nha.
“Trái cây của hai người là từ đâu mà có vậy
a, bọn tôi cũng muốn mua một ít nha.” Lý Tố Nhã cười rất ngọt ngào, trên khuôn mặt thanh lệ lóe ra một mạt phong thái giật đồ của người khác.
Phắc! An Tiểu Thần đang bận trăm công ngàn việc cũng nhín chút thời gian ra
liếc mắt một cái, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì đã bị tay của đại ca đè
xuống, lần thứ hai ngoan ngoãn cúi đầu xuống gặm táo.
“Lúc trước
có đi ngang một vườn trái cây.” Dịch Hạo Thiên cưng chiều sờ sờ đầu An
Tiểu Thần, “Tiểu Thần cần bổ sung chất dinh dưỡng, không thôi sẽ không
phát dục tốt được.”
Khóe miệng Lý Tố Nhã cứng đơ, đã mạt thế rồi
mà còn có người quan tâm đến vấn đề dinh dưỡng? Quan tâm đến vấn đề phát dục? Lấp đầy bụng mới là vấn đề lớn nha, câu hỏi mới nãy, bất quá cũng
chỉ là Cừu ca bày mưu thăm dò thử mà thôi.
Cô cười cười có hơi lúng túng: “Tôi muốn dùng một ít gạo đến trao đổi trái cây trên tay anh, thế nào?”
Nếu như anh ta đồng ý có thể sẽ lấy trái cây ra, liền dựa theo lời của Cừu
ca, sau khi nhận được trái cây rồi tìm một chỗ xử lý hai người, sau đó
cầm theo lương thực trở về. Nếu như anh ta không đồng ý, vào lần tiếp
theo bọn họ đi ra ngoài, liền xử lý hai người này, sau đó đoạt lấy trái
cây.
Lý Tố Nhã cảm thấy có hơi đáng tiếc nhìn thoáng qua An Tiểu
Thần được bảo vệ rất tốt, thoáng chốc dưới đáy mắt xẹt qua một mạt ngoan lệ, một đứa nhỏ như vậy căn bản là không có cách nào tồn tại nổi trong
mạt thế, cho dù may mắn sống sót, trong thế giới không có người nào bảo
vệ cũng sẽ phải chịu khổ mà thôi, còn không bằng chết đi như đệ đệ của
cô mới là một điều đúng đắn.
Hạ quyết tâm xong, Lý Tố Nhã dập tắt một chút lương tâm còn sót lại dưới đáy lòng, ngẩng đầu mỉm cười, chờ
Dịch Hạo Thiên trả lời, đồng thời cũng quyết định cho vận mệnh của anh.
Dịch Hạo Thiên không thèm để ý mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ nhân không theo không quấy này, thoáng chốc có một cổ sát khí tràn ngập ập tới, bỗng
nhiên thân thể của Lý Tố Nhã run lên, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chằm
chằm.
“Kho thóc, cô thực sự cho rằng tôi không hề biết gì cả?”
Nhất thời Lý Tố Nhã bị bức lui về sau hai bước, đầy mặt cảnh giác nhìn chằm
chằm về phía Dịch Hạo Thiên, không sai, hôm nay bọn họ cùng nhau giết
tang thi, thời điểm muốn xông vào kho thóc, Cừu ca cố ý dẫn theo tang
thi đến tiếp cận bọn Dịch Hạo Thiên, trì hoãn bước tiến của bọn họ, còn
mình thì nhân cơ hội tiến vào kho thóc sớm hơn một bước, thu toàn bộ mọi thứ vào trong không gian.
Cho nên, sau khi bọn Dịch Hạo Thiên đi vào mới có thể không nhìn thấy gì cả.
Thế nhưng hiện tại nghe ý tứ của nam nhân này, kỳ thực anh ta đã sớm biết
rồi sao? Biết bọn họ đã động tay động chân trong kho thóc? Hay là biết
cô chính là một người thức tỉnh không gian?
Mặc kệ là loại đáp án nào, đều không phải là đáp án bọn họ mong muốn bị người khác biết được! Ánh mắt Lý Tố Nhã trầm xuống, trên mặt lại treo lên một nụ cười ấm áp:
“Dịch Thiên, tôi không hiểu quá rõ lời anh nói là có ý gì, e rằng giữa
chúng ta đã có hiểu lầm gì rồi đó, tôi đi tìm Cừu ca hỏi một chút, có
phải là anh ấy đã nói gì khiến anh hiểu lầm hay không.”
Nói xong, cô liền xoay người vội vã rời đi.
“Ca, nữ nhân này thực biết đóng kịch.” An Tiểu Thần ôm chặt lấy quả táo
trong lòng thêm một chút, tóc đen trên đầu cậu có hơi dài, mềm mượt rũ
xuống. Dịch Hạo Thiên lại rất hào hứng mà sờ mó chúng, cảm nhận xúc cảm
suông mượt được truyền tới từ đầu ngón tay, tâm tình của anh cũng chậm
rãi trở nên khá hơn.
“Chướng mắt.” Dịch Hạo Thiên đánh giá nữ
nhân kia, đồng thời âm thầm đưa ra một quyết định, lần sau nếu như bọn
chúng còn dám làm càn nữa, anh liền diệt trừ không chút lưu tình.
Cừu ca có cùng ý tưởng với Dịch Hạo Thiên, sau khi biết được toàn bộ sự
việc qua lời của Lý Tố Nhã, bọn họ lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản, người nam nhân tên gọi Dịch Thiên này sợ rằng cũng không dễ chọc
như vậy, trước đây thật sự là bọn họ đã nhìn lầm rồi.
Cừu ca
thương lượng với đàn em một chút, quyết định thừa dịp lần sau lúc thu
thập vật tư tập trung hạ thủ, nhằm đảm bảo rằng cho dù hai người có mọc
cánh cũng không cách nào bay được, đây cũng không phải lần đầu tiên đám
người làm ra loại chuyện này, biểu thị rất quen thuộc với chuyên môn.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, hơn một tuần lễ tiếp theo, đoàn
xe cũng không có tiếp tục dừng lại, đoàn xe không ngừng thẳng tiến về
phía trước, thậm chí còn xuất hiện thêm vài chiếc mới tới. Đột nhiên hôm nay phía trước có thông báo, muốn đến trấn Hà Cổ cách đây không xa thu
thập vật tư, vì vậy thôn trấn còn chưa có được thanh lý qua, có khá
nhiều tang thi, thế nhưng đồng thời vật tư cũng rất phong phú.
Người lãnh đạo của quân đội chính phủ tuyên bố, tất cả mọi người đều có thể
động thủ, bản thân lấy được bao nhiêu đều sẽ thuộc quyền sở hữu của
chính mình. Hành động này đã nhận được sự tán thành của rất nhiều người, mọi người đều họp thành đội chạy về phía trấn Hà Cổ, mà nằm trong số
này, đương nhiên cũng bao gồm cả Dịch Hạo Thiên và An Thần, cùng với một đội nhân mã của Cừu ca.
Sau khi tới trấn Hà Cổ mọi người mới ý
thức được, tình huống so với trong tưởng tượng của bọn họ thì nghiêm
trọng hơn nhiều lắm, vốn dĩ trấn Hà Cổ này là một thắng cảnh du lịch,
lại có nhà đầu tư đến khai phá nông gia nhạc, quanh năm hấp dẫn không ít du khách ngoại quốc, cho nên dẫn đến chuyện không bất ngờ là tang thi
nơi này thập phần đông đúc.
Nông gia nhạc: là một hình thức du
lịch mới, một phương thức trở về với thiên nhiên do nông dân cung cấp
cho người sống ở đô thị bằng cách hòa vào cuộc sống nông thôn để thể xác và tinh thần được thả lỏng.
Đợi đến khi Dịch Hạo Thiên lắc lắc lư lư tới, giao lộ trước cửa đã được đả thông rồi.
“Chính phủ cũng rất giỏi tính toán.” Dịch An Thần nhíu mày, tay được đại ca nắm lấy, tiếp tục đi vào trong thôn.
Trông chừng tại đây chính là một con tang thi cấp 3, so với loại tang thi
bình thường thì tướng mạo của nó dễ nhìn hơn nhiều lắm, thậm chí còn mặc cả váy đỏ của nhân loại nữa kìa.
Ngửi được máu thịt tươi sống
vừa mới tiếp cận, nó gấp gáp vọt ra, vơ một móng vuốt qua, ngay lập tức, dường như nó đã nhận ra điều gì đó, nhanh chóng nghiêng người nhảy lùi
lại, cùng lúc đó, trong chớp mắt một vách tường ngay sau lưng nó “Ầm”
một tiếng, sụp xuống ngay bên cạnh.
“Chậc, đáng tiếc.” Dịch An Thần cau mày.
“Rầm” một tiếng, lòng bàn tay của Dịch Hạo Thiên bốc lên một quả cầu điện
xanh lam lòe lòe, chân mày An Thần nhếch lên, bốn hàng dây mây xanh biếc ‘Xoạt——’ một cái liền chui lên khỏi mặt đất, lượn quanh tang thi huynh
cấp 3.
Nó vừa định nhảy ra khỏi vòng vây, chỉ nhìn thấy một chùm
sáng xanh tím lóe lên, nhất thời chính giữa thân thể của tang thi bị một dòng điện mãnh liệt bao vây lại.
“Ngao ——” tang thi huynh nhịn
không được kêu lên thành tiếng, dòng điện hòa cùng dây mây quấn lấy tang thi huynh thành một vòng tròn, không ngừng phát ra điện cơ, lóe ra từng đợt ánh sáng trắng nhìn thấy mà kinh.
Thậm chí trong lúc mơ hồ An Thần còn ngửi được mùi thịt cháy khét nữa kìa.
Đúng lúc này, đột nhiên có một ngọn lửa màu vàng bay qua, An Thần lách mình
một cái, ngọn lửa thế mà lại hóa thành hai con rồng lửa, phân biệt quấn
lên cậu và Dịch Hạo Thiên. Dịch Hạo Thiên nhấc tay lên, một bức tường
băng rộng chừng ba thước, cao hai thước hiện ra, rồng lửa màu vàng thình lình bị đụng trúng, rầm một tiếng, bốc lên một cổ hơi nước trắng xóa,
nhất thời dáng vẻ bệ vệ của rồng lửa bị tiêu diệt không ít.
Thế
nhưng bên phía An Thần lại không may mắn như vậy, mộc kỵ hỏa, dị năng hệ mộc của cậu không tạo ra thương tổn quá lớn cho con tang thi này, tuy
rằng tinh thần lực có thể phát triển ra tính công kích, nhưng không cách nào hình thành bức tường thực thể giúp bản thân che chắn cả.
“Tường dây.” Trong chớp mắt trên dưới một trăm nhánh dây mây tráng kiện chui
lên khỏi lòng đất, cành lá đan xen quấn quít lấy nhau, kín không kẽ hở.
Một làn sóng nhiệt mãnh liệt kéo tới, An Thần biết chắc chắn con rồng
lửa kia đã bị đụng trúng, mặc dù cậu đạt đến cấp 2 đỉnh phong, nhưng dù
gì cũng chỉ là cấp 2 mà thôi, lực công kích cường đại đụng trúng tường
dây cậu dùng tinh thần lực để duy trì, khiến cho lồng ngực của cậu tưng
tức, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.
Đúng lúc này, lại có
một làn sóng nhiệt khác nhanh chóng kéo tới, An Thần cả kinh, nhanh chân lui về phía sau, không để ý đến tinh thần lực bị tiêu hao, giơ tay lên
lần thứ hai triệu hồi hai phiến lá to lớn ra chắn trước người, chỉ nghe
thấy ầm một tiếng, thoáng chốc từng trận nhiệt độ khi bị ngọn lửa đốt
nóng truyền khắp toàn thân.
Thì ra, cái con rồng lửa vừa mới truy kích Dịch Hạo Thiên kia, vào lúc bị tường băng ngăn trở đã tỏa ra một
lượng lớn hơi nước, cản trở đường nhìn của Dịch Hạo Thiên, nó nhanh
chóng xoay người, chuyên tâm tập kích về phía Dịch An Thần.
Tang
thi huynh cấp 3 đã sớm cảm nhận được dị năng của Dịch Hạo Thiên ở trên
nó, vốn dĩ cũng không có ý định dây dưa quá nhiều, chỉ là hai huynh đệ
liên hợp nhau tập kích chọc giận nó, dẫn tới nó phải phản kích mãnh liệt lại.
“Tiểu Thần!!!”
An Thần cảm nhận được một mùi khét
quen thuộc, từ lúc cảm giác đó lan truyền đến cổ, cậu không có cách nào
thở nổi, không khỏi giãy dụa vài cái, dường như ngay cổ đang bị thứ gì
đó bóp lại, bóp rất chặt, chậm rãi thân thể bị nâng lên, cậu cố gắng mở
mắt ra, định hình tấm nhìn lại, bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt đen
thùi lùi.
“Tiểu Thần!!!” Thanh âm của Dịch Hạo Thiên phảng phất
như được truyền đến từ một nơi rất xa, xuyên qua màng nhĩ của cậu, thế
nhưng cậu đến cả thở cũng không thở nổi, cảnh tượng trước mắt là từng
đợt hư ảo.
“Tốt nhất là ngươi nên chịu trách nhiệm cho hành vi
vừa rồi của mình đi.” Thanh âm rất gần, một đạo máu thịt văng lên, thứ
đang kiềm chế bóp lấy cổ của cậu cũng được buông lỏng, cả người cậu mềm
nhũn tiến vào một lồng ngực quen thuộc, An Thần vội vã hít thở từng ngụm từng ngụm.
Trong chớp mắt không khí tươi mới dũng mãnh tràn vào
khoang phổi, cuối cùng An Thần cũng chậm rãi hấp thu đủ khí, lúc này cậu mới phát hiện mình đang được đại ca ôm chặt vào lòng, cánh tay vòng
quanh eo cậu cứng rắn như gậy sắt, siết tới mức khiến cậu phát đau.
“Ca! Ca?”
Lúc Dịch Hạo Thiên đang chăm chú chôn đầu vào cổ cậu, thậm chí An Tiểu Thần có thể cảm nhận được từng cỗ nhiệt khí đang trượt dần từ yết hầu của
anh, xuống xương quai xanh, lủi thẳng đến bụng dưới.
“Thiếu chút
nữa anh đã cho rằng, lại phải mất đi em rồi!” Thanh âm trầm thấp vang
lên bên tai, thậm chí còn mang theo một tia run rẩy sợ hãi mỏng manh.
An Thần có hơi ngẩn người ra, nhớ đến lần mình tử vong trước đây, lúc này
cậu mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, khi đó Dịch Hạo Thiên đã thích cậu
rồi, như vậy đến tột cùng là đại ca đã dùng tâm tình thế nào khi phải
đối mặt với thi thể của cậu đây?
“Ca, em không sao, thực sự.” An
Thần vươn tay sờ lên tóc của Dịch Hạo Thiên, ngón tay xuyên vào tóc của
anh, khẽ xoa xoa. “Ca, hiện tại em tốt lắm, không dễ như vậy liền… Ưm…”
Hai cánh môi mềm mại dán sát vào nhau, dùng sức mút mát, trằn trọc, quấn
quít, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm của cậu một cách tự nhiên, trực tiếp vọt
vào, An Thần cũng không phản kháng, thậm chí cậu còn chủ động nghênh hợp nụ hôn này, hai chiếc lưỡi giao triền với nhau, Dịch Hạo Thiên càng hôn càng sâu, đầy đầu chỉ còn lại có bốn chữ: Chiếm lấy em ấy.
Có
sợi tơ bạc chảy ra từ khóe môi của hai người, rơi xuống trước ngực An
Thần, lơ đãng thấm ướt một mảnh, An Thần đã có chút thiếu dưỡng khí, cậu muốn hô hấp, thế nhưng cậu càng há to mồm, Dịch Hạo Thiên càng không
chút kiêng kỵ mà cướp đi tất cả dưỡng khí của cậu, thậm chí cậu còn mơ
hồ cảm thấy, hai tay của Dịch Hạo Thiên đang rất không an phận, chạy
loạn trên tất cả các điểm nhạy cảm của cơ thể cậu, khiến cậu nhịn không
được phải run rẩy, ngay lập tức thân thể cứ như bị hút hết tất cả khí
lực, vô pháp phản kháng.
“Ưm… Được rồi, ca ~” Nụ hôn nồng cháy
của Dịch Hạo Thiên đã lan tràn đến bên tai cậu, theo lời nói của An
Thần, cậu vừa lên tiếng, anh liền hung hăng cắn một cái lên cổ của An
Thần.
“Á ——” Bỗng nhiên An Thần thức tỉnh, có hơi chút tức giận
lập tức đẩy Dịch Hạo Thiên ra. “Anh muốn động dục cũng phải nhìn địa
phương chứ!” Cậu giơ tay lên xoa xoa chỗ bị cắn đau, không cần nhìn cũng biết, khẳng định đã xuất hiện một dấu răng đo đỏ, hơn nữa lại còn ngay ở cổ, nếu như để cho người khác nhìn thấy lại tưởng là tang thi cắn thì
biết phải làm sao đây. An Thần có chút buồn bực.
Dịch Hạo Thiên
không thèm để ý chút nào, lần thứ hai kéo lấy cậu vào trong lòng, cọ lên đầu tóc mềm hồ hồ: “Tiểu Thần, Tiểu Thần, Tiểu Thần…”
Có trời
mới biết, anh vừa xuyên qua màn hơi nước liền thấy con tang thi chết
tiệt kia đang dùng móng vuốt bóp vào cổ của An Thần, thiếu chút nữa trái tim của anh liền ngưng đập, máu chảy ngược lại. Trong chớp mắt đó, cứ
như anh lại thấy được thi thể lạnh như băng của An Thần không có chút
huyết sắc nằm ở trước mắt anh, cảm giác đáng sợ như vậy, cả đời này của
anh cũng không muốn trải qua thêm lần nào nữa!
Thật may, bây giờ Tiểu Thần vẫn còn ấm áp, vẫn còn độ ấm, là một sinh mệnh đùa giỡn hoạt bát.
“Được rồi, ca, chúng ta đi thôi.” An Thần dịch dịch ở trong lòng Dịch Hạo Thiên, một lần nữa hấp dẫn lấy sự chú ý của anh.
Vừa nãy An Thần bị tang thi bắt giữ, bọn họ đã cách rất xa cửa hàng, hai
người vừa mới bước vào sân liền thấy hai thủ hạ của Cừu ca đang cằm súng nhắm ngay vào bọn họ, Dịch Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hơn mười lưỡi
dao băng được ngưng kết trong không trung, 720 độ, bắn về phía hai người mà không hề có góc chết nào cả.
“A ——” Hai người phát ra tiếng
kêu thảm thiết, một trận mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi, Lý Tố Nhã và
Cừu ca vội vã chạy ra khỏi cửa hàng.
Nhìn thấy thi thể, nhất thời sắc mặt của Lý Tố Nhã và Cừu ca đều biến đổi, An Thần tinh mắt thấy cửa hàng đã bị bọn họ cướp sạch sẽ không còn bất kỳ thứ gì, không khỏi nhíu chặt chân mày, vừa nãy cậu đã thấy bên trong có vài lọ gia vị thoạt
nhìn rất ngon, nhất thời tâm huyết dâng trào muốn nó, chỉ là không nghĩ
tới lại bị người khác đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu rồi.
Nữ nhân này là một người thức tỉnh không gian, chỉ cần cô ta không muốn
lấy ra, người khác có bắt ép thế nào cũng không hữu dụng.
“Lấy đồ ra đây.” Dịch Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Cừu ca hừ lạnh một tiếng: “Mày đã giết hai anh em của tao!”
Dịch Hạo Thiên cũng không thèm phản ứng hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Tố Nhã,
cô bị cặp mắt không hề dao động của anh nhìn chằm chằm khiến cho trong
lòng cả kinh, thế nhưng nghĩ đến bên cạnh vẫn còn Cừu ca, lập tức lấy
dũng khí nói: “Tôi đã bỏ mọi thứ vào không gian rồi, rõ ràng mấy người
có thực lực, căn bản cũng không thiếu vài thứ vật tư này đi.”
Chính xác, nếu cô ta kiên quyết không đưa ra, cho dù bọn Dịch Hạo Thiên có
thực lực tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không có biện pháp ép buộc mình.
“Pằng” một giây kế tiếp, nữ nhân hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy trong chớp
mắt giữa cặp chân mày của cô xuất hiện một cái lỗ, chẳng biết từ khi nào trên tay Dịch Hạo Thiên đã có thêm một cây súng.
“Tiếc thay cho
mấy lọ gia vị.” An Thần thở dài. “Rõ ràng là một dị năng tốt, đáng tiếc
nữ nhân lại bị chết một cách không rõ ràng ở trong tay của đại ca.”
Hiển nhiên Cừu ca cũng không nghĩ tới Dịch Hạo Thiên cứ như vậy liền dứt
khoát giết chết Lý Tố Nhã, phải biết rằng sau khi bọn họ giết tang thi,
toàn bộ vật tư vất vả lắm mới thu thập được đều nằm trong tay của Lý Tố
Nhã, hắn ta thế mà lại đến cả một câu cũng chưa hỏi liền giết người mất
rồi!?
“Mày!!!” Thoáng chốc Cừu ca trợn to mắt, không thể tin nổi
mà nhìn thân thể của mình ngã xuống, sau đó, trước mắt là một mảnh hắc
ám.
“Nhảm nhí.” Đuôi lông mày của Dịch Hạo Thiên nhếch lên một cái, một bóng dáng thon dài xuất hiện ở ngoài cửa.
“Nói vậy ngài chính là người thừa kế của Dịch gia—— Dịch Hạo Thiên đi, nghe danh đã lâu.”