Diệp Lăng Tuyết không khỏi kì
quái, không hiểu vì sao mà ngữ khí Doanh Trùng mang theo vẻ thúc giục.
Nàng nghe ra Doanh Trùng không còn kiên trì, mà đối phương vô cùng chăm
chú nhấn mạnh vì vậy nàng cũng chú trọng hơn.
- Cần ít nhất nửa canh giờ nữa, sau nửa canh giờ ta mới có thể trấn áp thủy mạch.
Sau khi nói xong, Diệp Lăng Tuyết hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi sao vậy, bộ dáng như thể vội vàng lắm á?
- Nửa canh giờ?
Doanh Trùng khẽ nhíu mi, nửa canh quá dài, hiện ở lại thêm nửa khắc thôi cũng quá nguy hiểm rồi. Hắn hiện tại không chỉ mi tâm khẽ nhảy, chấn động Tà Anh thương càng lúc càng mãnh liệt thậm chí còn mơ hồ có thanh âm rung
động. Chỉ sợ nguy cơ kia đã đến rất gần rồi.
- Không đợi kịp! Chúng ta mau đi, nơi này ngoài cửa chính ra còn đường nào khác không?
Doanh Trùng vừa nói vừa nhìn quanh, đồng thời lấy mấy bùa chú ra khỏi túi tiểu chu thiên.
Đây đều là những thứ hắn lấy được từ Bách Cốt Thần Quân, hai tấm này dùng
để ẩn giấu khí thế và bay trốn, đơn giản là dùng để chạy!
Doanh
Trùng còn không biết những thứ này có thể giúp hắn thoát khỏi Bát Huyền
Thần Quân ghi hận đuổi giét không nhưng dù sao xông ra vẫn tốt hơn ở đây chờ chết.
- Phía sau còn có một đường ngầm nữa, có thể độn thổ xuyên qua lên mặt đất.
Diệp Lăng Tuyết không hiểu hỏi:
- Nhưng sao phải đi chứ? Bát Huyền Thần Quân không tiến vào được mà?
- Không phải vì Bát Huyền!
Doanh Trùng nhớ tới mấy trăm mặc giáp trong bảo khố, khẽ lạnh sống lưng, lần này hắn bất cẩn rồi.
- Tình hình trong bảo khố ngươi cũng đã thấy. Vụ án cướp quân nhu trên
Thanh Giang bốn năm trước chắc chắn có người muốn bịt lại, không để lộ
ra.
Nghe được lời này, Diệp Lăng Tuyết cũng hiểu được nhân quả, gương mặt trắng bệch.
Đã qua hơn nửa ngày, Bát Huyền vẫn đang phát cuồng đập phá bên ngoài, trụ
quốc thành Hàm Dương còn chưa đến, chắc chắn là có người dùng thủ đoạn
kéo dài, mục đích đương nhiên là trừ khử mầm họa và chứng cứ trong thủy
phủ!
Cầm ngọc khuê trong tay, Diệp Lăng Tuyết hồi lâu không thể
hoàn hồn, mãi mới nở nụ cười thê lương, vứt bùa chú trong tay áo cho
Doanh Trùng.
- Đừng đi cửa sau, đám người Quản Quyền ở ngoài nhất định chú ý đến mạch nước ngầm và cửa chính. Nếu ta là kẻ kia chắc chắn
sẽ lẻn vào từ cửa sau, đây là bảo phù do sư phụ ta vẽ, có thể trợ giúp
ngươi thoát khỏi Bát Huyền.
Doanh Trùng nhíu mày lại cẩn thận cầm lấy, không cần nhìn kỹ hắn đã biết phẩm chất những linh phù này hơn xa
linh phù hắn thu được tư Bách Cốt Thần Quân!
Có điều tình hình thiếu nữ cũng làm hắn chú ý:
- Ngươi không đi sao? Nhất định phải phong ấn thủy mạch sao? Nơi này dù không phong ấn cũng không nhất định sinh lũ lụt.
Nếu tiếp tục ở lại thủy phủ này thì chết chắc! Người ra tay chắc chắn không thấp hơn trung thiên vị, Doanh Trùng bắt đầu thấy cô nàng này quá ngốc
rồi!
- Không phải là không muốn đi mà là không đi được! Ta vừa rồi dùng pháp
môn mượn dùng linh mạch trong trận, giờ trừ khi hoàn thành, trấn áp linh mạch lại, nếu không không thể dứt ra. Nếu manh động tất bị linh mạch
phản phệ bỏ mình.
Hiện giờ nàng cũng hối hận vô cùng, khả năng lũ lụt không lớn, vì sao chính mình phải làm điều thừa thãi chứ? Nàng muốn làm người tốt phong ấn thủy mạch cũng được, nhưng sao phải chọn phương
pháp nguy hiểm nhất mượn dùng linh mạch trong trận chứ?
Doanh
Trùng nghe vậy không khỏi bó tay, thầm nghĩ nữ nhân này đúng là tự tìm
đường chết! Phương pháp mượn linh mạch hắn từng nghe nói, có người nói
dùng cách này dễ dàng đổi trận nhãn nhưng vô cùng nguy hiểm. Không chỉ
yêu cầu trình độ trận pháp cao thâm, thần niệm mạnh mẽ mà chỉ cần hơi
chút bất cẩn sẽ bị phản phệ. Vì thế huyền tu bình thường không đến bất
đắc dĩ không dám dùng thuật này.Diệp Lăng Tuyết này thật tốt, tu vi cấp bảy mà dám dùng pháp môn này. Cô
nàng này rõ ràng là vô cừng tự phụ trình độ trận pháp bản thân, nhưng
giờ tự kiêu này chẳng khác nào liều lĩnh, chẳng khác nào đào hố tự chôn
bản thân.
- Ngươi nhất định đang nghĩ ta rất ngu đúng không?
Diệp Lăng Tuyết cũng cảm thấy mình rất ngốc, ngữ khí ảm đạm:
- Ngươi hiện tại trốn ra ngoài nếu được thì cảnh báo tình cảnh của ta cho Thu di, ta còn có thể có chút sinh cơ. Nếu ta thật sự mất mạng, có
người hỏi ngươi thì thay ta chuyển lời nói ta không hận mẫu thân mình.
Doanh Trùng nghe xong di ngôn của nàng, thận trọng gật đầu đáp:
- Ta biết rồi, chắc chắn không phụ nhờ vả. Tuy không biết ngươi có thể
còn sống hay không nhưng ngày này sang năm, ta nhất định đốt chút tiền
giấy cho ngươi.
Hắn tính tình quả đoán, hành động dứt khoát, vừa
dứt lời đã nhảy vào nước, không chút dong dài. Đường thoát ra rõ ràng,
Doanh Trùng chỉ chốc lát đã tìm đến, cấm pháp nơi này đã bị thiếu nữ
điều khiển nên không chút ngăn cản, vì thế Doanh Trùng dễ dàng ra khỏi
thủy phủ.
Khi bóng hình Doanh Trùng rời đi, Diệp Lăng Tuyết bắt
đầu không khống chế được nữa rơi nước mắt. Nàng giờ thấy thế gian này
không ai xui xẻo như mình, rõ ràng chỉ là muốn theo xem vị phu quân
tương lai là hạng người gì mà thôi.
Thế mà đầu tiên có cuộc chiến Song Đầu sơn, sau lại có biến cố trên Thanh Giang làm người lo lắng sợ
hãi. Rõ ràng không có quan hệ gì với nàng, phu quân tương lai không sao, bản thân thì chắc phỉa chôn xương chốn này.
Mình mới mười bốn
tuổi, thật không cam lòng mà! Nàng còn muốn hiếu kính mẫu thân, còn muốn ăn thịt dê Tiết Tam Tiên tự tay làm, còn muốn đánh vỡ bình chướng tiên
cảnh để tổ phụ phụ thân hối hận, chứng minh nữ nhi không thua kém nam
nhi – nhưng giờ không làm được nữa rồi!
Lại nghĩ đến tên ghê tởm
Doanh Trùng kia, thế mà biến mất thật! Nếu ngày sau hắn biết mình là vị
hôn thê của hắn, không biết sắc mặt ra sao đây?
Nước mắt không ngừng rơi, Diệp Lăng Tuyết càng nghĩ càng thương tâm, dần dần ngay cả vận chuyển pháp môn cũng khó.
Ngay khi linh mạch có dấu hiệu cắn trả thì Diệp Lăng Tuyết bỗng xúc động,
kinh ngạc nhìn hướng đáy nước. Bóng người Doanh Trùng dần bơi trở về,
tiếp theo nhảy lên đứng bên bờ.
Diệp Lăng Tuyết vội gạt nước mắt hiếu kỳ hỏi:
- Sao ngươi lại quay lại!
- Vì ngươi, ngu ngốc!
Doanh Trùng tức giận đáp lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mặt. Hắn là nhớ đến
Song Đầu sơn, nhớ đến những thuộc hạ được thiếu nữ cứu, còn có lúc thiếu nữ cứu hắn dưới nước, còn có thủy phủ cho hắn ẩn náu nửa ngày này, khi
Bát Huyền phát điên, nhìn thì giống hắn cứu thiếu nữ một mạng nhưng thực ra ngược lại mới đúng.
Vốn có thể rời đi nhưng Doanh Trùng lại
không thể bỏ qua lương tâm, bỏ mặc thiếu nữ này được. Chính mình còn
thiếu nợ chưa trả mà!
Hắn giờ ẩn ẩn có chút tức giận nhưng nhìn
thiếu nữ đang nước mắt tuôn rơi, dáng vẻ đáng thương cũng không dễ phát
tác. Cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng nói:
- Ta đã nghĩ kỹ rồi,
chuyện này xảy ra đột ngột, đoạn Thanh Giang này đã bị người chú ý. Kẻ
tới giết người diệt khẩu thực lực không quá cao, mà nhất định là kẻ bị
vứt bỏ! Thay bằng mạo hiểm rời đi, nghĩ biện pháp đối địch trong thủy
phủ này thì hơn, ta và ngươi liên thủ không hẳn không có cơ hội.
Diệp Lăng Tuyết căn bản là không nghe vào, chỉ si ngốc đầy nhu tình nhìn Doanh Trùng.
Nàng hiện tại đột nhiên cảm thấy như có chỗ dựa, có lang quân trước mắt bầu bạn, hôm nay dù có chết cũng không tiếc nuối.
Ngay khi Doanh Trùng nhíu mày lại định mắng chửi nữ nhân này ngu ngốc đến
choáng váng à thì Diệp Lăng Tuyết hồi thần, lắc đầu nói:
- Không
thể! Muốn tiến vào đây phải loại bỏ được cấm pháp tiên cung, tu vi phải
là đại thiên vị mà trình độ phù trận cũng không thấp! Dù mượn pháp môn
khác phá trận cũng phải là người vô cùng quen thuộc trận pháp, ít nhất
tu vi trung thiên vị. Kính xin thế tử mau rời khỏi đây, không cần để ý
sống chết tiểu nữ.
Ta cược người đến là Hắc Thủy Thần Quân, nơi
này chỉ có hắn quen thuộc thủy phủ. Hơn nữa hắn cũng tham dự ám sát Quản Quyền, nếu ta là kẻ chủ mưu, chắc chắn không yên tâm.
Doanh Trùng không để ý tới thiếu nữ, thẳng thắn giơ ra võ hồn thạch và Khổng Tước Linh:
- Có hai thứ này, ngươi xem có cơ hội không?
- Đây là võ hồn thạch?
Ánh mắt Diệp Lăng Tuyết khẽ sáng, dị bảo võ hồn thạch này nàng đã từng
thấy. Còn có Khổng Tước Linh kia nữa, Doanh Trùng đã dùng hai lần, vật
này có thể phá tan yêu nguyên cương khí Bát Huyền Thần Quân, uy lực bá
đạo đến cực điểm.