Theo Bách Lý lão gia tử nói qua từng món trân quý một, thời gian đã lặng yên trôi qua.
Bất tri bất giác, đã tới buổi trưa.
Tiểu Phượng Vũ ôm cánh tay của Nạp Lan Yên mí mắt đã muốn cụp xuống, vừa vững vàng bước đi, vừa ngáy khò khè.
Mấy nhi tử tôn tử khác không dám minh mục trương đảm (lộ liễu) như thế,
nhưng là một đám cũng ngáp ngắn ngáp dài, híp mắt câu được câu không đáp lại lời của lão gia tử.
Cũng không phải là bọn họ không tôn
trọng những trận chiến tranh kia, cũng không phải bọn họ không sùng kính chuyện tích chinh chiến sa trường của gia gia.
Chỉ là......
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn mỗi ngày đều cho ngươi nghe những diều giống nhau như đúc, thì tất cả mọi người đều sẽ chán có được không nào?
Lão gia tử cất hai mươi ba kiện đồ vào, chăm chú cẩn thận nhìn Nạp Lan Yên, lại so sánh một chút với đám tôn tử bất tài của mình, tức giận đến râu cũng vểnh lên: “Mấy tên ranh con này, lão tử nói đến lao lực như vậy, các
ngươi còn dám ngáp?!”
Tiểu Phượng Vũ không cẩn thận ngủ lộp bộp một cái liền tỉnh, mê mang trừng mắt nói: “Ai ai ai dám ngáp?!”
“Còn ngươi nữa, dám ngủ ngáy khò khè!” Lão gia tử trừng mắt nhìn Tiểu Phượng Vũ, vẻ mặt nghiêm túc, ở chỗ sâu trong đáy mắt lại tràn đầy sủng nịch,
“Làm sao những chuyện lão tử ta nói đó lại không hấp dẫn con , hả? Không phải con thực sùng bái Yên nha đầu sao, nàng nhưng là từ đầu tới đuôi
đều nghe rất cẩn thận!”
Tiểu Phượng Vũ tiến lên ôm tay của lão
gia tử, bĩu môi làm nũng nói: “Gia gia, đã đến buổi trưa, bằng hữu nàng
khẳng định cũng đói bụng rồi, lần sau chúng ta lại nói tiếp, được không
được không ~”
Thân tôn nữ nhi (cháu gái ruột) làm cho người yêu
thích mềm mềm nhu nhu làm nũng với lão gia tử như vậy, lão gia tử có thể không đồng ý sao?
Bách Lý lão gia tử vỗ vỗ bả vai của Nạp Lan
Yên, hào khí mười phần nói: “Yên nha đầu, đi, đi trước ăn cơm, buổi
chiều ta lại đến nói chiến dịch khác cho con!”
Nạp Lan Yên trầm
mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu sắc mặt nghiêm nghị nói: “Bách Lý gia
gia, các ngài là anh hùng quốc gia này.”
Từ lúc bắt đầu nghe lão
gia tử nói đến Kỳ quốc xâm lấn, nàng lại không thể tránh khỏi nghĩ tới
trận chiến tranh suốt 7 năm kia, đốt nhà giết người bắt làm nô lệ, khi
chiếm nữ tử, tàn sát dân chúng, đó là huyết cừu cùng sỉ nhục mà mỗi một
người dân Trung Quốc đều suốt đời không quên!
Ở một nơi khác,
cũng là các tướng sĩ một đường chinh chiến sa trường, dùng máu tươi của
bọn họ sáng lập quốc gia hạnh phúc như hiện nay!
Bọn họ, đều là anh hùng của quốc gia!
Bách Lý Hồng Đức không nghĩ tới Nạp Lan Yên sẽ đột nhiên nói như vậy, nhưng
thấy khi ánh mắt nghiêm túc tôn kính của nàng, lão gia tử từ trước đến
nay luôn khí phách hào sảng thế nhưng lại nhất thời toan (cảm thấy chua, xót) hốc mắt.
Mỗi một lần nói, là hắn không muốn sau này thời gian càng ngày càng lâu, lâu đến mức ông quên mất từng huynh đệ.
Quên mất huynh đệ một giây trước còn ở trước mặt ông nói muốn cưới vợ, một giây sau đã ngã xuống trước mặt của ông.
Quên mất chuyện một ngày trước bọn họ còn miệng lớn uống rượu ăn thịt, ngày
hôm sau lại chỉ có thể nhìn thấy thân thể lạnh như băng nằm trên mặt đất của hắn kia.
Không ai hiếu chiến từ nhỏ.
Nhưng sinh trong loạn thế, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Ở trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường để lựa chọn, hoặc là bị giết, hoặc là đánh ra một mảnh thiên hạ!
Bách Lý lão gia tử giật giật miệng, muốn nói cái gì, cuối cùng đến bên miệng chỉ có vài chữ tối nghĩa: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”
Mấy người Bách Lý gia khác cũng trầm mặc trong chớp mắt, ánh mắt nhìn Nạp
Lan Yên thoáng có chút biến hóa, thiếu vài phần xa cách, hơn vài phần
thân cận.
Đoàn người mới vừa đi ra trân quý thất, lập tức trước
mặt có một người tới báo: “Gia chủ, Chiến vương gia đến đây, đang ở tiền thính.”
Bách Lý Hồng Đức cười nhìn thoáng qua Nạp Lan Yên: “Yên nha đầu, xem ra tiểu tử kia đối với con là một khắc không rời nha?”
Nạp Lan Yên sờ sờ cái mũi, hé miệng cười: “Bách Lý gia gia không ngại nhiều người ăn chực đi?”
“Ha ha ha đương nhiên không ngại! Huống chi ta cũng thật lâu không cùng
tiểu tử kia tâm sự thật tốt!” Bách Lý Hồng Đức cười to đi qua, lại nhịn
không được nhìn Nạp Lan Yên lắc đầu thở dài, “Năm đó muốn cùng nha đầu
con đính hôn ước vốn là đại tiểu tử của nhà ta, ai ngờ bị Lãnh gia tiểu
tử đoạt đi trước, Yên nha đầu, nếu hắn dám phụ con mà nói, nơi này của
gia gia còn có tám đại tôn tử đấy!”
Bách Lý Hồng Đức vừa nói dứt
lời, một trận gió lạnh thấu xương đột nhiên hạ xuống, không khí toàn bộ
sân trong một cái chớp mắt liền thấp đến dưới 0 độ.
Nhất là hai
đại tôn tử đi theo phía sau Bách Lý Hồng Đức, sắc mặt ‘xoát’ một cáu
liền trắng bệch, hàn khí khủng bố này thế nào lại có thể quen thuộc như
vậy!
Hai đại tôn tử cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa lớn
một nam nhân tái tuyết khi xương (lee: ý chỉ người ảnh tỏa ra hàn khí
còn lạnh ơn cả tuyết xương á) đứng thẳng, một bộ cẩm bào màu tím thêu
rồng vàng không gió tự động, giờ phút này khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm kia lại đen như đáy nồi, thâm trầm khiếp người mắt ưng tràn ngập vô tận sắc bén, môi mỏng hé mở, tiếng nói trầm thấp truyền đến: “Nàng là của
ta.”
Bốn chữ đơn giản đến cực điểm, giọng điệu bình tĩnh, lại làm mọi người ở đây trong một cái chớp mắt tâm sinh ý lạnh.
Nạp Lan Yên đỡ trán, như thế nào Bách Lý gia gia vừa mới nói những lời này
đã bị Tam gia nhà nàng nghe được, tiến lên vài bước, cầm tay hắn, mười
ngón xiết chặt, giơ giơ lên với mấy người Bách Lý Hồng Đức, lộ ra một nụ cười hạnh phúc chói lọi: “Bách Lý gia gia, hiện tại hắn rất tốt với con tốt đến không được, về phần phụ con......”
Tất cả mọi người nhìn nàng.
Bao gồm Lãnh Thiếu Diệp sắc mặt băng hàn.
Nạp Lan Yên nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, mắt hồ giương lên, gằn từng chữ: “Ta yêu hắn giống như hắn yêu ta, với ta mà nói, chính là phụ chính mình, cũng quyết không phụ hắn nửa phần.”
Nạp Lan Yên quay đầu lại, nhìn về phía đám người Bách Lý Hồng Đức, hạnh phúc cười nói: “Với hắn mà nói, cũng như thế.”
Trong nháy mắt, hàn sương tan hết, nhiệt độ tăng trở lại.
Lãnh Thiếu Diệp thật sâu nhìn tiểu Hồ Ly hạnh phúc tươi cười xán lạn, chỉ
hận không thể lập tức ôm Hồ Ly nhà hắn về nhà ném lên trên giường, sau
đó đem mọi chuyện còn không có làm đều làm đầy đủ đi!
Muốn nàng!
Toàn thân cao thấp mỗi một cái lỗ chân lông đều kêu gào suy nghĩ muốn nàng!
“Ta dựa vào......”
Một thanh niên áo lam đột nhiên lảo đảo ngã vào sân, thật vất vả ổn định
thân hình, khi nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người, trên khuôn mặt
tuấn tú lộ ra một nụ cười vô vị: “A ha ha, Bách Lý lão gia tử, không
ngại mấy huynh đệ chúng ta đến ăn chực bữa cơm đi?”
Thanh niên tuấn tú này không phải Ngũ hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ thì là ai?
Nhưng mà...... Mấy huynh đệ?
Tầm mắt của Bách Lý lão gia tử cùng mấy người Nạp Lan Yên nhìn lại phía
sau, chỉ thấy từ cánh cửa sau lưng liên tục đi ra bốn thanh niên tôn quý tuấn nhã cùng một tiểu thiếu niên, đúng là Thái tử và mấy vị hoàng tử
khác.
Nhị hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh tao nhã như trích tiên cũng ở trong đó, Cửu hoàng tử trước sau như một nắm tay hắn, mặt không chút
thay đổi.
Tứ hoàng tử Lãnh Thiếu Nhàn vừa đi vào liền lộ ra một nụ cười tươi với Bách Lý lão gia tử: “Ngoại công (ông ngoại).”
“Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử, Chiến vương gia, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử,
Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử, lão phu đây kêu người phân phó phòng bếp đi làm nhiều đồ ăn đến! Hôm nay nếu như đã đến đây, chúng ta liền uống một chút!” Bách Lý lão gia tử hào sảng tiếp đón xong, khóe miệng vẫn là
không nhịn được nhẹ co rút, như thế nào hôm nay Thái tử hoàng tử lại có
thể vừa xuất hiện liền đến đầy đủ?
Lãnh Thiếu Diệp đang cúi đầu
nhỏ giọng nói chuyện với Nạp Lan Yên trong con ngươi xẹt qua một chút
hào quang, đừng tưởng rằng hắn không biết tiểu cô nương Bách Lý Phượng
Vũ này vẫn có ý đồ đào lấy vợ hắn, có một đại ca biết nấu cơm? Vậy hãy
để cho hắn làm nhiều thêm cho mấy người đi thôi!
Tam gia luôn luôn rất nhỏ mọn, hơn nữa chuyện liên quan chính vợ mình thì càng quá mức.
Cho nên sau khi hắn nghe được lời nói của Tiểu Bảo, liền lập tức bỏ lại
chuyện tình trên đầu, kêu gọi mấy huynh đệ bên người đến Bách Lý gia.
Mà đám người Lãnh Thiếu Lân lại là sau khi vừa nghe nói giữa trưa tiểu tử
Bách Lý Tiêu kia muốn đích thân xuống bếp, một đám ôm tâm tư vui sướng
trông mong liền ngựa không ngừng vó đề đến đây!
Nói giỡn, trong ngày thường tiểu tử Bách Lý Tiêu kia rất đen tối.
Chỉ sợ trừ bỏ lão Nhị luôn luôn không hỏi thế sự và lão Tam thường xuyên
khí phách lộ ra ngoài, những người khác đều bị Bách Lý Tiêu hoặc nhiều
hoặc ít chỉnh qua.
Cho nên một khi có cơ hội chiếm tiện nghi của tiểu tử này, như thế nào có thể buông tha?!
Bách Lý Hồng Đức kêu mọi người đi đến đại sảnh, Lãnh Thiếu Diệp liền nắm tay Nạp Lan Yên đi ở cuối cùng, tiến đến bên tai nàng bất mãn nói: “Vợ, về
sau có lại đến nơi này thì cùng gia cùng nhau đi.”
Một Bách Lý Phượng Vũ đã đủ nhiễu tâm hắn rồi, lại thêm một Bách Lý lão gia tử là chuyện gì xảy ra?
Nạp Lan Yên nghĩ đến mới vừa rồi Tam gia xanh mét mặt, không khỏi bật cười: “Được.”
Lãnh Thiếu Diệp nắm mặt của nàng kéo sang hai phía: “Không cho phép, cái sọt dấm chua của gia lại bị đổ, tự nàng nói, như thế nào phụ trách!”
Nạp Lan Yên sờ sờ cái mũi: “Ôm một cái?”
“Không đủ!”
“Hôn một cái?”
“Không đủ!”
Nạp Lan Yên nhìn Tam gia của nàng còn đang trừng mắt, kiễng mũi chân tiến
đến bên tai hắn, tươi cười xán lạn: “Tam gia, ta yêu ngươi.”
Lần
này Tam gia không nói lại được, quay đầu ở trên miệng nàng hôn một cái,
moi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên: “Hồ Ly, gia yêu nàng hơn!”
Hắn cảm
thấy chuyện hắn kiêu ngạo nhất hai đời của mình, chính là làm cho nữ
nhân mình yêu nhất, bởi vì hắn mà nở rộ nụ cười hạnh phúc tươi đẹp như
vậy.
Tình nguyện phụ chính mình, cũng không nguyện phụ nàng nửa phần.
Đây cũng là lời hắn muốn nói.
Ngược cẩu!
Quá ngược cẩu!
Cách Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên gần nhất là Lãnh Thiếu Kỳ và Lãnh Thiếu
Nhàn, huynh đệ hai người không thể tránh né đã nghe được toàn bộ đối
thoại của bọn họ, sau đó thể xác và tinh thần đều bị ngược đãi......
Vì cái gì trước kia nữ nhân bọn họ gặp phải người người không phải vì quyền thế của bọn họ, thì vì tiền của bọn họ?
Vì cái gì không có một nữ tử nào có thể nhìn vào hai mắt của bọn họ nói một câu, ta yêu ngươi!
Vì cái gì?
Lãnh Thiếu Kỳ và Lãnh Thiếu Nhàn liếc nhau, cùng thấy được thần sắc khổ bức dưới đáy mắt nhau.
Nhất là Lãnh Thiếu Kỳ, cho dù vị này được coi như là phong lưu công tử trải
qua vạn bụi hoa, đối với tình yêu trước kia hắn luôn luôn ôm thái độ
cười nhạt, nhưng mỗi lần đều có thể bị Tam ca và Tam tẩu của hắn ngược
đến đầy mặt ưu thương.
Bách Lý Phượng Vũ cũng là cắn răng trắng nhỏ, yên lặng vò vò khăn tay, thở phì phò trừng mắt nhìn Lãnh Thiếu Diệp.
Thật vất vả bằng hữu mới đến nhà một chuyến, thật vất vả mới làm cho đại ca
cùng bằng hữu có cơ hội tiếp xúc một chút, nàng đã sớm an bài tốt vô số
hành trình sau bữa cơm trưa, nhưng cứ như vậy bị Lãnh Thiếu Diệp đến làm cho mộng đẹp hoa hoa lệ lệ bị nát......
Tiểu cô nương có thể không tức giận sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn đều phồng lên sắp nhăn thành cái bánh bao rồi!
Tạm không đề cập tới tâm tư khác nhau của từng người này, liền nói đến Bách Lý Tiêu ở phòng bếp đã chuẩn bị làm xong một bước cuối cùng, rốt cuộc
xong việc muốn tháo tạp dề xuống, mặt không chút thay đổi nhìn tên đến
thông báo trước mặt, môi mỏng khẽ nhếch, lãnh mị cười: “Ngươi nói
là...... Thái tử bọn họ đều đến đây?”