Tiếng
Bối Long rơi thật mạnh xuống mặt đất làm cho mọi người đang ngây ngốc
bỗng tỉnh lại, nuốt một ngụm nước miếng nhìn người thần bí khoác áo
choàng đứng trên cành cây. Bối Long đuổi bọn họ sống không bằng chết, cư nhiên lại bị một cước đạp bay như vậy sao?
Mà chưa hết khiếp sợ, chỉ thấy người thần bí kia lạnh lùng nhìn Bối Long ngã trên mặt đất, nói ba chữ: “Còn chưa cút?”
Sau đó, mọi người mở to hai mắt nhìn bóng dáng Bối Long chạy thục mạng, liền cười không khép miệng được một lúc lâu.
Một cước liền đạp bay Bối Long to lớn như vậy cũng thôi đi, nhưng chỉ một
câu nói lại làm Bối Long nhanh chóng chạy trốn…. Đây, đây là thực lực
thế nào?
Ánh mắt mọi người nhìn người thần bí, lại thay đổi, trở nên tôn kính, trở nên cẩn thận từng li từng tí.
Người dẫn đầu Bách Lý gia tộc vẫn là người phản ứng đầu tiên, một nam nhân
trung niên nhìn có vẻ ôn nhuận nho nhã, chỉ thấy vẻ mặt hắn thận trọng,
bước lên phía trước chắp tay nói: “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.”
Ngay sau đó, Bách Lý Phượng Vũ có phản ứng. Hai mắt của tiểu nha đầu này tỏa sáng nhìn chằm chằm bóng dáng trên cây, giọng nói giòn giã mang theo
chút ngây thơ của tiểu nữ nhi vang lên: “Tiền…. Tiền bối, chúng ta làm
bằng hữu được không?”
Người Nạp Lan gia thì âm thầm tức giận, lại bị Bách Lý gia tộc chiếm trước, Nạp Lan Bằng cao lớn thô kệch đi lên
phía trước, hai tay ôm quyền: “Đa tạ ân cứu mạng hôm nay của tiền bối,
ta là Nạp Lan Bằng, ngày sau, nếu tiền bối có gì sai bảo, tự nhiên sẽ
chết không chối từ!”
Dưới áo choàng, Nạp Lan Yên giương khóe
miệng suy tư, thật sự là nàng nghĩ cách giả bộ đấy, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. (@.@)
Đạp không mà đi cái gì, tốc độ hơi nhanh một chút, hễ có linh lực là làm được.
Nhưng nếu là để cho nàng dừng ba giây trở lên trên không trung, liền lập tức lộ nguyên hình.
Về phần một cước đạp bay Bối Long, hoàn toàn là vì Tiểu Bảo trên cổ tay
thè lưỡi với Bối Long, nó liền sợ tới mức tự ngã. Nạp Lan Yên chỉ giả
bộ, làm như chính mình đá bay mà thôi.
Nhìn ánh mắt mong chờ của
đám người phía dưới, Nạp Lan Yên hạ giọng, nói giọng khàn khàn: “Lấy
thực lực bây giờ của các ngươi, làm sao có thể đi sâu vào trong núi
này?”
Bách Lý Phượng Vũ vừa nghe thấy thần tượng mở miệng, hưng
phấn đến đỏ bừng hai má: “Tiền bối, một cái tiểu tiện nhân đánh thức Bối Long, chúng ta một đường bị đuổi giết chạy đến đây. Bất quá cũng không
quan trọng, tiền, tiền bối, ta…. Ta gọi là Bách Lý Phượng Vũ, chúng ta
có thể làm bằng hữu không?”
Ánh mắt của Nạp Lan Yên liếc Nạp Lan
Lâm cả người tức giận phát run, cũng đoán được cơ bản mọi chuyện đã xảy
ra, lại nhìn tiểu nha đầu không che giấu cảm xúc hưng phấn, đáy mắt cũng nhiễm ý cười, tiện tay ném cho Bách Lý Phượng Vũ một trái trái cây màu
đỏ thắm.
Mọi người quen thuộc với Huyết Hồ đều biết lqđ, đây
chính là một tiểu la lỵ, đặc biệt yêu thích loại người hai mắt tỏa sáng
mang theo một cổ kiêu ngạo nhiệt tình.
“Các ngươi nghỉ ngơi hồi
phục xong, liền nhanh chóng rời khỏi đây đi.” Nạp Lan Yên không nói
nhiều, chỉ tùy ý phất tay áo, nói xong làm bộ muốn rời đi.
Hành
động này của nàng làm cho một chút cảnh giác cuối cùng trong lòng mọi
người cũng tan biến, còn mơ hồ phỉ nhổ chính mình. Đối phương có lòng
tốt cứu mạng bọn họ, bọn họ còn hoài nghi đối phương, quả thật là lòng
dạ tiêu nhân!
Hơn nữa, nam nhân trung niên dẫn đầu Bách Lý gia
tộc kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền biết trái cây màu đỏ thẫm
được Bách Lý Phượng Vũ nâng niu trong lòng bàn tay không phải tầm
thường.
Nhìn Bách Lý Phượng Vũ cao hứng vui sướng khoa chân múa
tay, ánh mắt của nam nhân trung niên trở nên nhu hòa, bước lên phía
trước một bước: “Tiền bối, xin dừng bước!”
Nạp Lan Yên quay đầu lại, không tiếng động hỏi.
Nam nhân trung niên nói: “Vãn bối Bách Lý Thanh Thư, có thể mạo muội hỏi
một câu hay không, tiền bối tới nơi này tìm cái gì vậy? Tiền bối đừng
hiểu lầm, chẳng qua ân cứu mạng không ai có thể quên, không biết vãn bối có thể giúp tiền bối việc gì hay không?”
Trong lòng Nạp Lan Yên đang cười, nhưng ngoài miệng lại lạnh lùng nói: “Xin nhận tấm lòng, không cần.”
Trong lòng Bách Lý Thanh Thư biết lần này nhóm người mình thương vong nghiêm
trọng, tất nhiên ở trong mắt vị tiền bối này sẽ không giúp được việc gì, cười khổ nói: “Tiền bối, thật không dám giấu diếm, lần này, vãn bối
tính mang Phượng Vũ đến bên ngoài sơn mạch mở mang kiến thức một chút,
không ngờ bị Bối Long đuổi vào bên trong. Hiện nay, trên người ta có
thương tích, không thể bảo hộ Phượng Vũ, tiền bối có thể hay không….”
Bách Lý Thanh Thư còn chưa nói xong, đã bị một tiếng cười nhạo cắt ngang:
“Xùy…. Tiền bối có chuyện quan trọng cần làm, không cảm tạ ân cứu mạng
của tiền bối thì thôi đi, còn muốn tiền bối chiếu cố tiểu công chúa bốc
đồng nhà ngươi ư?”
Mở miệng, không phải Nạp Lan Lâm vẻ mặt cao
ngạo lại cẩn thận nhìn lén tiền bối thần bí, tự có cảm giác nói đúng suy nghĩ của tiền bối thì là ai?
Nạp Lan Lâm nghĩ vậy cũng đúng. Bất kỳ một cao thủ nào, bị yêu cầu làm bảo tiêu cũng sẽ tức giận đi?
Cho nên liền trực tiếp cắt ngang lời nói của Bách Lý Thanh Thư, vỗ mông
ngựa (nịnh hót) tiền bối thần bí, làm tổn hại Bách Lý gia tộc, giờ phút
này, Nạp Lan Lâm thật kiêu ngạo.
Bách Lý Thanh Thư biến sắc, tuy
nói hắn là thân phận trưởng lão sẽ kiềm chế không so đo với tiểu bối,
nhưng lần này, lời nói của Nạp Lan Lâm lại biến hắn thành một tiểu nhân
không biết ơn, sợ bị vị cao thủ thần bí trước mặt này giận chó đánh mèo, làm sao Bách Lý Thanh Thư có thể không tức giận?
Bất quá, Bách
Lý Thanh Thư còn chưa kịp phát hỏa, tiếng nói khàn khàn của Nạp Lan Yên
bình tĩnh vang lên: “Vị cô nương này, thân thủ không tệ….”
Nạp Lan Lâm vui vẻ, lại nghe tiền bối kia nói: “Lúc trước bị Ngũ Độc Cự Mãng đuổi giết, chạy trốn cũng rất nhanh.”
Tiếng nói chậm rì rì, lại làm cho người ta thấy lạnh cả người.
Sắc mặt Nạp Lam Lâm trong nháy mắt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu trượt
từ trên trán xuống, há to miệng, gian nan hỏi: “Là…. Là ngươi?”
Nạp Lan Bằng vừa nghe nói vậy cũng choáng váng, thầm nghĩ quả dưa Nạp Lan
Lâm này đúng là thành sự thì ít mà bại sự có thừa. Hắn định bước lên
phía trước giải thích, đã có người nhanh hơn hắn.
Chỉ thấy Nạp
Lan Song khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, mặc dù thân thể sợ hãi mà run rẩy,
nhưng không thể nào đè nén cuồng hỷ (mừng như điên) dâng lên trong lòng. Nàng không có việc gì, nàng không chết, thật tốt quá!
Nạp Lan
Song bước nhanh đến trước mặt Nạp Lan Yên, cúi đầu thật thấp, lắp bắp
nói: “Thật…. Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Lúc trước không phải cố ý dẫn
Ngũ Độc Cự Mãng đến chỗ tiền bối, không phải cố ý vứt bỏ tiền bối mà
chạy trốn. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi….”
Nạp Lan
Song lắp bắp lặp lại ba chữ kia, cũng làm cho Bách Lý gia tộc vốn không
hiểu chuyện gì đang xảy ra trở nên rõ ràng. Lập tức, một đám người đều
nhìn Nạp Lan Lâm như nhìn quái vật.
Nữ nhân này đắc tội với người có bản lĩnh cường hãn làm cho người ta không lời nào diễn tả được!
Bách Lý Phượng Vũ luôn luôn cực kỳ thông minh, tuy rằng rất muốn vung roi da đánh kẻ dám khi dễ thần tượng bằng hữu là Nạp Lan Lâm, nhưng vẫn là
vuốt ve bàn tay nhịn xuống.
Ra khỏi cánh rừng này, nàng còn có
rất nhiều biện pháp trừng phạt nữ nhân này để báo thù cho thần tượng
bằng hữu. Đôi mắt nhỏ lợi hại giống như dao nhỏ muốn đâm thủng người của Nạp Lan Lâm.
Nạp Lan Yên nhíu mày nhìn Nạp Lan Song không ngừng xin lỗi: “Được rồi, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ.”
Nạp Lan Song hơi ngẩng đầu lên, hốc mắt cùng lỗ mũi đều hơi đỏ: “Cám ơn, cám ơn tiền bối….”
Bị ánh mắt trong suốt chân thành tha thiết của Nạp Lan Song nhìn chằm chằm lqđ, cho dù là Nạp Lan Yên da mặt luôn dày như tường thành cũng có chút chột dạ, dứt khoát không nhìn người Nạp Lan gia, phi thân nhảy xuống
cây đại thụ, vẫy tay với Bách Lý Phượng Vũ đứng cách đó không xa.
Đôi mắt nhỏ của Bách Lý Phượng Vũ lập tức tỏa sáng lấp lánh, liền bước chân nhỏ chạy đến bên người Nạp Lan Yên, chớp đôi mắt to sáng ngời có thần,
thanh tú động lòng người nói: “Bằng hữu!”
Nạp Lan Yên bị tiểu la
lỵ (loli) làm cho tâm thần nhộn nhạo, đưa tay nhéo khuôn mặt có chút mập mạp của tiểu la lỵ: “Đi thôi, ta đưa các ngươi rời núi.”
Nói
xong cũng không chờ tiểu nha đầu này cự tuyệt, nắm bàn tay nhỏ bé mềm
mại, nhìn thoáng qua Bách Lý Thanh Thư: “Còn không đi?”
Bách Lý
Thanh Thư lúc vừa thấy Phượng Vũ chạy tới còn có chút cảnh giác, bây giờ lại nhịn không được phỉ nhổ bản thân lần thứ hai không tin ân nhân thần bí trước mặt. (lee: phỉ nhổ đi, phỉ nhổ đi, dám k tin Yên tỷ)
Trong lòng là áy náy cùng cảm kích. Thái độ của Bách Lý Thanh Thư với Nạp Lan Yên lại trở nên cung kính, lập tức làm cho mọi người nâng những người
bị thương cùng nhau đi theo sau Nạp Lan Yên.
Trong lòng Nạp Lan
Bằng nghẹn khuất, muốn lên tiếng đáp lời lại bởi vì kẻ ngu xuẩn Nạp Lan
Lâm mà không có lên tiếng, kêu mọi người theo sát phía sau Bách Lý gia
tộc, dọc đường đi, cặp mắt trâu kia có thể biến Nạp Lan Lâm thành tổ ong vò vẽ. (hắc, chọc nhiều lỗ quá ấy mừ)
Nạp Lan Lâm run run rẩy rẩy theo sát bên người Nạp Lan Bằng, không dám ngẩng mặt lên.
Nạp Lan Yên một đường nắm tay Bách Lý Phượng Vũ đưa mọi người đến bên ngoài sơn mạch, sờ đầu tiểu la lỵ đặc biệt nhu thuận: “Lần sau đừng bốc đồng
làm mình rơi vào nguy hiểm, có biết không?”
Bách Lý Phượng Vũ đảo con ngươi một vòng liền hiểu ý tứ của Nạp Lan Yên. Mắt liếc Nạp Lan Lâm một cái, nắm chặt tay nhỏ kiên định nói với Nạp Lan Yên: “Lần này là ta sơ ý, không có lần sau!”
Lần sau, lúc chỉnh người, nàng nhất định sẽ đảm bảo an toàn của mình trước tiên.
Trong mắt của Nạp Lan Yên tỏa ra ánh sáng, nói một chút liền hiểu, tiểu la lỵ thông minh như vậy thật muốn lqđ ôm về nhà nuôi. Dưới bề ngoài quái dị
lộ ra tâm trạng vui vẻ.
Bách Lý Thanh Thư ho nhẹ một tiếng, xấu
hổ nghĩ, không thể lại hoài nghi ân nhân được, nhưng vẫn có cảm giác ân
nhân thần bí trước mặt đang dạy hư tiểu bằng hữu của mình. (cảm giác gì
nữa thúc ơi, sự thật là vậy mà)
Nạp Lan Yên xuyên qua áo choàng
liếc nhìn Nạp Lan Lâm, ngay lúc Nạp Lan Bằng muốn nói gì đó, dời tầm
mắt, phất tay nói tạm biệt với Bách Lý Phượng Vũ: “Bằng hữu, gặp lại
sau.”
Bách Lý Phượng Vũ nhảy lên con ngựa trắng của mình, một tay kéo dây cương, một tay vẫy vẫy về phía Nạp Lan Yên, trên khuôn mặt nhỏ
nhắn tinh xảo có khí thế đặc biệt: “Bằng hữu, ngươi nhất định phải đến
tìm ta. Ta ở Bách Lý gia tộc tại đế đô Liệt Diễm quốc. Ta tên Phượng Vũ, năm nay đã mười tuổi, chưa có vị hôn phu!” (sặc)
Nạp Lan Yên: “….”
Đây là nàng bị một tiểu la lỵ thổ lộ tình cảm trước mặt mọi người sao?