Nạp Lan Nặc kinh ngạc nói: “Để cho chúng ta, về nhà?”
Nạp Lan Yên nhướng đuôi lông mày, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười)
nói: “Cho các ngươi trở về tìm đệ tử ưu tú, cũng không phải là cho các
ngươi một đi không trở về đâu.”
Nay Nạp Lan gia rộng lớn chỉ còn lại vài người như vậy, nàng cũng không muốn lại mất đi một người nào.
Trong con ngươi trong suốt của Nạp Lan Song lóe ra ánh sáng kích động, tay
cầm nhẫn trữ vật cũng run rẩy, hắn đã thật lâu thật lâu không có về qua
nhà rồi.
Nạp Lan Vũ một bộ thanh sam (quần áo màu xanh) đạm mạc nhợt nhạt cười khẽ, hỏi: “Tam tỷ, khi nào thì chúng ta trở về?”
Nạp Lan Yên trầm ngâm một lúc, nói: “Qua vài ngày nữa đi, trước tiên các
ngươi chuẩn bị một chút.” Trước khi bọn họ trở về nàng còn có tính toán
khác.
Đúng lúc này, Nạp Lan Tịch vẫn trầm mặc đột nhiên đứng lên, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng người lạ chớ gần: “Ta không quay về.”
Nạp Lan Yên sửng sốt: “Tiểu Tịch?”
Nạp Lan Tịch luôn luôn lãnh khốc trên mặt không được tự nhiên mang theo
nồng đậm vẻ chán ghét, kiên định cự tuyệt nhìn Nạp Lan Yên: “Ta tuyệt
không trở về nơi đó nữa!”
“Được.” Nạp Lan Yên không có hỏi nguyên nhân, trực tiếp đáp ứng.
Nạp Lan Tịch trầm mặc một cái chớp mắt, có chút áy náy đảo mắt qua một bên: “Thật có lỗi.”
“Xin lỗi cái gì đấy.” Nạp Lan Yên cong ngón giữa lên gõ cho hắn một cái thật mạnh, khóe miệng nhếch lên, “Tiểu tử, nếu nhiệm vụ tỷ cho đệ làm hoàn
thành không được, ngày mai ta sẽ tự mình an bài huấn luyện của đệ, nhưng đừng có kêu mệt với ta đó.”
Nạp Lan Tịch ôm ót, đau đến nhe răng: “Tam tỷ, tỷ sử dụng bao nhiêu sức lực thế?”
Cái gõ này làm trước mắt hắn đều là sao rồi. (lee: bị choáng rầu ~~)
“Hưởng thụ hôm nay thật tốt đi, sáng mai bắt đầu chịu đựng huấn luyện của ta.” Nạp Lan Yên lộ ra một cái tươi cười có chút mê người, lại làm cho sau
lưng mấy người đồng loạt lạnh toát, ba người Nạp Lan Song có chút đồng
tình nhìn thoáng qua Nạp Lan Tịch, luôn cảm thấy ngày mai tiểu tử này sẽ bắt đầu bộ dáng thực thảm.
Nạp Lan Yên liếc liếc mắt nhìn Nạp Lan Song và Nạp Lan Nặc đang xem trò vui một cái: “Trước khi đi, các ngươi cũng giống hắn.”
Hai người lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ, nghĩ như thế nào đều cảm thấy huấn luyện Nạp Lan Yên an bài khẳng định là cực kỳ tàn ác.
Nhìn bộ dáng của hai người, Nạp Lan Yên nhướng mày nói: “Thân là đại ca nhị
tỷ, cũng không thể ở trước mặt mấy tiểu nhân chúng ta còn không chống đỡ được ba chiêu đi?”
Như thế nào có khả năng!
Trong con
ngươi Nạp Lan Song và Nạp Lan Nặc chợt lóe qua ánh sáng rồi biến mất,
không phải là huấn luyện thôi à, còn có thể sợ hay sao?!
“Vậy cứ
quyết định như thế đi, ngày mai giờ mão (*) ta ở phía sau đỉnh núi chờ
các ngươi.” Nạp Lan Yên nhếch khóe miệng nở nụ cười, nhìn về phía Nạp
Lan Vũ, “Tiểu Vũ, mấy ngày nay ta châm cứu cho đệ trước, dưỡng thân mình xương cốt cho tốt lại cùng bọn họ cùng nhau huấn luyện.”
(*) giờ mão: từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Nạp Lan Vũ một bộ thanh sam đạm mạc khóe môi giơ lên tươi cười nhợt nhạt thản nhiên, trong suốt và nhu thuận: “Vâng.”
Nạp Lan Yên cầm lấy ly trà nhấp một ngụm, thấm giọng một cái: “Kế tiếp nói
đến một chuyện khác, hiện tại Tây Uyển và Nam Uyển đều dọn ra ngoài đi,
mấy ngày nay ta sẽ phái người một lần nữa sửa chữa lại, tính toán xây
thêm vài toà nhà cửa, các ngươi chọn lựa vị trí yêu thích nói yêu cầu
với nhân viên sửa chữa một chút.”
Chuyện này cũng không phải đột
nhiên nghĩ ra, lúc trước nàng đi gấp, rất nhiều chuyện ở Nạp Lan gia
cũng chưa kịp xử lý, vốn là tính sửa chữa toàn bộ chỗ ở lúc trước của
Nạp Lan Lâm Hải và Nạp Lan Lâm Đào một lần nữa, hơn nữa hôm nay nhìn
thấy tiểu thiên viện mà Nạp Lan Nặc ở, lại càng làm cho Nạp Lan Yên hạ
quyết tâm mau chóng xử lý chuyện này.
“Hả?” Trong mắt Nạp Lan Song lộ ra nghi hoặc, “Chỗ ở của chúng ta cũng rất tốt rồi.”
“Với tư cách một hệ dòng chính của Nạp Lan gia ta, như thế nào đã tốt được?” Giọng nói của Nạp Lan Yên mang theo bất đắc dĩ, uống một hơi cạn sạch
nước trong ly trà, “Phân chia các viện là để tương lai cho các đệ tự ưu
tú đến bổn gia chọn lựa sử dụng, chỗ ở của các người sao có thể còn kém
hơn bọn hắn?”
...... Một hệ dòng chính?
Ngắn ngủn bốn chữ, làm cho bốn người Nạp Lan Song đều giật mình.
Lúc trước ở Nạp Lan gia tộc mặc dù cuộc sống không tính là như đi trên
miếng băng mỏng, nhưng bọn hắn vẫn cẩn thận mọi chuyện như cũ, tận lực
tránh đi tất cả xung đột với các dòng chính, cho dù bị ủy khuất cũng chỉ có thể đánh rớt răng nanh nuốt vào trong.
Từ sau khi Nạp Lan Yên lấy thế sét đánh nhổ bỏ tận gốc huynh đệ hai người Nạp Lan Lâm Đào,
cuộc sống của bọn họ xác thực tốt hơn rất nhiều, bất luận là tình cảnh
hay là tài nguyên tu luyện, đều là những thứ trước đó bọn họ không dám
nghĩ đến.
Mà hiện tại, thiếu nữ trước mắt nóivới bọn họ, bọn họ là một hệ dòng chính?
“Tiểu Yên......” Nạp Lan Nặc há miệng thở dốc, lại chỉ phun ra được hai chữ,
giống như có thiên ngôn vạn ngữ (ngàn vạn từ ngữ) lại nói không thể nói
ra một chút nào.
“Đều choáng váng?” Nạp Lan Yên nâng tay quơ quơ ở trước mặt bốn người, dựng thẳng lên ngón tay đeo Thương Long giới,
nhướng mày đúng lý hợp tình nói, “Hiện tại ta là gia chủ Nạp Lan gia,
các ngươi với tư cách là đại ca nhị tỷ tứ đệ ngũ đệ của Nạp Lan Yên ta,
không phải một hệ dòng chính thì là cái gì?”
“Cho nên, về sau
phải xuất ra khí khái thiếu gia tiểu thư Nạp Lan gia ta!” Nạp Lan Yên
nói, “Phân gia tất nhiên có ít thiên chi kiêu tử, một đám trong xương
đều rất kiêu ngạo, về sau còn phải hoàn toàn dựa vào các ngươi lần lượt
thu thập, đến lúc đó cũng không cho phép làm mất mặt bổn gia chúng ta
đó.”
“Khụ, tiểu Yên, như vậy không tốt lắm đâu?” Nạp Lan Song xoa xoa cái mũi có chút chua xót, “Đến lúc đó người phân gia đến đây, cũng
là huynh đệ tỷ muội của chúng ta nha.”
“Đần.” Nạp Lan Nặc vỗ bả
vai của Nạp Lan Song, tức giận nói, “Ý tứ của tiểu Yên là, trước khi
những tiểu tử kia hoàn toàn chịu phục, cũng không thể để cho đám tiểu tử xem kia thường bổn gia.”
Nạp Lan Song mấp máy miệng: “Nhưng mà, nếu có cần mà nói, cần phải giúp đỡ cho nhau chứ?”
Nạp Lan Nặc không nói gì im lặng nhìn trời xanh: “Có nói ngươi không giúp à?”
Nạp Lan Song nhìn nàng: “Đúng vậy.”
Đúng cái lông ý!
Nạp Lan Nặc đã hoàn toàn không biết chính mình đang tranh luận cái gì với
tên hiền lành chỉ có toàn cơ bắp này! (lee: chị Nặc là nói anh Song
lương thiện không có đầu óc :D)
“Mấy năm nay sáu đại phân gia
cùng bổn gia liên hệ càng ngày càng ít, hiện tại tình huống cụ thể ở
phân gia chúng ta cũng không rõ ràng.” Nạp Lan Yên sắc mặt nghiêm túc,
“Cho nên lần này ta mới muốn cho các ngươi tự mình trở về một chuyến,
lấy thân phận bổn gia.”
“Đại ca, tình huống của bổn gia mấy năm
này ngươi cũng không phải là không rõ ràng lắm, thậm chí đã mơ hồ có xu
thế bị phân gia khác lực áp một đầu, theo ta được biết có hai cái phân
gia đã liên tục 4 năm không có đưa lên bổn gia đệ bất luận báo cáo chuẩn bị nào, những tình huống này đối với Nạp Lan gia tộc hiện nay mà nói
không thể nghi ngờ đều là bất lợi.”
Nạp Lan Yên dừng một chút,
tiếp tục nói: “Cho nên đến lúc đó người phân gia tới nếu là trong lòng
có không phục, chúng ta quyết không thể làm suy yếu khí thế của bổn
gia!”
“Một đầu lang (con sói), có lẽ có thể cắn chết một đầu lộc
(con hươu, nai), một con ngựa. Nhưng một đám lang, lại có thể quét ngang đàn thú, trở thành bá chủ trong rừng!”
Nạp Lan Yên nhìn về phía
bốn người, mắt hồ dương lên, khí phách nghiêm nghị: “Nạp Lan gia tộc ta, tuyệt sẽ không dừng lại như thế!”
Bốn người Nạp Lan Song nhìn
hồng y thiếu nữ khí phách chói mắt đến mức làm cho người ta không rời
được tầm mắt trước mặt, nhiệt huyết trong cơ thể ức chế không được mà
sôi trào!
Muốn đi theo nàng, muốn tận mắt thấy tương lai trong lời nói của nàng!
Một cái, quét ngang thiên hạ, trở thành bá chủ một phương trong tương lai!
Nếu là lời của nàng, bọn họ tin tưởng, nhất định sẽ nhìn đến ngày đó.
“Ha ha ha, tiểu Yên, về sau nhị tỷ đã có thể theo ngươi lăn lộn rồi!” Nạp
Lan Nặc là người thứ hoàn hồn, thống khoái cười to vài tiếng, một tay
nắm bả vai của Nạp Lan Yên, hào khí ngút trời, “Tự mình tham dự vào quá
trình tạo ra một gia tộc cường đại, như thế nào có thể bỏ qua sự việc
bậc này?”
“Tiểu Yên, ta, ta tuyệt không sẽ để cho người ta coi
nhẹ gia tộc đấy! Bất luận kẻ nào đều không được!” Bao gồm phân gia! Nạp
Lan Song nghiêm túc nâng lên hai tròng mắt trong suốt, gằn từng tiếng
kiên định nói.
Nạp Lan Vũ cười nhưng không nói, nhưng trong con
ngươi luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh lại có nhiều hơn
vài phần kích động và nhiệt huyết, không có bất kỳ một nam nhân tốt nào
mà không nghĩ kiến công lập nghiệp, không nghĩ đứng ở đỉnh phong lật tay làm mây!
Hắn, cũng không ngoại lệ.
Khóe miệng của Nạp Lan Tịch kéo ra một độ cong, giữa mi tâm (chỗ giữa hai đầu lông mày) khí
phách chợt lóe rồi biến mất: “Miễn cưỡng hợp ý ta.”
Nhìn bốn
huynh đệ tỷ muội trước mặt, trong lòng Nạp Lan Yên một mảnh ấm áp, nàng
tin tưởng, đợi một thời gian, bọn họ nhất định sẽ trở nên ưu tú hơn
cường đại hơn!
“Đại ca, nhị tỷ, tiểu Tịch, ta châm cứu cho Tiểu
Vũ, các ngươi cũng cùng nhau đến đây đi.” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Nạp
Lan Yên dẫn đầu đứng dậy, nói với mấy người.
Ba người Nạp Lan
Song tự nhiên không có ý kiến, năm người cùng nhau đi ra tiền thính, Nạp Lan Yên phân phó thị vệ canh giữ ở bên ngoài chuẩn bị bốn thùng nước
tắm mang tới Tử Trúc các ở Đông Uyển.
“Muốn thùng nước tắm làm
cái gì?” Nạp Lan Nặc nghi hoặc nhướng nhướng mày, rõ ràng bốn thùng nước tắm là chuẩn bị cho bốn bọn họ đi?
“Cho các ngươi dược dục (tắm
thuốc). Nhất là đại ca, tuy rằng sau khi Linh căn thức tỉnh thân thể trở nên khá hơn không ít, nhưng có chút bệnh căn tử (bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn) còn phải chậm rãi điều dưỡng.” Nạp Lan Yên cười cười, lần này
nàng từ Địa Tinh tộc trở về, vơ vét không ít dược liệu tốt, vừa vặn có
thể điều phối một ít Linh Dịch cho bọn hắn làm dược dục, đỡ phải ngày
mai bị nàng thao luyện không đứng dậy được.
Nạp Lan Nặc sờ sờ cái mũi, mặc dù có chút cảm động, nhưng vẫn là có cảm giác loại tươi cười
của Tam muội nhà mình rất nguy hiểm . . . . . .
Sau khi đến Tử
Trúc các, Nạp Lan Yên ném ra một đống dược liệu chỉ huy mấy người: “Đại
ca, nhị tỷ, các ngươi phụ trách nghiền nát những thảo dược này, tiểu
Tịch phụ trách nấu nước, tiểu Vũ, đệ đi bên kia nằm xuống, cởi quần áo
ra.”
Một buổi chiều, sau khi Nạp Lan Yên đâu vào đấy vì Nạp Lan
Vũ thi châm, lại vì bốn người điều phối tốt từng dược dục, đợi đến lúc
hoàn thành hết mọi việc, đã là rang mây đầy trời.
Nạp Lan Yên
ngáp một cái, rửa tay, nhìn bốn cửa phòng đóng chặt trước mặt cất giọng
nói thật to rõ: “Thời gian dược dục là một canh giờ, tắm xong liền tự
mình đi ra, ta về Vương phủ trước, ngày mai nhớ rõ giờ mão đến phía sau
núi tập hợp.”
Cũng không đợi bốn người ngâm trong thùng gỗ đáp lời, Nạp Lan Yên phủi phủi ống tay áo, xoay người bước đi ra Tử Trúc các.
Chính là, ở vừa mới trong nháy mắt quay người, tươi cười một mực duy trì từ trưa đến giờ lập tức trút bỏ hết.
Sắc mặt tái nhợt, hai mắt ảm đạm.
Nhịn không được nghĩ đến thân đệ đệ (em trai ruột) nay không biết là ở nơi nào, gia gia nói hắn gọi tiểu Dục, Nạp Lan Dục.
Hắn ở Thánh Thành sống thế nào? Có thể có người khi dễ hắn hay không? Có thể biết, hắn còn có một tỷ tỷ hay không?
Nạp Lan Yên vỗ về vị trí trái tim của mình, nơi đó ‘bang bang’ nhảy lên,
nhất mẫu đồng bào (cùng một mẹ sinh ra), long phượng song sinh, nàng
không cách nào hình dung được loại cảm giác trong nội tâm khi biết còn
có một đệ đệ tồn tại . . . . . .
Bất luận là gia gia hay là tứ
thúc, làm thân nhân (người thân) bọn họ không thể nghi ngờ là yêu thương của nàng, nhưng phần thân tình này từ lúc bắt đầu, đều là thuộc về Ngũ
tiểu thư .
Mà đệ đệ ở Thánh Thành xa xôi thì khác.
Thân nhân, thân nhân huyết mạch tương liên.
Là không có liên hệ với Ngũ tiểu thư, là thân đệ đệ của Nạp Lan Yên nàng.
“Tiểu Dục......”
Cúi đầu nỉ non ra tiếng, Nạp Lan Yên nắm thật chặt nắm đấm dưới ống tay áo, trong con ngươi một mảnh kiên quyết, nàng nhất định sẽ mau chóng bước
trên Thánh Thành tìm được đệ đệ, quyết không để cho bất luận kẻ nào khi
dễ hắn một chút nào!