Khóe miệng Nạp Lan
Yên ngăn một chút cười lạnh, bóng dáng ngồi trên ghế không nhúc nhích,
tay phải bỗng nhiên đánh ra một quyền ra ngoài.
"Oanh!"
Quyền phong lẫm liệt lấy tốc độ mắt thường nhìn không thấy ‘oanh’ một tiếng
nện vào đan điền của Nạp Lan Lâm Đào, bóng dáng vừa
đạp cửa mà vào lập tức đã bị đánh bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp
đánh lên hàng rào ngoài cửa, bùm bùm cách cách quăng xuống đại sảnh!
Động tác gắp rau ở tay trái của Nạp Lan Yên không bị quấy nhiễu chút nào,
đưa một củ lạc điền tiến vào trong miệng, lại rót một ly rượu uống một
ngụm nhỏ, ung dung thở dài: "Thời buổi này, người tìm chết luôn như vậy, không thể chờ đợi được, haizz...."
Tiểu tâm can của Phong Trường Phong ‘phù phù phù phù’ nhảy, ánh mắt nhìn Nạp Lan Yên trở nên phức tạp.
Tiểu nha đầu này còn để cho người khác sống hay không?
Năm nay mới gần mười sáu tuổi đã là Thất phẩm Đan Dược Sư đã đủ lại để cho
người hâm mộ ghen ghét oán hận, rõ ràng thực lực cũng mạnh như vậy hung
hãn như vậy?!
Những người khác cách khá xa thấy không rõ lắm,
Phong Trường Phong cũng là nhìn tận mắt Nạp Lan Lâm Đào bị nha đầu kia
một quyền đánh bay, một quyền liền đánh bay đó!
Có cần lợi hại như vậy hay không? Có cần liều lĩnh như vậy hay không?
Trong lúc này Phong Trường Phong có điểm đồng tình với Nạp Lan gia tộc, chọc
đến một tiểu biến thái như vậy đúng là rất sốt ruột đấy.
Nạp Lan
Lâm Đào chưa thấy rõ người đã bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đại sảnh
đầy tầm mắt của người, đỉnh đầu đều nhanh bốc lửa, tung người một cái từ đại sảnh trở mình bay lên, lần này cũng không dám
xông vào trong sương phòng, đứng ở sát mép hàng rào kêu gào nói: "Tên
hỗn đản nào dám đánh lão tử! Đi ra cho ta! Có bản lĩnh ngươi đi ra!"
Trán Nạp Lan Yên tuôn ra một sợi gân xanh, Nạp Lan gia tổng cộng chỉ còn lại ba huynh đệ lão Nhị, lão Tam và lão Tứ, lão Nhị tâm cơ thâm trầm cả
ngày cũng không biết suy nghĩ ở chỗ nào, lão Tứ đầu óc ngu si tứ chi
phát triển, hôm nay lần thứ đầu tiên gặp mặt lão Tam quả thực chính là
kẻ có khuynh hướng bạo lực còn là bệnh tâm thần chỉ biết bạo ngược người thân!
"Có bản lĩnh ngươi đi ra!"
Nạp Lan Lâm Đào còn đứng ở ngoài cửa kêu gào, vẻ mặt âm lệ cảnh giác quét nhìn bốn phía.
Khóe miệng Nạp Lan Yên giơ lên nhe răng cười một cái, cái chén trong tay
‘ba’ một tiếng bị tạo thành đống mảnh vỡ, bóng dáng đột nhiên từ trên
chỗ ngồi biến mất không thấy gì nữa!
Phong Trường Phong mở to hai mắt đều không có cảm giác Nạp Lan Yên là thế nào biến mất, đợi lúc hắn
quay đầu lại nhìn về phía hàng rào chỗ Nạp Lan Lâm Đào chửi bậy, chỉ
thấy sau lưng của hắn đột nhiên xuất hiện một cái chân, nhắm ngay mông
hắn mạnh mẽ đạp lên!
"A....... "
"Bùm bùm cách cách!"
Cả người Phong Trường Phong cứng ngắc ở trên mặt ghế, hắn nhìn tận mắt Nạp Lan Lâm Đào từ trước mắt hắn vẽ lên một đường cong, tiêu sái phiêu dật
mà kéo lê qua cửa sổ, lại ‘rầm’ một tiếng rơi xuống đất.
Nạp Lan
Yên bình tĩnh mà trở lại ghế lô, bất đắc dĩ cười nói với Phong Trường
Phong: "Phong hội trưởng, xem ra bữa rượu này của chúng ta buổi chiều là không thể uống xong."
Phong Trường Phong nghẹn đủ một hơi trừng
mắt nhìn Nạp Lan Yên, nha đầu kia trong miệng nói xong bất đắc dĩ, trong mắt rõ ràng viết sung sướng được không!
Nạp Lan Yên nháy mắt,
bưng ly rượu lên đứng ở bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống Nạp Lan Lâm
Đào nằm rạp trên mặt đất dậy không nổi, bên môi vẽ
ra một đường cong lạnh như băng như có như không: "Bản thiếu gia không
những đánh nữ nhi ngươi, hiện tại ngay cả ngươi cũng đánh, ngươi có thể
nắm ta như thế nào?"
Tiếng nói trong suốt vui mừng của thiếu niên lập tức hấp dẫn đám người đi đường, giương mắt vừa nhìn lên trên, đáy
mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi thán phục.
Mạch thượng nhân (1) như ngọc, công tử thế (2) vô song.
(1) Mạch thượng nhân: cách gọi người tu hành một cách tôn trọng.
(2) Công tử thế: một cách gọi của người Trung Quốc.
Nạp Lan Lâm Đào bị đánh hai lần mới nhìn rõ ràng bộ mặt thật của địch nhân, lần đầu tiên liền cũng bị dung nhan của thiếu niên kia lung lay mắt,
sau khi nghe hắn nói lập tức phẫn nộ chạy lên não, một chưởng chụp bên
trên mặt đất mượn lực phi thân nhảy lên: "Bắt ngươi như thế nào? Ta muốn đánh chết ngươi thằng khốn này!"
Hai mắt Nạp Lan Yên phát ra ánh sáng mãnh liệt, tiện tay ném ly trà về phía Nạp Lan Lâm Đào lăng không
mà đến (bay đến đó): "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
"Chính là ly rượu cũng muốn…." Nạp Lan Lâm Đào vung ống tay áo lên muốn đem ly trà vung đi, lại không nghĩ tới một cái ly trà nho nhỏ kia lại nặng như cự chùy tram cân đánh vào trên cổ tay hắn, kêu thảm một tiếng che cổ
tay ngã rơi xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cái trán toát
ra từng trận mồ hôi lạnh.
Phong Trường Phong: "...."
Cho
dù một quyền đánh bay, một cước đạp bay cũng thôi đi, nhưng bị một cái
ly trà đập vỡ xương cổ tay, Nạp Lan Lâm Đào này không khỏi cũng quá vô
dụng đi?
Trên đường người đi đường cũng xem choáng váng.
"Thiếu niên này ai vậy? Thậm chí ngay cả người Nạp Lan gia cũng dám lộ liễu đánh như thế?"
"Là hắn!"
"Đúng là thiếu niên ở Luyện Đan Công Hội đá văng Nạp Lan Tinh kia!"
"Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Cầu nhận thức, cầu kết giao bằng hữu!"
……....
Đúng lúc này, Nạp Lan Lâm Hải mang theo một đám người vội vàng chạy tới, lúc đầu đầy mồ hôi nhìn đệ đệ mình co rúc ở trên mặt đất, thật hận không thể lại bổ hai chân, bước đi lên
trước một cái tát vào mặt Nạp Lan Lâm Đào: "Đồ hỗn trướng, mau xin lỗi
tiểu công tử cho ta!"
Nạp Lan Lâm Đào vốn là đau đến thổ huyết,
lại bị ca ca của mình quăng một cái tát, lập tức trừng tròng mắt nổi
giận mắng: "Nhị ca, con mẹ nó ca điên rồi sao!"
Hắn và con gái đều sắp bị đánh thành tàn phế, nhị ca đã đến còn trước bắt được hắn đánh?
"Điên, cả nhà ngươi điên rồi!" Nạp Lan Lâm Hải một cước hung hăng đạp ra
ngoài, giương mắt liền thấy lầu ba một thiếu niên cùng một cái lão đầu
đang đứng ở bên cửa sổ, đợi sau khi thấy rõ lão giả kia, sắc mặt bỗng
nhiên tái nhợt, hạ giọng cả giận nói, "Con mẹ nó ngươi nhìn xem trên lầu đứng đấy là ai!"
Nạp Lan Lâm Đào cũng không phải người ngu, thấy sắc mặt nhị ca mình trắng bệch, hai mắt vừa ngước lên nhìn, đồng tử lập tức co rụt lại: "Phong... Phong hội trưởng?"
Hội trưởng Phong Trường Phong của Luyện Đan Công Hội? Gặp quỷ rồi!
Trên đường người đi đường theo ánh mắt hai huynh đệ vừa nhìn lên, lập tức
liền vui vẻ, lần này lá gan người Nạp Lan gia thật đúng là độc nhất vô
nhị rồi, lại dám chọc đến hội trưởng của Luyện Đan Công Hội ngay cả
Hoàng thất đều phải lễ nhượng ba phần!
Ngay từ đầu Phong Trường
Phong có khúc mắc vì Nạp Lan Yên, huống chi hắn cũng cảm thấy tiểu nha
đầu này đặc biệt hợp khẩu vị hắn, hôm nay trước mắt bao người sao có thể không chống đỡ cho nha đầu kia?
"Phong hội trưởng, ta không biết là người..."
Trước mắt Nạp Lan Lâm Đào một hồi biến thành màu đen, đánh chết hắn cũng
không nghĩ ra chính mình vừa mới đạp chính là cửa bao sương của hội
trưởng Luyện Đan Công Hội, nếu không hắn chính là đi đụng tường (*) cũng không dám xô cửa!
(*) đụng tường: ví với việc gặp trở ngại không vượt qua được, không giải quyết được.
Phong Trường Phong đặt ly rượu ở trên bệ cửa, đối với Nạp Lan gia hai huynh
đệ chỉ có xa cách cùng hờ hững, giọng nói uy nghiêm: "Nạp Lan Lâm Hải,
Nạp Lan Lâm Đào."
Hai huynh đệ ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn Phong Trường Phong, rắm cũng không dám thả một cái.
Phong Trường Phong đối với huynh đệ hai người chỉ về phía Nạp Lan Yên,
nộ khí trùng thiên (giận dữ ngất trời): "Đây là Tam
Thiếu, là khách khanh (*) trưởng lão đặc biệt của Luyện Đan Công Hội
ta, đường đường thất phẩm Luyện Đan sư, há là bọn ngươi dám can đảm mạo
phạm đấy!"
(*) Khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Trong chốc lát, tất cả âm thanh líu lo đều biến mất.
Mọi người nguyên một đám mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, đồng thời hít một ngụm khí
lạnh, bọn hắn vừa mới nghe nhầm rồi hả? Hay là hiện tại phát sinh hết
thảy kỳ thật đều là ảo giác?
Thiếu niên kia bao nhiêu? Không đến mười tám tuổi đã là Thất phẩm Đan Dược Sư? Trêu chọc bọn hắn chơi rất vui sao?
Huống chi gần như tất cả mọi người ở đây đều tận mắt thấy thiếu niên dùng một chiếc ly trà đánh nát cổ tay của Nạp Lan Lâm Đào!
Nạp Lan Lâm Đào ở trên con đường tu luyện thiên phú không cao, nhưng linh
căn thức tỉnh đến nay một thân thực lực đã ở Linh Sĩ đỉnh phong, chỉ
dùng một ly trà có thể đánh bay Linh sĩ đỉnh phong, thực lực bản thân
thiếu niên này mạnh bao nhiêu đây?
Mọi người đảo mắt nhìn lại,
nhưng thấy thiếu niên bên cửa sổ đón gió mà đứng, một thân áo lam ngồi
một chỗ yên tĩnh như bầu trời, khóe môi chứa đựng nụ cười thản nhiên,
con ngươi đen như mực trong suốt lạnh như băng.
Ánh mắt của Nạp
Lan Lâm Hải và Nạp Lan Lâm Đào cứng ngắc liếc nhau, hai huynh đệ sống
nhiều năm như vậy, lần đầu tiên biết rõ cái gì gọi là đại họa lâm đầu
(tai họa lớn sắp xảy ra).
Nạp Lan lão gia tử đối đãi một Lục phẩm Đan Dược Sư cũng phải cẩn thận từng li từng tí, huống chi hôm nay bọn
hắn đắc tội chính là Thất phẩm Đan Dược Sư.....
Nạp Lan Lâm Hải
hít một hơi thật dài, đứng dậy thật sâu cúi người về phía Nạp Lan Yên, tiếng nói không lưu loát: "Đan Dược Sư đại nhân, đệ
đệ của ta cùng chất nữ không biết thân phận của ngài, khẩn cầu Tam Thiếu người có thể tha thứ bọn hắn."
Dưới ống tay áo tay Nạp Lan Lâm
Hải nắm chặt thành đấm, móng tay cắm vào trong thịt máu tươi từng giọt
một theo khe hở chảy ra, hắn không biết Đạo gia ở bên trong đến tột cùng là thế nào, từ con gái đến thê tử lại đến chất nữ cùng Tam đệ, ngắn
ngủn hai ngày một nhà liền huyên náo đến thất tán bát lạc.
Hôm
nay lại ở trên đường xoay người cúi đầu nói xin lỗi với một thiếu niên
còn nhỏ tuổi hơn so với nữ nhi của mình, nội tâm Nạp Lan Lâm Hải chưa
bao giờ có mỏi mệt và dày vò như vậy.
Nạp Lan Lâm Đào coi như
biết rõ tốt xấu, nhìn nhị ca luôn luôn kiêu ngạo xoay người xin tha, kéo lấy thân thể từ dưới đất đứng lên, đứng ở bên người Nạp Lan Lâm Hải
thật sâu cúi người với Nạp Lan Yên, khó khăn nói ra mấy chữ: "Tam Thiếu
đại nhân, thực xin lỗi!"
Nạp Lan Yên mặt mày lạnh lùng, khóe môi
giơ lên một vòng giọng cười nhạt mỉa mai, hai huynh đệ này bất luận là
những chuyện đã làm với Ngũ tiểu thư hay là với gia gia đều đủ bọn hắn
chết một vạn lần cũng không đủ tiếc rồi!
Trên đường xin lỗi, rất sỉ nhục?
Nạp Lan Yên khẽ nhíu đôi mắt lạnh, che đi đáy mắt tràn đầy hơi lạnh kia,
đợi sau khi bệnh của gia gia khỏi sẽ làm cho bọn họ nếm thử cái gì gọi
là sống không bằng chết đích thực!
Thời gian từng giây từng phút
trôi qua, Nạp Lan Yên dựa vào bên cửa sổ cùng Phong Trường Phong câu
được câu không trò chuyện, ngay cả một ánh mắt đều chưa từng rơi vào
trên người huynh đệ Nạp Lan gia.
Mà Nạp Lan Lâm Hải và Nạp Lan
Lâm Đào bảo trì tư thế cúi người, mặc dù trên người đã cứng ngắc chết
lặng, mặc dù toàn thân run rẩy khuất nhục, nhưng vẫn như cũ không đứng thẳng người lên, không nên kêu gào tức giận mắng
thiếu niên áo lam kia.
Đám người mừng rỡ đứng xem truyện cười của Nạp Lan gia, về phần nhận xét Tam Thiếu tàn nhẫn hay không?
Thật có lỗi, địa vị của Đan Dược Sư ở cái thế giới này chính là cao cấp như vậy, chính là tùy hứng như vậy.
Huống chi từ đầu tới cuối thiếu niên này có làm cái gì? Huống chi Luyện Đan
Công Hội đánh Nạp Lan Tinh là việc làm giận dữ vì hồng nhan; ở Dẫn
Nguyệt các đánh Nạp Lan Lâm Đào là vì ông ta này dẫn đầu đạp cửa bao
sương của người ta, còn nhiều lần kêu gào, là ai cũng đánh không tha
nha!
Tóm lại mọi người vây xem vốn đã xem thường Nạp Lan huynh đệ đấy, bây giờ lại càng xem thường rồi, mà vốn là cảm thấy Tam Thiếu áo
lam thật soái, hôm nay càng cảm thấy hắn soái khinh người!
Một lúc lâu sau.
Nạp Lan Yên đặt ly rượu xuống, bên môi nâng lên một độ cong đẹp mắt: "Phong lão ca, chúng ta hẹn lại lần sau lấy không say không về nha, hôm nay
bản thiếu gia đi trước một bước."
Phong Trường Phong liếc qua hai người huynh đệ còn khom người xin lỗi nha đầu kia, nhẹ giọng chậc chậc
nói: "Nha đầu, ngươi thật là hung ác...."
Đuôi lông mày của Nạp Lan Yên nhếch lên: "Đây còn chưa tới một phần mười đâu."
Khóe miệng Phong Trường Phong có chút run rẩy, hắn nên may mắn mình và nha đầu kia không phải địch nhân sao?
Nạp Lan Yên cáo từ Phong Trường Phong, bộ pháp nhàn nhã mà đi ra đại môn
(cửa lớn) Dẫn Nguyệt các, bỏ qua huynh đệ Nạp Lan gia đang cúi người xin lỗi, từng bước đi đến phía đường đối diện.
Thẳng đến khi bóng
dáng màu lam kia hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, Nạp Lan Lâm Hải
và Nạp Lan Lâm Đào mới nắm chặt quyền mặt mặt xám tro bước nhanh rời đi.
Một cái sương (*) khác, Nạp Lan Yên vừa mới chuyển qua một hẻm nhỏ, đột
nhiên từ trên tường trước mặt rớt xuống một hài tử (đứa trẻ) quần áo
rách nát xấu xí, chỉ thấy con ngươi đen lúng liếng
dưới mái tóc hỗn loạn kia của nó đảo một vòng, hai tay ôm chặt lấy chân
của nàng hô: "Mẫu thân!"
(*) sương: Cái trái nhà, hai gian nhỏ ở hai đầu nhà gọi là sương.