Trong nội tâm Nạp Lan Yên lộp bộp nhảy dựng, âm thanh này đúng là của vị lão gia tử Nạp Lan
gia vô cùng yêu thương cháu gái trong trí nhớ.
Nạp Lan Bằng cúi
mặt, bước chân chuyển đến bên cạnh Nạp Lan Yên, hơi có chút thẹn thùng
nói: “Tiểu Yên, phụ thân luôn luôn yêu thương cháu, lát nữa nên nói tốt
một chút nha.”
Tính tình của lão gia tử luôn luôn không tốt, mấy
nhi tử cũng bị ông đánh không ít, Nạp Lan Bằng nhìn
người chất nữ (cháu gái) không hề si ngốc bên cạnh, trong lòng vô cùng
vui vẻ.
Nạp Lan Yên không nói gì, chỉ là cười như không cười liếc mắt nhìn Nạp Lan Bằng một cái, nhấc chân bước vào rừng trúc.
Nàng thật rất muốn gặp lão gia tử Nạp Lan gia.
Nạp Lan Bằng buồn rầu nắm tóc, trong khoảng thời gian này tuy rằng lão gia
tử luôn bế quan không hỏi việc đời, nhưng không có nghĩa là tính tình
nóng nảy đã biến mất không còn tăm hơi, nhỡ ông biết chuyện phát sinh
ngoài cửa, chắc chắn là hắn sẽ không thiếu bị một trận đòn rồi.
Nhưng lão gia tử đã lên tiếng hắn không dám không nghe, chỉ có thể bước từng
bước nhỏ theo sau Nạp Lan Yên, mong kéo dài được lúc nào hay lúc đó.
Nạp Lan Yên vừa mới đi đến ngoài phòng trúc, cửa phòng gỗ ‘két’ một tiếng
mở ra, một lão giả mặc một thân vải bố xuất hiện ở cửa, mỉm cười nhìn
nàng.
Trên người lão giả không có khí thế kinh người lúc rống lên một câu nói kia, ngược lại giống một ông lão bình thường, khắp người
tỏa ra hơi thở an nhàn, ánh mắt nhìn nàng hiền lành mà ấm áp.
Có
lẽ là loại ánh mắt này quá mức quen thuộc với nguyên thân, khẩn trương
nơi đáy lòng Nạp Lan Yên dần tan biến, nhỏ giọng kêu: “Gia gia.”
Nạp Lan Phụng Thiên nhìn thiếu nữ yêu kiều duyên dáng trước mắt, nghĩ đến đứa nhỏ mấy năm nay hắn vẫn luôn sủng ái….
Đứa nhỏ này lớn lên mặt mày giống mẫu thân nàng, chiếc mũi thẳng xinh đẹp
giống phụ thân nàng. Nạp Lan Phụng Thiên nghĩ đến đại nhi tử cùng thê tử hắn, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, tay nhẹ vỗ đầu Nạp Lan Yên, giọng nói run rẩy: “Thật tốt, thật tốt! Không có việc gì là
tốt rồi! Mấy năm nay gia gia vẫn không lo tốt được cho con!”
Nạp
Lan Yên có thể cảm nhận được ông lão trước mắt thật sự rất yêu thương
nguyên thân, liền nâng tay ôm cánh tay ông: “Gia gia, con….”
Vừa mới mở miệng, sắc mặt Nạp Lan Yên lại bông nhiên biến đổi, trong con ngươi sắc bén nổi lên gió lốc ngập trời.
“Tiểu Yên?”
Nạp Lan Phụng Thiên phát hiện vẻ mặt Nạp Lan Yên đột nhiên lạnh như băng,
không khỏi trầm mặt hỏi: “Lần này về nhà có người khi dễ con?”
Nạp Lan Yên áp chế cảm xúc quay cuồng trong mắt, giương mắt lên nhìn thẳng
Nạp Lan Phụng Thiên cười: “Gia gia, không ai dám khi dễ con!”
Nhìn giữa lông mày đứa nhỏ này toát ra tự tin cùng lạnh nhạt, lão gia tử
giống như nhìn thấy đại nhi tử bày mưu tính kế trong quan doanh, Nạp Lan Phụng Thiên vỗ mạnh vào vai nàng: “Tốt! Nếu ai dám khi dễ tôn nữ (cháu
gái nội) của Nạp Lan Phụng Thiên ta, ta là người đầu tiên không tiễn hắn tới tây thiên (giết chết).”
Từ đầu đến cuối Nạp Lan Bằng vẫn
đứng một bên nghe thấy như thế chỉ kém không quỳ xuống trước lão gia tử. Trước kia, tuy hắn không khi dễ đứa nhỏ này nhưng nhìn thấy người khác
động tay động chân cũng làm như không thấy, nghĩ vậy liền đứng lên, Nạp
Lan Bằng cảm thấy mình cùng rất cặn bã….
Nạp Lan Phụng Thiên vừa nói xong liền nhìn đến Nạp Lan Bằng, vẻ mặt có chút âm trầm: “Nạp Lan Bằng.”
Da đầu Nạp Lan Bằng căng thẳng: “…. Phụ thân.”
Ánh mắt Nạp Lan Phụng Thiên âm trầm nhìn hắn hồi lâu, lúc Nạp Lan Bằng sắp
không chịu được áp lực, giọng nói mệt mỏi của lão gia tử vang lên:
“Ngươi còn nhớ rõ chuyện trước đây, đại ca ngươi bảo hộ ngươi như thế
nào sao?”
Trái tim Nạp Lan Bằng giống như bị người hung hăng nắm
chặt, đau đến hít thở không thông, khó chịu đến hít thở không thông,
nghe được hai chữ ‘đại ca’ này, nước mắt lập tức đảo quanh hốc mắt.
Làm sao hắn có thể không nhớ rõ đây?
Mọi người Nạp Lan gia bọn họ lớn lên đều đẹp mắt, từ nhỏ đã môi hồng răng
trắng chọc người yêu thích, chỉ riêng có mình hắn là có chút quái dị,
vừa cao lớn cường tráng lại có chút đen.
Từ nhỏ, người tốt với
hắn nhất là đại ca,mỗi lần gây họa đều là đại ca thay hắn thu dọn cục
diện rối rắm, lần nghiêm trọng nhất, đại ca thay hắn đỡ một roi, da tróc thịt bong.
Nạp Lan Bằng cúi đầu không nói
lời nào, trong long khó chịu, đại ca tốt với hắn như vậy, vì sao hắn lại đối với nữ nhi của đại ca…. Không tốt như vậy?
“Ngươi tự ngẫm kỹ lại đi.” Mặt Nạp Lan Phụng Thiên không chút thay đổi nói xong vài chữ,
nắm tay Nạp Lan Yên đi vào phòng trúc, trên đường lại như có như không
liếc mắt nhìn Nạp Lan Bằng một cái.
Nạp Lan Phụng Thiên thân là
người đứng đầu một gia tộc, mặc dù hắn thật sự vừa đau vừa sủng Nạp Lan
Yên nhưng không thể thời thời khắc khắc mang nàng theo bên người, cũng
không phải chưa từng xử lí qua những tử tôn (con cháu) không ra gì kia,
nhưng có ích lợi gì đâu?
Nạp Lan Yên bị khi dễ không biết kêu
đau, bị ủy khuất không biết kêu oan, thâm chí ngay cả hộ vệ mà hắn an
bài bên cạnh, cũng không biết đã bị lão Nhị đổi từ bao giờ.
Lão gia tử mắc nợ tôn nữ này quá nhiều, nay nhìn nàng đã khỏi bệnh, chỉ hận không thể móc tim móc phổi đối tốt với nàng.
Chỉ là….
Lão gia tử đóng cửa phòng trúc, kéo Nạp Lan Yên ngồi xuống ghế, hỏi: “Tiểu Yên, Chiến Vương gia đối tốt với con không?”
“Tốt!” Nạp Lan Yên không yên lòng trả lời một câu, căm giận ngút trời vừa rồi
còn chưa rút hết, nay nhìn mi tâm (*) lão gia tử không dấu được vẻ mệt
mỏi, cân nhắc một phen, nói: “Gia gia, con đã bái một sư tôn, chứng si
ngốc cũng là sư tôn chưa khỏi cho con.”
(*) mi tâm: chỗ giữa 2 đầu lông mày.
“Gia gia cũng nghĩ tiểu Yên gặp gỡ được cao nhân.” Trong lòng Nạp Lan Phụng
Thiên tràn đầy cảm kích đối với người này: “Khi nào thì gia gia có thể
gặp mặt?”
Nạp Lan Yên lắc đầu: “Những ngày gần đây sư tôn không thuân tiện (không rảnh).”
Nạp Lan Phụng Thiên cũng không cưỡng cầu, nhìn tôn nữ vô cùng xuất sắc sau
khi khỏi bệnh, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Thay gia gia nói với sư
tôn con một tiếng đa tạ.”
“Gia gia.” Nạp Lan Yên nhìn thẳng vào mắt lão gia tử, thu lại tươi cười: “Tình huống thân thể người, người biết rõ chứ?”
Nạp Lan Phụng Thiên nhìn đôi mắt trong suốt của tôn nữ, cuối cùng vẫn là
nuốt lí do định nói ra miệng xuống, trầm mặc bưng lên tách trà.”
Trầm mặc chính là cam chịu.
Nạp Lan Yên đột nhiên nện mạng một quyền lên bàn, trong đôi mắt hồ tràn đầy ngoan lệ: “Gia gia, trí nhớ 16 năm này con cũng không quên chút nào,
nói không oán hận là không thể.”
Thân mình Nạp Lan Phụng Thiên
chấn động, giương mắt nhìn tôn nữ trước mặt, thần tình ngoan lệ lạnh như băng có chút xa lạ, trong lòng lại càng áy náy, lão gia tử muốn uống vài ngụm trà để áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong nội
tâm, tay lại run rẩy làm ly trà rơi xuống đất.
Âm thanh ly trà vỡ vụn nghe thật chói tai.
Giống như thứ vẫn kiên trì chống đỡ, cũng theo đó tan nát.
Nạp Lan Phụng Thiên tựa vào trên ghế, không uống trà miệng cũng tràn đầy
chua xót, nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, không lưu loát nói: “Tiểu
Yên, về sau ở Chiến Vương phủ sống thật tốt. Cố gắng đừng…. Đừng trở lại nữa.”
Bốn chữ cuối cùng bị lão gia tử cắn chặt răng nói xong, ly trà trên tay cũng bị ông bóp thành mảnh vụn.
Cả đời Nạp Lan Phụng Thiên tung hoành bừa bãi, ai nghĩ đến về già liền rơi vào kết cục ngay cả rừng trúc cũng không thể bước ra được?
Cả đời Nạp Lan Phụng Thiên tôn quý bá đạo, ai nghĩ đến về già ngay cả tôn nữ mình yêu thương nhất cũng không thể bảo hộ được?
Kéo dài hơi tàn đến nay, chính là mong có thể tận mắt thấy tôn nữ sống tốt ở Chiến Vương phủ, nay đã gặp được người, ông cũng yên tâm.
Nạp
Lan Phụng Thiên tháo xuống không gian giới chỉ trên tay, bên trong này chính là chứa những đồ vật cuối cùng
mình có thể cho đứa nhỏ này.
Giờ khắc này, cho dù là Huyết Hồ cũng không có cách nào không xúc động.
Nạp Lan Yên nhắm mắt, bây giờ báo thù và tận hiếu không chỉ là Ngũ tiểu thư đã mất đi, mà Nạp Lan Yên nàng, còn là Huyết Hồ Nạp Lan Yên sau khi dục hỏa trùng sinh (sống lại).
Nạp Lan Yên mở mắt ra, giữ chặt tay
lão gia tử muốn xóa đi huyết khế, trong con ngươi lạnh như băng tràn đầy kiên định: “Bệnh của người, con sẽ chữa. Nạp Lan gia, con sẽ bảo vệ.
Con sẽ làm cho những kẻ khốn khiếp khốn khiếp ăn cây táo rào cây sung
nhổ hết tất cả những gì đã ăn mấy năm này ra!”