Sau vòng xoáy truyền đến một âm thanh kêu gào tê tâm liệt phế.
Mặt mũi Nhị Khuyết tràn đầy ai oán cùng phẫn nộ bị vứt bỏ, dùng cả tay lẫn
chân đánh tới phía vòng xoáy, một mặt bi thương kêu thảm thiết: “Nạp Lan Yên, ngươi không thể đối với thiếu gia ta như vậy! Rõ rang thiếu gia đã bị ngươi cái kia….”
“…….”
Nạp Lan Yên đen mặt, Tam gia
tức giận, Bách Lý Phượng Vũ trợn tròn hai mắt, một đám huynh đệ Lãnh gia đi theo sau Nhị Khuyết lảo đảo suýt nữa ngã trên mặt đất.
Vương Phi của Tam Vương Gia đã làm gì với thiếu gia của Cung gia?
Nhìn Nhị Khuyết đã chạy sắp đến vòng xoáy, Lãnh Thiếu Diệp thật sự có xúc
động một cước đạp hắn bay ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi hung hăng
trừng mắt nhìn Nhị Khuyết, nói bừa cái gì đó đồ ngu xuẩn!
Nhị
Khuyết mới không thèm quan tâm Tam gia có tức hay không, đứng bên ngoài
vòng xoáy, đỏ hồng mắt hít mũi, vẻ mặt đáng thường vì bị vứt bỏ: “Ngươi
muốn vứt bỏ ta.”
Nạp Lan Yên lập tức lắc đầu: “Không có.”
Vẻ mặt Nhị Khuyết tràn đầy bi thương lên án nói: “Ngươi muốn vứt bỏ ta, vứt bỏ ta, vứt bỏ ta!”
Khóe miệng Nạp Lan Yên khẽ giật: “Chuyện này thật ra….”
“Ta không nghe ta không nghe ta không nghe ta chính là không nghe….” Nhị
Khuyết che lỗ tai cắt đứt lời nói của nàng, tức giận đau khổ rít gào
nói, ánh mắt nhìn Nạp Lan Yên đều là ủy khuất.
Thái tử điện hạ: “…….”
Huynh đệ Lãnh gia: “…….”
Bách Lý Phượng Vũ: “…….”
Lãnh Thiếu Diệp vuốt trán, vung tay áo nhấc lên kình phong cuốn Nhị Khuyết
vào vòng xoáy, thuận tiện hung hăng đạp một cước, thấp giọng cả giận
nói: “Có phải phim truyền hình còn diễn chưa đủ không? Trở về gia liền
thưởng ngươi làm đào kép (diễn viên) thế nào?”
Mông Nhị Khuyết đụng
vào sừng của hắc ngưu, lập tức ôm mông nhảy dựng lên cao ba thước, thật sự đau đến chảy nước mắt: “Mẹ nó, Lãnh Thiếu Diệp…. Thiếu gia sẽ không để cho ngươi yên! Không để yên!”
Tam
gia làm như không nghe thấy, sau khi mắng xong Nhị Khuyết, lại hung hăng trừng mắt nhìn huynh đệ Lãnh gia vẫn đứng tại chỗ, đen mặt nói: “Còn
không mau tiến vào? Ngốc bên ngoài chờ ấp trứng à?”
Đám người
Thái tử điện hạ ho nhẹ một tiếng kéo lại suy nghĩ, một người tiếp một
người vội vàng kích động tiến vào vòng xoáy, một đám mắt nhìn mũi mũi
nhìn tâm nhìn lên bầu trời, vừa rồi bọn họ không có nghe thấy cái gì
hết, không có nghe thấy cái gì hết!
Cầu Tam gia không ngược!
Nhất là nhìn vẻ mặt đau khổ của Thái tử Lãnh Thiếu Lân, lão Ngũ Lãnh Thiếu
Kỳ, lão Thất Lãnh Thiếu Hàm, quả thật hận không thể lập tức đào một cái
động mà chui xuống.
Nhị Hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh vẫn lạnh nhạt
như cũ, trừ bỏ lúc cúi đầu trấn an lão Cửu bên cạnh hắn mới ngẫu nhiên
lộ ra chút dịu dàng, phảng phất giống như tiên nhân.
Mà Tứ Hoàng
tử Lãnh Thiếu Nhàn dáng người tinh tráng nhất trong đám Hoàng tử, mặt
không chút thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ngoại trừ chớp mắt
thì gần như không nhúc nhích.
Nhị Khuyết cẩn thận từng li từng tí kéo ống tay áo của Nạp Lan Yên, đội trưởng, không khí này thật kỳ quái.
Nạp Lan Yên sờ mũi, vô tội nhìn quanh, ừ, chắc hai người họ sẽ không sao đâu.
Nhị Khuyết lập tức yên lòng, ừ, không liên quan đến ta là được.
Lãnh Thiếu Diệp đột nhiên nhìn về phía Nhị Khuyết, trong con ngươi sâu không thấy đáy tràn đầy u ám, môi mỏng vẽ lên tươi cười: “Vô Khuyết, sau khi
trở về để Bổn vương tự mình dạy dỗ ngươi vài ngày, chắc hẳn Cung lão
thái thái biết cũng thật cao hứng.”
Thái tử điện hạ đứng một bên sớm đã cứng ngắc cả người, lúc này da đầu lại run lên, hận không thể
đánh ngất xỉu biểu đệ ngu ngốc kia, hỗn tiểu tử
ngươi quấn ai không quấn, lại đi quấn Vương Phi nhà lão Tam, không thấy
dục vọng độc chiếm của lão Tam kia đã sắp thành bệnh rồi sao?
Trong lòng Thái tử đang rít gào không ngừng, đang chuẩn bị kiên trì từ chối
giúp Nhị Khuyết, ai biết một giây sau đó Nhị Khuyết lại vui vẻ đồng ý:
“Được!”
Được cái rắm! Đồ ngu xuẩn!
Thái tử điện hạ lại cố
lấy dung khí muốn nói cái gì đó, chỉ thấy ánh mắt của Lãnh Thiếu Diệp
quét tới, lời nói đến bên miệng lập tức bị nuốt vào, vẻ mặt nghẹn khuất. Huynh đệ, đừng trách biểu ca không cứu ngươi, chỉ trách kẻ địch quá
cường đại, ngươi lại quá ngốc.
Chỉ là tầm mắt Thái tử điện hạ vừa chuyển, liền nhịn không được nhìn trên người Nạp Lan Yên, nhìn Hỏa Ly
và Liêu ca trên vai nàng, lại nhìn hắc ngưu bên chân nàng, lại tiếp tục
nhìn con rắn nhỏ thỉnh thoảng thò đầu ra trên cổ tay nàng….
Lấy
nhãn lực (năng lực phân biệt) của Thái tử điện hạ, làm sao có thể không
nhận ra chỗ đặc biệt của mấy con thú này, lập tức có cảm giác nghẹn
khuất đến nội thương, nhà lão Tam là chuẩn bị muốn nghịch thiên sao?
“Chú ý, đứng vững!”
Giọng nói thanh thúy, bình tĩnh của Nạp Lan Yên đột nhiên vang lên, ngay sau
đó, vòng xoáy liền xoay tròn, than thể lập tức mất trọng lượng, giống
như ngã xuống từ vách núi!
Nhưng mà không bị ngã thảm hại, lần
này mọi người đều trước khi rơi xuống đất xoay người ổn định cơ thể,
vững vàng rơi xuống một cung điện xa hoa huy hoàng.
Trước mắt Nạp Lan Yên một trận choáng váng, còn chưa kịp mở mắt ra nhìn rõ tình cảnh
bốn phía, chợt nghe thấy một âm thanh bén nhọn chói tai kêu to: “Nữ nhi
của ta đâu? Lâm nhi của ta đâu? Chết tiệt, nữ nhi của ta đâu?”
Nạp Lan Yên vốn đang bị quáng mắt, lại bị ma âm xuyên vào tai, mãnh liệt mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nữ tử trung niên kia, lạnh lung
nói: “Câm miệng!”
Ai ngờ nàng kia lại không thuận theo không
buông tha, lại còn điên cuồng đánh tới chỗ Nạp Lan Yên: “ Ngươi đồ tạp
chủng này, mau trả nữ nhi lại cho ta! Trời đánh đấy, nữ nhi của ta đâu
rồi?”
Lãnh Thiếu Diệp bảo hộ Nạp Lan Yên trong ngực, đáy mắt đột nhiên lóe lên sát khí, hung hăng đá một cước tới nữ nhân phía trước!
Nữ nhân bất ngờ không kịp đề phòng bị đá bay ngược về sau, hung hăng đập
vào vách tường, ngã trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Khuôn mặt Lãnh Thiếu Diệp lãnh lẽo, toàn thân tỏa ra sát khí bước nhanh đến bên nữ nhân kia, cái thứ này cũng dám mắng vợ hắn?
Nạp Lan Yên giữ chặt cổ tay Tam gia, dưới ánh mặt giận đến mức muốn giết
người của Tam gia, mặt không chút thay đổi nói: “Giao cho ta.”
Lãnh Thiếu Diệp khó chịu quay đầu: “Xử lý xong lại giao cho gia.”
Hắn sẽ làm cho nữ nhân này cảm nhận sâu sắc câu ‘họa từ miệng mà ra’, hai chữ ‘tạp chủng’ này….
Lãnh Thiếu Diệp nghiến răng, trong mắt đều là tàn nhẫn và sát khí, cũng dám, cũng dám dùng hai chữ này vũ nhục Hồ Ly nhà hắn?
Nạp Lan Yên nắm chặt tay hắn, trong lòng có chút chua xót, có chút ngọt khổ (ngọt ngào + đau khổ).
Nàng sống hai đời đều không có phụ thân để dựa vào, không có mẫu thân đau
sủng, đời trước chỉ có sư phụ đối xử với nàng vô
cùng nghiêm khắc, nhưng cũng ở lúc nàng tám tuổi đã vĩnh viễn xa cách.
Trước đây không phải không từng nghi vấn, không phải không từng khát vọng,
lúc xuống núi không phải không từng bị khi phụ sỉ nhục.
Năm nàng bốn tuổi, sư phụ nói đã tìm được người nhà của nàng.
Nàng nghĩ đến người nhà hòa ái dễ gần, lòng đầy hi vọng trở về lại bị người nhà chửi mắng đuổi nàng và sư phụ đi.
Cô cô nàng mắng nàng là tạp chủng.
Sau đó tất cả ‘người thân’ đều vây quanh nàng, chỉ chỏ nàng, trong miệng đang mắng chửi gì đó, nàng cũng không nhớ rõ.
Nhưng hai chữ ‘tạp chủng’ lại như dấu ấn hung hăng in vào trái tim của nàng, như một cây đinh đâm sâu vào bên trong.
Cũng bắt đầu từ khi đó, nàng đi theo sư phụ ẩn cư nơi núi rừng, cho đến….
Một đêm máu tanh không thể nào quên, từ đó về sau nàng mất đi sư phụ,
mất đi người duy nhất nàng có thể dựa vào.
Nạp Lan Yên nhắm chặt
mắt, khi mở ra đã là một mảnh tối đen lạnh như bang, nhấc chân bước về
phía Hoàng Nguyệt Dung, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh bang hàn
đến cực điểm.