Mọi người kinh ngạc nhìn Bách Lý Phượng Vũ bổ nhào vào lòng Nạp Lan Yên
dùng giọng nói ngọt ngào mềm mại xin vuốt ve, bộ dáng này quả thật muốn
làm mù con mắt của bọn họ.
Bách Lý Phượng Vũ là ai? Đó là bảo bối toàn bộ Bách Lý gia tộc nâng trong lòng bàn tay, mới sinh ra đã được
đương kim Thánh thượng phong làm An Bình Quận chúa, ở trong cung càng
được Thái hậu lão nhân gia vô cùng yêu thích.
Cả đế đô có ai
không biết tính tình của tiểu Quận chúa được muôn người sủng ái Bách Lý
Phượng Vũ kia là xảo quyệt đanh đá? Trên đường nhìn lqđ ai không vừa mắt là vung roi đánh, các thiếu gia tiểu thư quần là áo lượt cũng bị Bách
Lý Phượng Vũ giáo huấn không ít, tuổi còn nhỏ đã trở thành bá vương
đường phố.
Ai thấy qua tiểu bá vương giả bộ ngoan ngoãn? Ai thấy
qua tiểu bá vương vui vẻ tiếp cận người khác? Không cần làm ra hành động vui đùa chết người như vậy có được không?
Mà ngay cả biểu ca có
quan hệ thân cận nhất với Bách Lý Phượng Vũ ở đây, Tứ Hoàng tử Lãnh
Thiếu Nhàn cũng cả kinh làm rơi quạt trên mặt đất, cái người giả bộ tiểu loli ngoan ngoãn kia thật sự là tiểu biểu muội cho tới bây giờ cái cằm
đều hướng lên trời một bộ dáng bổn tiểu thư chảnh nhất thiên hạ sao?
Lãnh Thiếu Diệp vừa giãn mi tâm lập tức lại nhăn nhíu, ánh mắt lạnh lẽo sắc
bén chống lại ánh mắt bắt bẻ ghét bỏ của Bách Lý Phượng Vũ, nhưng chỉ
thản nhiên nhìn qua, lập tức dời ánh mắt đi.
Bách Lý Phượng Vũ
phát hiện hùng tâm tráng chí của mình bị người nào đó coi nhẹ, cũng
không tức giận, hắn không để ý mới tốt, như vậy mới có thể dễ dàng lặng
yên không tiếng động đào góc tường, dùng sức đào, có thể nhiệt tình đào!
Đại ca, Nhị ca, Tam ca…. Cửu ca nhà nàng đều chưa có vợ!
Bách Lý Phượng Vũ đảo mắt, nhếch môi cười ngọt ngào với Nạp Lan Yên, lộ ra
hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, con ngươi trong suốt: “Bằng hữu!”
“Tiểu Phượng Vũ.” Nạp Lan Yên nhéo hai má mềm mại của tiểu loli, vui vẻ giương khóe miệng, trừng mắt nhìn nàng.
Bách Lý Phượng Vũ trong lòng biết đây không phải là nơi nói chuyện, dứt
khoát ngồi trong lòng Nạp Lan Yên, cọ cọ trước ngực mềm mại thơm thơm
của bằng hữu nhà mình, cao hứng cong mắt.
Cổ tay Bách Lý Phượng
Vũ bỗng có cảm xúc lạnh lẽo trơn trượt, ở góc độ người khác không nhìn
thấy Tiểu Bảo lặng lẽ thò đầu ra, nhe răng với tiểu Phượng Vũ, đoạt sủng ái của chủ nhân, không thể tha thứ.
Bách Lý Phượng Vũ có chút
kinh ngạc, nhìn con rắn nhỏ trên đầu có hoa văn hình tam giác, trong
nháy mắt nghĩ đến chuyện lqđ Nạp Lan Lâm bị Ngũ Độc Cự Mãng truy đuổi,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười càng vui vẻ hơn, mơ hồ lộ ra một cổ kiêu
ngạo nhiệt tình.
Quả không hổ là bằng hữu nhà nàng, vừa lợi hại
vừa khí phách còn có thể thu phục Ngũ Độc Xà Vương có thể giết người
trong vòng trăm dặm mà không để lại dấu vết!
Giọng nói sang sảng
của Thái tử điện hạ Nạp Lan Lân phá vỡ một phòng yên tĩnh này: “Ha ha
ha, thật sự khó được nhìn thấy tiểu Phượng Vũ thích một người như vậy.
Tam đệ muội, nếu không ngại liền nói cho chúng ta nghe một chút làm thế
nào có thể thu phục được tiểu bá vương này?”
Lãnh Thiếu Kỳ lắc
lắc quạt, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo trêu đùa: “Đúng vậy, năm đó
ta cũng suýt chút nữa bị tiểu nha đầu này vung roi đánh đó.”
Tứ
Hoàng tử Lãnh Thiếu Nhàn cũng bật cười: “Phượng Vũ, bộ dáng này của
ngươi nếu bị bọn đại biểu ca nhìn thấy không biết có bao nhiêu ghen….”
Bách Lý Phượng Vũ hừ một tiếng, ngồi ở trong lòng Nạp Lan Yên nghiêng đầu
liếc mọi người một cái: “Ta chính là thích Chiến Vương phi, nhất kiến
chung tình.”
(nhất kiến chung tình: vừa thấy đã yêu.)
Mọi
người bị lời nói đồng ngôn vô kỵ của tiểu nha đầu này làm vui vẻ, cả
phòng lại một lần nữa náo nhiệt lên, Lãnh Thiếu Lân lqd cười mắng:
“Ngươi, tiểu hoạt đầu (nha đầu xảo quyệt). Tam đệ muội, nghe nói thân
thể ngươi tốt hơn, hiện tại thế nào?”
(đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện thì không kiêng kỵ)
Thái tử điện hạ lời nói vừa chuyển, liền chuyển tới trên người của Nạp Lan
Yên, cũng là vấn đề phần lớn mọi người ở đây nghi ngờ.
Lập tức gần như tất cả ánh mắt đều rơi trên người Nạp Lan Yên, ngoài Nạp Lan Lâm, thì một ánh mắt địch ý đều không có.
Nạp Lan Yên thản nhiên nở nụ cười, ánh mắt trong suốt sạch sẽ: “Đa tạ Thái
tử điện hạ quan tâm, trước mắt đã không có gì đáng ngại.”
Ách, những ‘huynh đệ’ kiếp này của Tam gia nếu đi làm diễn viên, nhất định là dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa vị Thái tử điện hạ trước mặt này, nếu không phải biết hắn âm thầm
mấy lần ra tay độc ác với Lãnh Thiếu Diệp, nói không chừng nàng cũng sẽ bị hình tượng rực rỡ như ánh mặt trời này lừa gạt.
Lãnh Thiếu
Lân mặt không đổi sắc nói: “Tam đệ thật sự có phúc khí tốt, đệ muội nay
đã khỏi bệnh đúng là một việc vui của hoàng gia!”
Ánh mắt thâm
thúy của Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên, khóe miệng chứa đựng tươi
cười thản nhiên, tiếng nói trầm thấp êm tai mang ý tứ hàm xúc không rõ
nói: “Ai nói không phải đâu.”
Nạp Lan Yên nghe mấy chữ ý vị thâm
trường này, khóe miệng co rút, đối với việc hôm nay Lãnh Thiếu Diệp
thỉnh thoảng động kinh làm ra mấy hành động buồn nôn chỉ liếc mắt xem
thường.
Ngược lại là Bách Lý Phượng Vũ ở trong lòng Nạp Lan Yên
có chút cứng đờ, nàng thấy rõ ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Lãnh Thiếu
Diệp với nàng, trong nháy mắt như bị đẩy vào hầm băng.
“Phượng Vũ?” Nhận thấy tiểu Phượng Vũ có điểm bất thường, Nạp Lan Yên cúi đầu hỏi một câu.
Bách Lý Phượng Vũ nháy mắt thu lại cảm xúc, lộ ra một nụ cười sáng lạn, cái
gì cũng không nói chỉ cọ cọ ngực Nạp Lan Yên, thuận tiện quăng cho lqđ
Lãnh Thiếu Diệp một nụ cười đắc ý, hừ, nhìn thấy không, bằng hữu của
nàng thế nhưng rất quan tâm nàng đó!
Lãnh Thiếu Diệp không nhìn
động tác nhỏ của Bách Lý Phượng Vũ, ánh mắt một mực đặt trên người Nạp
Lan Yên , ánh mắt âm u, thò tay lấy một khối điểm tâm trước mặt Nạp Lan
Yên muốn đưa lên miệng ăn, lại bị một bàn tay nhỏ bé xinh đẹp ngăn cản.
Lãnh Thiếu Diệp thành công lấy được sự chú ý của Hồ Ly, không khỏi khiêu mi
cười khẽ, đã thấy sắc mặt vốn tươi cười của Nạp Lan Yên nay đã trắng
bệch, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra dày đặc, khó khăn phun ra mấy chữ:
“Độc, có độc.”
Tiếng nói rất nhỏ, rất vô lực, chỉ có Lãnh Thiếu
Diệp cùng Bách Lý Phượng Vũ ngồi trong lòng Nạp Lan Yên nghe thấy rõ
ràng. Bách Lý Phượng Vũ sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vội vàng nhảy xuống người Nạp Lan Yên, lo lắng nói: “Bằng hữu, bằng hữu, ngươi
đừng làm ta sợ….”
Gió lạnh thổi qua, cả viện lạnh lẽo.
Mọi người lập tức phát hiện động tĩnh, cả viện lại rơi vào bầu không khí
yên tĩnh hít thở không thông. Nụ cười rực rỡ luôn luôn hiện trên mặt
Lãnh Thiếu Lân biến mất không thấy, chạy đến trước mặt Nạp Lan Yên: “Tam đệ, đây là có chuyện gì? Đệ muội làm sao vậy?”
Lãnh Thiếu Diệp
một tay ôm Nạp Lan Yên vào ngực, ngay cả hắn cũng không nhận thấy được
lúc này tay của hắn có bao nhiêu run rẩy: “Điểm tâm có độc, mẹ nó, mau
cho người mời Ngự y đến đây.”
Lãnh Thiếu Kỳ dẫn đầu ném quạt, cả kinh kêu lên: “Không có khả năng!”
Mà Lãnh Thiếu Khuynh từ đầu đến cuối đều ngồi một bên thản nhiên thưởng
thức trà cũng thu lại vẻ mặt lạnh nhạt, đưa tay lấy một khối lqđ điểm
tâm, bình tĩnh trong mắt bỗng hiện lên sát khí: “Người tới, lập tức đi
mời Ngự y đến, mở ra ba cấp đề phòng, phong tỏa Vương phủ.”
Lời Lãnh Thiếu Khuynh vừa nói xong, mọi người đều không thể tin mở to hai mắt, điểm tâm này không phải là thật sự có độc chứ?
Làm sao có khả năng?!
Ở đây ai cũng biết rõ, Thái tử Lãnh Thiếu Lân kiêng kỵ Chiến Vương Lãnh
Thiếu Diệp, nhưng bây giờ lại hạ độc trong cuộc tụ hội trước mặt mọi
người, loại việc đưa nhược điểm cho người này tự nhiên không thể là Thái tử đảng làm.
Mà Nhị Hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh….
Tụ hội hôm nay là do phủ hắn xử lý, nếu có người xảy ra chuyện ở đây, mặc dù là Nhị Hoàng tử cũng chịu không nổi hậu quả.
Cho nên làm sao có khả năng hạ độc? Làm sao có thể?
“Hít….” Tiếng hít khí lạnh thống khổ của Cửu Hoàng tử gần mười một tuổi theo
gió truyền đến, chỉ thấy hắn ôm bụng ghé vào mặt bàn, sắc mặt trắng bệch thống khổ, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống: “Đau, Nhị ca, ta
đau….”