Tuyên quý phi chậm rãi nheo mắt đẹp lại, nguy hiểm cười nói: “Nam nhân bà, nói ai thích hôn người đấy?”
“Ngươi mới là nam nhân bà.” Đức quý phi hừ nhẹ một tiếng, phóng bạch ngọc đỉnh lô tới trên tay Nạp Lan Yên, thuận tiện nghiêng đầu liếc mắt Tuyên quý
phi một cái, “Lễ gặp mặt chỉ cho một cái hôn, ngời ngươi ra cũng không
có ai nữa.”
“Ai nói chỉ có một cái hôn?”
Tuyên quý phi
thần bí dương môi cười, “Lễ gặp mặt của ta, đương nhiên không thể bị đám tục nhân (người phàm tục) các ngươi nhìn thấy.”
Bạch ngọc đỉnh
lô vừa vào tay, một cổ linh khí liền phả vào mặt, Nạp Lan Yên nhìn là
vừa kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) vừa kỳ quái, đây đúng là một đỉnh lô
cấp bậc Thượng phẩm Linh Khí!
“Đức mẫu phi, này......”
Nạp Lan Yên nói còn chưa nói xong, đã bị Đức quý phi phất tay đánh gãy,
cười nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận, ở nơi này của ta cũng là lãng
phí, huống chi thân là nhi tức đầu tiên vào cửa của Lãnh gia ta, còn
tuổi nhỏ đã là Bát phẩm Luyện Đan Sư, không cho ngươi thì cho ai?”
Cho đến bây giờ, lão đại Lãnh Thiếu Lân còn không có ý tưởng thú thê (cưới
vợ), lão Nhị tuổi còn trẻ ngày qua ngày vô cùng nhạt nhẽo, lão Tứ, lão
Ngũ lại tâm chơi đùa không giảm, Lão Thất và lão Cửu còn nhỏ, lão Lục
lão Bát lại không ở đế đô.
Chín nhi tử, trước mắt đã thú thê chỉ có một người là lão Tam.
Nạp Lan Yên thu bạch ngọc đỉnh lô, ánh mắt trịnh trọng nói với Đức quý phi: “Đa tạ Đức mẫu phi.”
“Tiểu Yên nhi, đến Tuyên mẫu phi nói thầm với người.” Tuyên quý phi kéo Nạp
Lan Yên từ trong lòng Lãnh Thiếu Diệp ra, cười tủm tỉm đưa cho nàng một
cái hộp gỗ, tiến đến nàng bên tai nói nhỏ, “Tiểu Yên nhi, trở về lại mở
ra xem nha.”
Nạp Lan Yên thu hộp gỗ, cũng trịnh trọng nói đa tạ.
Nữ tử dịu dàng ngồi bên cạnh bàn cờ vây không khỏi cười khẽ: “Ta nói hai
vị muội muội, các ngươi là không tính để cho thê tử của lão Tam đi vào
à?”
Lần này không đợi Tuyên quý phi nói cái gì nữa, Lãnh Thiếu
Diệp đã trầm mặt không nói nắm tay của Hồ Ly nhà mình đi vào đại điện,
đi đến chỗ ba người ngồi ở trong điện.
Ngồi ở trên thủ tọa (ghế
cao nhất) nam tử trẻ tuổi, một bộ trường bào màu vàng thêu hoa văn hình
rồng, hai đạo mày kiếm bay nghiêng mà vào, khí phách nghiêm nghị, một
đôi mắt phượng hẹp dài lãnh thúy (lạnh lung + thâm thúy), mũi thẳng, môi mỏng hiện lên độ cong tự tiếu phi tiếu (cười mà không phải cười), quả
thực là tuấn mỹ vô cùng, tôn quý vô song.
Ngồi bên cạnh hắn là
một vị nữ tử thanh nhã như liên (hoa sen), một bộ áo trắng, phiêu dật
như tiên, hai mắt sáng trong và ấm áp, giữa hai đầu lông mày lại không
mất ung dung quý khí của mẫu nghi thiên hạ.
Nữ tử ngồi một bên ở
bên cạnh bàn cờ vây cũng mặt mày như họa, hai mắt cười yếu ớt lúc nào
cũng mang theo dịu dàng và thanh uyển của nữ tử Giang Nam.
Thân phận ba người không cần suy đoán, dễ dàng miêu tả sinh động.
Tuyên quý phi và Đức quý phi cũng lười biếng bước tới vị trí của mình ngồi
xuống, năm người đều đặt ánh mắt ở trên người của Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên.
Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng nắm tay của Nạp Lan Yên,
giọng nói trầm thấp bình tĩnh chậm rãi vang lên: “Phụ hoàng, mẫu hậu,
Uyển mẫu phi, Tuyên mẫu phi, Đức mẫu phi, nhi thần mang Yên Nhi đến
thỉnh an.”
Nạp Lan Yên mỉm cười, khuynh thân thi lễ một cái: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Uyển mẫu phi, Tuyên mẫu phi, Đức mẫu phi.”
“Yên Nhi ngươi trước ngồi xuống.” Đế vương đối với Nạp Lan Yên chỉ chỉ một
bên nhuyễn tháp (giường êm), giọng điệu ôn hòa, nhìn Lãnh Thiếu Diệp
trong con ngươi hiện lên ý cười bỡn cợt, “Lão Tam, trễ như thế ngươi mới mang Yên Nhi trở về, ngươi nói vi phụ nên như thế nào thu thập ngươi?”
Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, chỉ nói: “Như thế này ta liền mang đi.”
“Ngươi đó, biết rõ tính tình của lão Tam còn trêu chọc hắn.” Hoàng hậu áo
trắng xuất trần cười khẽ nhìn Hoàng đế, đi đến bên người Nạp Lan Yên,
kéo tay nàng, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt của nàng một lúc lâu, mới
tràn ra một tiếng thở dài trầm thấp không thể nghe thấy, “Càng ngày càng giống bộ dáng của nương ngươi......”
Uyển quý phi cũng tiến lên
từng bước, vỗ vỗ bả vai của Nạp Lan Yên, nói: “Tiểu Yên nhi, nếu lão Tam dám khi dễ con liền nói với chúng ta, cam đoan đánh hắn.”
Thái
tử Lãnh Thiếu Lân và Ngũ hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ là Hoàng hậu sở sinh, mà Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử bên ngoài là Uyển quý phi sở sinh.
“Các ngươi ai đánh được tiểu tử này?” Môi mỏng của Hoàng đế bệ hạ giương lên một nụ cười có chút tà mị, mắt phượng lãnh thúy dừng ở trên người Nạp
Lan Yên, chậm rãi toát ra một chút ý cười, “Tiểu Yên, về sau tiến cung
bồi các mẫu phi của con nhiều một chút đi, một đám thằng nhãi con cũng
không có đứa nào nghe lời.”
“Được.” Nhìn mấy vị trưởng bối bên
người, Nạp Lan Yên nhẹ nhàng nở nụ cười, tươi cười mềm nhẹ mà tuyệt mỹ,
nàng xem qua trong tài liệu Liệt Diễm đế vương cả đời yêu quý năm vị nữ
tử, khuynh quốc khuynh thành, mỗi người một tư sắc, mà hậu cung lại hòa
thuận, thân tình ấm áp.
Đời trước si ngốc, đối với bọn họ cũng không có trí nhớ, cho nên chỉ xem tư liệu, Nạp Lan Yên cũng không quá tin tưởng.
Dù sao mấy huynh đệ phía trước Tam gia cũng không một người nào dễ ở
chung, ám sát mai phục linh tinh, một đám đều không khách khí.
Nhưng sau khi chân chính nhìn thấy đế vương, Hoàng hậu và nhóm quý phi ở
chung, nàng liền biết bọn họ xác thực như tư liệu nói, hòa thuận hạnh
phúc.
Chính là thân sinh mẫu thân kiếp này của Tam gia, lại từ
sau khi sinh hắn liền từ nay về sau biến mất ở trong hoàng cung, giống
như ngoài mấy người trước mặt ra, lại không còn người nào biết đến tột
cùng nàng đã xảy ra chuyện gì, đi nơi nào.
Hoàng hậu tặng Nạp Lan Yên một gốc cây tuyết liên vạn năm cực kỳ trân quý, Uyển quý phi đưa là một bộ vạn tượng kỳ phổ chuyên tu Tinh Thần Lực, Hoàng đế bệ hạ còn lại là vung tay lên, ghi một ngọn núi mạch khoáng dưới danh nghĩa của Nạp
Lan Yên (lee: cho chị Yên một ngọn núi có mạch khoáng á): “Thân là một
Luyện Đan Sư, tự thân tài nguyên không thể thiếu, vi phụ có thể ủng hộ
không nhiều lắm, một ngọn núi mạch khoáng Tử Tinh chưa từng khai thác
liền giao cho con.”
Quá quý giá rồi.
Mỗi một lễ gặp mặt bọn họ cho quá mức quý giá.
Nhất là một ngọn núi mạch khoáng gần Mộ Tư sơn mạch kia, hai từ vô giá cũng không đủ để hình dung sự trân quý của nó.
“Phụ hoàng, thứ này rất quý giá.” Nạp Lan Yên biết rõ tầm quan trọng của
mạch khoáng đối với một đế quốc, y theo ý của phụ hoàng đó là ngọn núi
mạch khoáng này toàn quyền giao cho nàng xử lý, cái này đối với nàng mà
nói, thật sự có chút quá mức quý giá.
“Ha ha ha, tiểu nha đầu cứ
việc cầm là được, một ngọn núi mạch khoáng mà thôi, vi phụ còn cho
được.” Hoàng đế bệ hạ bị biểu tình của Nạp Lan Yên chọc cười, trong
tiếng nói trầm thấp là nồng đậm tự tin và tôn quý, “Tiểu Yên, luyện đan
cũng đừng giảm bớt tu luyện, Liệt Diễm quá nhỏ, các con hẳn là đi ra
ngoài nhiều một chút.”
Mặc dù có chút không muốn, lại càng không nỡ vây các hài tử của hắn ở một phương đế quốc nho nhỏ này.
Hài tử của hắn đều là phi ưng sinh ra đã bay lượn chín tầng trời.
Hoàng đế bệ hạ hít sâu một hơi, từ trên long ỷ đứng dậy, chậm rãi đi đến bên
cửa sổ, mắt phượng tối đen nhìn bầu trời xanh thẳm: “Lão Tam, vì sao con không hỏi ta về tình huống của mẫu phi con?”
Nạp Lan Yên không tự chủ được nắm chặt tay của Tam gia.
Lãnh Thiếu Diệp trấn an cười cười với nàng, nhìn về phía bóng dáng cao to đứng ở bên cửa sổ: “Bởi vì, ta đã tra ra được.”
Đời trước trước khi 10 tuổi, mỗi ngày đều hỏi mọi người một lần, mẫu phi của ta đâu? Vì cái gì chỉ có ta không có mẫu phi?
Mỗi một lần hỏi, chỉ có được một câu không hề có sức thuyết phục: “Nàng sẽ trở về.”
Khi nào thì trở về? Nàng đi nơi nào? Vì cái gì bỏ lại hắn mặc kệ?
Từng một vấn đề đặt ở trên người Lãnh Thiếu Diệp nho nhỏ, thẳng đến theo hắn dần dần lớn lên, ở trong hoàng cung dần dần hiểu được ở giữa đám huynh
đệ bảo hộ chính mình, ngụy trang chính mình, bất động thanh sắc tìm kiếm tin tức về mẫu phi.
Các ngươi không nói cho gia, gia chính mình đi thăm dò.
14 tuổi tòng quân, 16 tuổi năm ấy, hắn tìm khắp Giang Nam, cuối cùng tìm
được một vị đại nha hoàn từng chiếu cố bên người mẫu phi, từ trong miệng nàng chiếm được tin tức xác thực về mẫu phi.
Nàng là bị người mang đi.
Bị ai mang đi, đại nha hoàn cũng không biết.
Nhưng nàng không phải tự nguyện đi, là ở một ngày sinh ra hắn kia, bị người cưỡng chế tính mang đi.
Sau nữa, hắn lần lượt tìm những người ở bên cạnh mẫu thân năm đó, trời
không phụ người có lòng, rốt cuộc ở trong miệng một lão giả, chiếm được
thân thế bối cảnh của mẫu thân.
Hàn Thiên Tông.
Nếu nói
bảy đại đế quốc bậc cao cùng vô số thế lực hạng trung rắc rối phức tạp
thống trị tất cả đất Thục mà nói, như vậy một Thánh Thành ba Tông môn
còn lại là trời đất đứng đầu trong giới tu sĩ ở đại lục!
Mà mẫu
thân của hắn lại là nữ nhi thân sinh (con gái ruột) của Tông chủ Hàn
Thiên Tông, năm đó bởi vì không muốn thực hiện hôn ước mà chạy trốn khỏi nhà, do đó ở trên nửa đường gặp Liệt Diễm đế vương còn trẻ hết sức lông bông.
Tiệc vui chóng tàn, ngay tại ngày hắn sinh ra, tất cả tốt
đẹp đều biến mất không thấy, nếu không phải mẫu thân lấy cái chết bức
bách, có khả năng khi đó hắn cũng đã chết yểu ở trong tay của người Hàn
Thiên Tông.
Hắn còn từ trong miệng lão giả biết được, mẫu thân
của hắn cùng vị hôn thê của mẫu thân là bạn thân tốt nhất, cho nên mới
có một đoạn ước định chỉ phúc vi hôn như vậy.
Cho nên mặc dù hắn
biết vị hôn thê Nạp Lan Yên là một si ngốc nữ tử, nhưng cũng nguyện ý
cưới nàng làm thê tử, đúng là bởi vì mẫu thân liều chết cũng muốn bảo hộ hắn chu toàn kia vì hắn định ra hôn ước.
Chính là hắn không nghĩ tới là, ngay tại hôm đại hôn đó, đã chết mà không hiểu lý do.
Sau khi Lãnh Thiếu Diệp xuyên qua, liền từ trong trí nhớ tiền thân biết được những tin tức này.
Vốn hắn cho rằng độc hạ trên người cùng mấy tên huynh đệ thoát không khỏi
liên quan, nhưng sau đó đám người Lãnh Thiếu Lân được hắn loại bỏ từng
người, mấy vị quý phi từ nhỏ liền đối xử với đời trước như thân sinh nhi tử càng không có khả năng.
Không phải do Lãnh Thiếu Diệp không nghi ngờ đến trên người của Hàn Thiên Tông.
“Thiếu Diệp, không bao lâu nữa đâu.” Dưới ống tay áo hai tay của Liệt Diễm đế
đã chậm rãi nắm chặt thành đấm, môi mỏng giương lên một độ cong tàn khốc lạnh lùng, “Hai mươi mốt năm, đã đủ lâu.”
Giữa hai đầu lông mày
của Hoàng hậu và ba vị quý phi cũng hiện lên sự lạnh lùng sắc bén, năm
đó hai đại thế lực trước sau bức bách, cảm giác đau đớn chỉ hận chính
mình bất lực này cho tới bây giờ đều không thể quên!
Hai mươi mốt năm, ẩn nhẫn không phát, không có nghĩa là bọn họ cứ như vậy buông tha!
Hàn Thiên Tông, hai mươi mốt năm , là lúc bọn hắn đem người nhà của bọn họ, trả lại!
......
Lúc Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên rời đi hoàng cung, đã là mặt trời chiều ngả về tây, gần hoàng hôn.
Ngồi ở bên trong xe ngựa, Nạp Lan Yên nghe Lãnh Thiếu Diệp chậm rãi nói một
lần đoạn trí nhớ kia, ngón tay đang vuốt ve bỗng bóp nát ly trà trong
tay, mắt hồ lãnh mị, đáy mắt lộ ra sắc bén lạnh như băng: “Một kẻ thù
đoạt mẫu, một kẻ thù bức tử cha nương đoạt đệ, tốt cho một Hàn Thiên
Tông, tốt cho một Thánh Thành!”
“Hai tháng.”
Lãnh Thiếu
Diệp chuyển mắt nhìn nàng, mâu quang thâm trầm lãnh liệt: “Hồ Ly, hai
tháng thời gian xử lý tốt tất cả chuyện của Liệt Diễm.”
Nạp Lan
Yên lấy khăn lụa chà lau sạch nước chà dính trên tay, trên móng tay đỏ
tươi nổi lên một tia u mang, bên môi vẽ ra một độ cong lãnh ngạo lạnh
lẽo: “Không thành vấn đề!”