Sắp tới nửa đêm, vùng ngoại thành Nam Hải im ắng bỗng truyền đến tiếng mô
tô gầm rú đinh tai nhức óc, như một đạo gió mạnh phá vỡ không gian.
Nạp Lan Yên mặc bộ quần áo màu đen, áo gió khoác ngoài cũng màu đen liếc
mắt nhìn gương chiếu hậu để chiếc xa quân dụng việt dã đuổi sát không
tha phía sau không bắt kịp, hung hăng cắn răng một cái, nắm chặt chân ga gầm lên tiếng cuối cùng!
Ở bên trong xe việt dã, nam nhân lạnh
lùng yên ổn ngồi trên ghế lái, ánh mắt thâm thúy lợi hại gắt gao nhìn
chằm chằm mái tóc đen dài đang bay của nữ nhân mặc áo gió múa ở phía
trước, thay đổi tốc độ, đâu vào đấy.
Nạp Lan Yên quẹo một cái,
trong bình xăng của xe máy, xăng hoàn toàn cạn kiệt, trừng mắt nhìn mặt
biển sóng lớn phía trước, mạnh mẽ dừng mô tô lại, nhổ một ngụm nước bọt: “Mẹ nó, quả nhiên xe được thưởng là xe rởm.”
Kít….
Lại là một đạo tiếng phanh xe vang lên, chỉ thấy một chiếc xe quân dụng việt
dã rung rung rồi dừng lại. Nạp Lan Yên nhìn nam nhân mặc một bộ quân
trang rằn ri bước xuống từ ghế lái, ngoài cười nhưng trong không cười
nói: “Ôi! Vị binh ca này, lão ngài vẫn đuổi theo ta không phải là có
bệnh chứ?”
Nam nhân đừng bước, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ giống như được gọt giũa, đôi mắt màu đen lạnh lùng mà thâm thúy nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên: “Ngươi giả ngu rất thú vị sao?”
Nạp Lan
Yên nắm chặt hai tay trong túi áo gió, nghe vậy cười một tiếng vui vẻ:
“Thú vị hay mất mặt, Lãnh tam gia ngươi còn không hiểu được sao?”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của nam nhân nháy mắt âm trầm ba phần, đôi mắt như
ưng bình thường hung ác lạnh lùng tập trung lên người Nạp Lan Yên, hơi
thở lạnh lẽo từng bước một đến gần: “Nạp Lan Yên, năm trước, lúc gia thả ngươi xuất cảnh nói những gì ngươi đều coi là đánh rắm hả?”
Gió
biển lướt nhẹ qua, nhẹ nhàng làm mấy sợi tóc trước trán Hạ Lan Phiêu bay lên, lộ ra một đôi con ngươi có chút giống như ánh mắt ranh ma của hồ
ly. Màu mắt không phải là màu đen của người phương Đông, mà là màu hổ
phách nhàn nhạt. Một khuôn mặt xinh đẹp vẫn tươi cười như cũ, giơ hai
tay làm động tác đầu hàng với người nam nhân: “Được, hôm nay tính là
tiểu nhân thua, được không?”
Được không?
Đương nhiên là thua!
Nạp Lan Yên vừa dứt lời, chân khẽ đảo cát bụi bay lên mặt của nam nhân,
ngay lúc nam nhân nghiêng mình tránh né, Nạp Lan Yên nhanh chóng xoay
người chạy về phía biển lớn, hung hăng cắn chặt răng, tùy tiện làm một
cái nhiệm vụ đều có thể gặp đối thủ một mất một còn, thực con mẹ nó xui
xẻo!
Phanh!
Tiếng súng lục từ phía sau bỗng nhiên vang
lên, Nạp Lan Yên nghiêng người nằm xuống né tránh viên đạn, một giây sau trên người liền bị đè nặng, hơi thở kiên cường của nam nhân ở phía trên gắt gao ngăn chặn nàng. Người nọ cưỡng chế bóp chặt cằm của nàng nhấc
lên, trong con mắt đen mang vô tận lãnh ý: “Nạp Lan Yên, ngươi vọng
tưởng thoát được sao?”
Con ngươi của Nạp Lan Yên đảo một vòng,
đột nhiên khóe miệng nâng lên một độ cong nhàn nhạt. Con mắt hồ ly cong
lên như vầng trăng trên bầu trời, sáng ngời, mê người, tuyệt mỹ, còn có
một tia mị hoặc thản nhiên.
Như mong muốn thấy hai con ngươi đối
phương có chút thất thần, nhân cơ hội đó, Nạp Lan Yên nâng gối hung hăng đánh vào eo của nam nhân, lật mình một cái liền áp nam nhân ở dưới
thân. Họng súng đen ngòm đặt lên huyệt thái dương của hắn, mắt cáo tràn
ngập âm lãnh thô bạo: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi con mẹ nó ăn no rảnh rỗi
liền một mực truy bắt lão nương hả?”
Nam nhân giống như không để ý đến họng súng đang uy hiếp ở huyệt thái dương, trên mặt tràn đầy tàn
khốc làm người ta sợ hãi. Bàn tay hung hăng chế trụ bả vai của Nạp Lan
Yên nói: “Chết tiệt, Nạp Lan Yên, ngươi có biết đại sứ nước Mỹ chết ở
Hoa sẽ khiến cho quốc tế tranh cãi hay không? Ngươi không kiếm việc làm
cho gia, ngươi sẽ không vui có phải hay không?”
Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, đội trưởng của dong binh đoàn T-H vương giả, càng là vương trong giới lính đánh thuê.
Mà nữ nhân đáng chết này chưa bao giờ làm việc thất bại, tiếp nhận nhiệm
vụ đều tùy tâm trạng. Năm trước, khi thả nàng xuất cảnh đã cảnh cáo nàng không được lại động tay động chân với Trung Hoa.
Ai biết được nữ nhân này mới an phận được vài ngày, liền một phát bắn chết đại sứ quốc của Mỹ.
Lúc Lãnh Thiếu Diệp nhìn thấy thi thể liền giận đến tái mặt. Nhưng mà, hết
lần này đến lần khác nữ nhân này lại cùng cấp trên có hiệp định bí mật,
làm hắn muốn đánh chết cũng không thể, chém giết cũng không được. Quả
thật là đã chịu đựng đủ rồi. Nhìn thấy nữ nhân này, đầu liền đau nhức!
“Quốc tế tranh cãi liên quan gì đến ta?” Nạp Lan Yên nhìn chằm chằm vào cặp
mắt ưng đen như mực kia. “Rắc” tiếng súng lên đạn vang lên rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh. “Có chứng cứ lúc nào cũng có thể đến bắt ta, không có chứng cứ thì mau cút đi. Ta không có hứng thú cùng ngươi chơi trò mèo
vờn chuột. Ta cảnh cáo ngươi không cần lại đến khiêu chiến kiên nhẫn của ta.”
Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên đau đầu, nàng không phải
là, tung hoành giới lính đánh thuê 7 năm, hai lần bị bắt vào ngục giam
đều vì nam nhân trước mặt này.
Cố tình lại vì có hiệp định bí mật năm đó, làm cho nàng đối với cái thiếu thướng trẻ tuổi tiền đồ vô lượng lại có bối cảnh thâm hậu này, giết cũng không được cũng đánh không
được.
Nàng cũng thật rối rắm đó!
A….
Lãnh Thiếu Diệp bị đặt dưới thân bỗng nhiên nở nụ cười.
Giống như tượng điêu khắc ngũ quan lạnh lùng chớp mắt trở nên yêu khí nghiêm
nghị, bàn tay nhanh chóng đặt lên cổ họng Nạp Lan Yên bóp chặt, lại
giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói trầm thấp gợi cảm, đôi con
ngươi lại lạnh lùng đáng sợ: “Huyết Hồ, không nên ép gia tự tay bẻ gãy
đôi cánh của ngươi.”
Lãnh Thiếu Diệp, Lãnh gia tam thiếu gia của
gia tộc quyền thế nhất Trung Hoa, năm hai mươi bảy tuổi làm thiếu tướng, là Lãnh tam gia thần bí tôn quý nhất kinh đô, trong tay nắm bao nhiêu
quyền thế không ai biết được!
Nạp Lan Yên nhìn nam nhân dưới thân một cái thật sâu, phì cười, ngoan lệ dưới đáy mắt dần dần tiêu tán. Cổ
tay vừa lật liền thu hồi súng, đứng lên, hai tay đút vào túi áo gió, lưu lại cho người nam nhân một bóng lưng.
“Tam gia, lợi ích đưa đến, ta tùy tâm mà lấy.”
Nhưng mà….
Đúng lúc này, đôi mắt hồ ly của Nạp Lan Yên nhìn lên trời rồi đột nhiên trợn trừng, nuốt từng ngụm nước bọt, dựa vào, kia là cái sao đặc biệt gì?
Con ngươi lạnh như băng của Lãnh Thiếu Diệp đột nhiên cũng giương lên, vật
khổng lồ gì đó ở giữa không trung làm cho con ngươi của hắn co rụt lại
thật sâu. Gần như là phản xạ có điều kiện, Lãnh Thiếu Diệp nhanh chóng
ôm chặt Nạp Lan Yên vào ngực, bảo vệ chặt chẽ, rồi bay vội về sau tránh
né.
Chính là, đã không còn kịp rồi!
Oanh!
Một cái
Sao Băng thật lớn cắt qua chân trời. Trong chớp mắt, liền rơi xuống vị
trí Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên đang đứng. Thiên thạch nặng mấy
ngàn tấn dẫn theo cuồng phong sóng thần như là muốn đảo lộn thiên địa.
“Mẹ nó!” Trước khi rơi vào đen tối, Nạp Lan Yên mắng to, Lãnh Thiếu Diệp, nếu có kiếp sau, ta nhất định cùng ngươi đấu đến cùng!
“Mẹ nó!” Trước khi hôn mê, Lãnh Thiếu Diệp chửi thề một tiếng, Nạp Lan Yên, ân oán đời này, kiếp sau tiếp tục cùng gia tính!
Không ai nhìn thấy, ở nơi chân trời xa xa, một đạo ánh sáng lóe lên. Đột
nhiên, một phân thành hai, hóa thành hai đạo ánh sáng dần biến mất giữa
không trung.
***********************
Trời trong xanh sáng sủa, gió thổi nhẹ nhàng.
Vương quốc Liệt Diễm, Chiến vương phủ ở đế đô có thể nói là ngựa xe như nước, tân khách nườm nượp.
Bên trong phủ từng tòa viện đẹp đẽ chạm khắc tinh xảo, giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng.
Bên ngoài phủ mười dặm trang sức màu đỏ trải dài, theo nhịp khua chiêng múa trống mà vang lên tiếng nhạc vui mừng, tân lang tuấn mỹ một thân hỷ
phục, khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ tuấn dật giống như điêu khắc, cưỡi
tuấn mã chậm rãi đi về phía trước, dẫn đầu đoàn rước dâu trùng trùng
điệp điệp đến phủ Nạp Lan.
“Cái kẻ tiểu thư đần độn kia đến tột cùng có phúc khí gì mà có thể gả cho Chiến Vương gia?”
“Thôi đi, ghen tỵ? Ai bảo kẻ ngốc này có một gia gia tốt đây!”
“Mẹ nó, ai thèm ghen tỵ? Tuy rằng Chiến Vương gia công lao to lớn, nhưng có ai không biết phương diện kia của hắn không được! A, lão nương mới
không muốn gả cho một cái nam nhân sờ được mà không ăn được đâu!”
“Ngươi dám nói lớn tiếng một chút không? Tính tình của Chiến Vương kia tàn nhẫn có thể trực tiếp xé miệng ngươi cũng nên.”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên đội ngũ đón dâu, trong tửu lâu, trên đường cái đều là tiếng nghị luận ầm ĩ.
“Mẹ nó!”
Không ai có thể nghe được tiếng chửi bới trầm thấp, vang lên trong hỷ kiệu giữa đội ngũ đón dâu kia.
Chỉ thấy trong kiệu hoa, tân nương đầu đội mũ phượng mang khăn quàng vai
gần như thô lỗ kéo khăn voan trên đầu xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ
được trang điểm tinh xảo, trên mặt lại lạnh như băng, trong đôi mắt hồ
ly hiện lên hung ác tàn nhẫn.
Ai có thể nói cho nàng biết đây là
chuyện đáng chết gì đang xảy ra? Vỗn nghĩ rằng sẽ phải chết không thể
nghi ngờ, ai ngờ khi nàng mở mắt ra lọt vào tầm mắt chính là một màu đỏ
thẫm, ngay sau đó bị người dìu lên kiệu hoa.
Kiệu hoa, đúng, đáng chết chính là kiệu hoa.
Nạp Lan Yên nhắm con mắt màu đen ngoan lệ lạnh như băng lại, nàng đã nói
gặp phải cái thiếu tướng ngu ngốc Lãnh Thiếu Diệp kia sẽ không có chuyện tốt.
Gặp cái loại tai nạn Sao Băng đụng Địa Cầu trăm năm chưa
chắc đã thấy một lần thì thôi đi, ngay cả việc xuyên qua thần kỳ mà quái lạ này cũng có thể xảy ra.
Nạp Lan Yên nhìn hai bàn tay xinh đẹp mềm mại, da thịt trắng mịn, khóe miệng nâng lên một độ cong mỉa mai,
cẩn thận sắp xếp lại trí nhớ trong đầu của khối thân thể này.
Nạp Lan Yên, cùng nàng trùng tên trùng họ là Ngũ tiểu thư của gia tộc Nạp
Lan ở vương quốc Liệt Diễm. Mười năm năm trước, cha mẹ đã chết vì nước
trong một hồi đại chiến. Năm ấy, Ngũ tiểu thư 6 tuổi biết được tin tức
cha mẹ qua đời liền bệnh không dậy nổi, sốt cao liên tục trong ba ngày,
làm cho một đại tiểu thư tôn quý biến thành kẻ ngốc.
Tuy nói là
người ngu ngốc, nhưng vẫn có một gia gia thương yêu nàng tận trong xương tủy. Trong trí nhớ, lão gia tử hai bên tóc mai đã hoa râm, hốc mắt đỏ
hồng nói với Ngũ tiểu thư hắn già rồi, không bảo vệ được nàng, nói năm
đó hắn có ân với Chiến Vương gia, nhất định sẽ nhờ hắn bảo vệ nàng.
Quàng thêm khăn quàng vai, lão gia tử hai mắt nén lệ, tự mình đưa Nạp Lan Yên ra khỏi phủ Nạp Lan.
Ai biết rằng cái tiểu thư ngu ngốc ngồi trong kiệu hoa đã bị thay đổi linh hồn, nghĩ đến đây, Nạp Lan Yên bỗng nhiên mở con ngươi băng lãnh ra,
bất luận là thân phận gì, có thể sống, cũng tốt rồi.
Nạp Lan Yên
sắp xếp lại xong trí nhớ ít ỏi kia, lạnh lùng cười, lão gia tử đối tốt
với Ngũ tiểu thư là không thể nghi ngờ, từ việc lão gia tử tự mình lo
mọi việc năm sáu tuổi kia, cũng không cam lòng để cho Ngũ tiểu thư chịu
ủy khuất liền biết.
Còn những người khác….
Trong đôi mắt
trong veo nhìn thấy cả đáy của Nạp Lan Yên hiện lên lệ quang khiếp
người. Nếu bây giờ khối thân thể này là nàng sử dụng, tình cảm của lão
gia tử nàng sẽ ghi nhớ. Còn những người dám ngấm ngầm nhục mạ cùng ức
hiếp Ngũ tiểu thư, ta cũng sẽ làm cho họ phải trả giá đắt!
Lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nói được làm được chính là nàng Huyết Hồ - Nạp Lan Yên!
Còn có, cái tên ngu ngốc Lãnh Thiếu Diệp kia tốt nhất đừng xuống địa ngục, ân oán đời trước còn chưa cùng hắn tính hết đâu.
Đang mải suy nghĩ, một tiếng “Dừng kiệu” vang lên, kiệu hoa vững vàng rơi
xuống. Nạp Lan Yên hít sâu một hơi thu hồi tất cả suy nghĩ, thu lại lạnh lùng nơi đáy mắt, đội khăn voan lên trên đầu. Khối thân thể này quá yếu đuối làm cho nàng không có tư cách nghĩ đến hành động thiếu suy nghĩ.
Nạp Lan Yên bị người dìu ra khỏi kiệu, nắm hồng trù trong tay, lúc đón dâu
vào trong phủ pháo mừng vang lên tưng bừng, mơ hồ thấy được một nam nhân mặc một thân hỷ phục đang nắm hồng trù, trong nháy mắt thấy một cặp mắt lạnh như băng.
“Giờ lành đã đến, buổi lễ bắt đầu!”
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
Tiếng buổi lễ kết thúc vừa dứt, một tràng pháo mừng vang lên, một tiếng lại một tiếng chúc mừng vang lên bên tai.
Nạp Lan Yên cắn chặt răng, cố gắng áp chế cơn bão táp đang dâng lên trong
lòng, giống như một con rối bị khắc chế bái đường, bị dắt díu vào phòng
tân hôn.
Nạp Lan Yên ngồi ngay ngắn trên giường, sau khi mọi
người rời đi, đang muốn xốc khăn voan trên đầu xuống; nhưng mà đúng lúc
này, lại nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó, một tiếng nói trầm thấp lãnh khốc của nam nhân vang lên: “Lui
ra.”
Nạp Lan Yên sửng sốt, giọng nói này, làm sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Một ý niệm bất khả tư nghị nảy ra trong đầu, trong trí nhớ, người nàng gả
là Tam hoàng tử đã lập vô số công lao hiển hách của Liệt Diễm quốc, tuổi còn trẻ đã được phong làm Chiến Vương gia, mà vị này tên là….
Nạp Lan Yên mạnh xốc khăn voan lên, đúng lúc tân lang mặc quần áo hỷ phục
đẩy cửa bước vào, đôi mắt hồ ly thô bạo chống lại cặp mắt ưng đen lợi
hại, hai đôi con ngươi gần như cùng lúc co rụt lại!
“Lãnh Thiếu Diệp?”
“Nạp Lan Yên?”
…………
Bỗng chốc tất cả đều im lặng, đúng lúc này ngoài cửa sổ, ánh sáng rạng rỡ của mặt trời vừa chiếu.