Dương Tùng Chi cách Cẩm Sắt mấy bước chân có chút kinh ngạc nhìn nàng,
chỉ cảm thấy nàng cực kì bất đồng so với ngày xưa, ánh sáng ấm áp dịu
nhẹ vào đông chiếu lên thân thể của nàng ánh lên màu da của nàng trắng
hơn tuyết, một đôi mắt trong suốt mang ý cười dịu dàng, giống như hai hồ nước sâu trong vắt yên tĩnh bị gió thổi mà hơi lăn tăn gợn sóng, làn
nước lay động dưới ánh sáng càng thêm trong vắt.
Cánh môi nàng ẩn hiện ý cười nhu hòa mà tuyệt lệ như minh châu tỏa sáng xinh đẹp mà
trong suốt chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt. Bình thường Cẩm Sắt cũng là
thích cười, thậm chí là lúc nào nhìn nàng, khóe môi đều lộ ra ý cười dịu dàng, nhưng mà ý cười kia luôn làm cho hắn cảm thấy thiếu chút chân
tình.
Mà giờ phút này nàng cười giống như mặt trời tỏa sáng, mang theo nồng đậm ấm áp. Giống như hoa Hải Đường sau cơn mưa lớn bị nước
mưa mặc sức rửa sạch. Giống như giữa trưa có luồng gió mát thổi đi khô
nóng, trong sáng thư thái, làm người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền
không thể dời ánh mắt được, trong tâm chỉ vì nụ cười này mà chấn động,
mà nụ cười kia giống chỉ như trong nháy mắt đã khắc sâu vào trái tim
không thể nào quên.
Nghĩ đến Cẩm Sắt vừa mới lui việc hôn nhân,
Dương Tùng Chi lại không nhịn được cũng giơ lên khóe môi. Mà giờ phút
này Cẩm Sắt giống như cũng cảm giác được hắn sung sướng, mắt đẹp lưu
chuyển nhìn sang, đôi mắt nàng như Hắc diệu thạch rạng rỡ phát sáng,
Dương Tùng Chi không biết vì sao trong lòng đột nhiên khẩn trương, bản
năng rũ mắt xuống, giống như đang rình coi bảo vật mình khát vọng, mơ
ước đã lâu lại bị chủ nhân của bảo vật đó phát hiện hắn đang rình coi,
tim hắn cũng đập cuồng loạn không thể chậm lại được.
Tiếp theo
hắn lại cảm thấy không đúng lại nâng mắt nhìn Cẩm Sắt, mà bên kia Cẩm
Sắt cũng đã dời đi ánh mắt, đang nói nhỏ gì đó cùng Văn Thanh. Hắn trong lòng một trận thất vọng, nắm chặt tay, thầm mắng chính mình một câu vô
dụng. Hắn bên này tự mình khó chịu dậm chân, bên kia Cẩm Sắt và Văn
Thanh đã bàn bạc tốt một sự kiện, Cẩm Sắt nhìn Văn Thanh cười gật đầu,
Văn Thanh đi hai bước hướng dân chúng chưa tản ra còn đang vây xem lớn
tiếng nói.
“Các hương thân, nhận được ân chuẩn của hoàng thượng
sính lễ của Võ An Hầu phủ không cần trả lại, ta cùng tỷ tỷ bàn bạc sau
quyết định đem tiền tài đó dùng để mở một hiệu thuốc bắc, hiệu thuốc này cứ sau mười ngày lại có một ngày chữa bệnh từ thiện, vì dân chúng bị
bệnh mà chẩn bệnh bốc thuốc miễn phí, mà hiệu thuốc bắc này cụ thể như
thế nào chữa bệnh từ thiện cứu người, ta cùng tỷ tỷ sẽ bàn bạc thêm. Chờ hiệu thuốc bắc bắt đầu kinh doanh, còn thỉnh mọi người đến ủng hộ.”
Mọi người nghe Văn Thanh nói xong, nao nao sau đều trầm trồ khen ngợi. Hiện nay cuộc sông của dân chúng Đại Cẩm đa phần đều khốn khổ, dân chúng
nghèo khổ bình thường ăn đã không đủ no còn nói gì đến chữa bệnh, ở kinh thành cũng là có hai hiệu thuốc bắc lớn như vậy, mỗi tháng đều mở chữa
bệnh từ thiện, nhưng cái gọi là chữa bệnh từ thiện bất quá là đại phu
ngồi công đường xử án chỉ giúp người ta chẩn bệnh miễn phí mà thôi còn
viết đơn thuốc cùng bốc thuốc lại phải bỏ tiền mới được.
Mà nay
tiểu thư Diêu gia cùng tiểu thiếu gia lại muốn mở một hiệu thuốc cứ mười ngày liền chữa bệnh từ thiện một lần mà còn miễn phí bốc thuốc, như vậy là làm thâm hụt tiền buôn bán, hoàn toàn là vì cứu người đó, mọi người
sao có thể không khiếp sợ cảm động, cho nên sau một lúc ngẩn người ai
cũng hết lòng ủng hộ.
Phần sính lễ của Võ An Hầu phủ Cẩm Sắt một
chút cũng không cần, nếu nàng lưu lại tương lai thể nào cũng bị người ta lấy đó để xuyên tạc, nói nàng là tham tài. Càng chủ yếu là, có hiệu
thuốc bắc chữa bệnh từ thiện này, không chỉ trợ giúp nàng có được thanh
danh tốt, còn có thể mọi lúc nhắc nhở mọi người hành động bất nhân bất
nghĩa của Võ An Hầu phủ, có được chuyện tốt như vậy cớ gì Cẩm Sắt không
có đạo lý gì mà không làm.
Khi Cẩm Sắt trở lại Diêu phủ đã là
giữa buổi chiều, Vương ma ma cùng Liễu ma ma tất nhiên đều biết được sự
việc phát sinh ở trước cửa Võ An Hầu, hai người vừa nghĩ mà sợ nhưng
cũng cao hứng, đem già trẻ một nhà Tạ Thiểu Văn nguyền rủa một trận, mới tính dần dần nguôi giận, mới vui cười rộ lên.
Nghĩ đến Diêu Cẩm
Ngọc đập đầu vào đá tự tử, Liễu mama khó tránh khỏi cảm thán, nói:“Đại
tiểu thư thật rất kiên cường, làm chuyện gì cũng phải biết tránh điều
thị phi, lại không biết nhìn người, rơi vào kết cục như vậy cũng làm cho người ta...... Ai, năm đó khi lão thái gia còn sống lão nô nhìn Tạ
Thiểu Văn thật sự là người tốt, lúc đó là mùa đông, cùng tiểu thư ở
trong vườn nhặt được con chim bị thương, nuôi một năm ai ngờ nó đột
nhiên bay mất, Tạ Thiểu Văn còn từng cùng tiểu thư thương tâm một thời
gian dài, một người có lòng thương như vật nay lại trở thành người có
lòng dạ sắt đá như vậy chứ.”
Từ lúc Tạ Thiểu Văn ở Diêu phủ làm
mất thể diện sau, Vương ma ma cùng Liễu ma ma cũng không còn gọi hắn là
thế tử, sửa lại gọi thẳng tên.
Cẩm Sắt nghe vậy cũng chỉ cười
lạnh nhạt, Tạ Thiểu Văn làm sao lại có lòng dạ sắt đá, tâm địa của hắn
không biết từ lúc nào đã bị đôi vợ chồng vô sỉ kia ở Võ An Hầu phủ hun
đen rồi.
Vương ma ma thấy sắc mặt Cẩm Sắt khẽ biến liền kéo góc
áo Liễu mama, Liễu ma ma mới vội vàng chuyển đề tài, nói: “Không nói cái này, khó khăn lắm mới có ngày tiểu thư cùng mọi người đều vui vẻ, lão
nô đi phòng bếp chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị mấy món ăn
ngon mà tiểu thư thích được không!.”
Cẩm Sắt nghe vậy mỉm cười
đứng dậy kéo lại Liễu ma ma đang muốn đi ra ngoài nói: “Ma ma vừa nói
tới đồ ăn mấy con sâu tham ăn trong bụng ta đã bị câu lên rồi. Hôm nay
ta còn muốn thỉnh ma ma cùng vài nha đầu uống rượu, ma ma lấy hai mươi
lượng bạc cho người đi chọn mua chút nguyên liệu nấu ăn mới làm một bàn
tiệc lớn, hôm nay ta muốn uống rượu ăn thịt, ai đều không cần ngăn cản
ta nha.”
Liễu mẹ nghe xong xác định Cẩm Sắt trong lòng vẫn có
chút không quá thoải mái, cầm tay Cẩm Sắt đáp ứng mới bước nhanh đi ra
ngoài.
Cẩm Sắt quay người thấy Vương ma ma trong mắt rưng rưng
thì bất giác ngẩn ra, lúc này nàng mới hiểu thì ra là mọi người hiểu lầm rồi, nàng mua rượu hoàn toàn bởi vì cao hứng, hoàn toàn không có nửa
phần thương tâm. Nàng tiến lên hai bước, làm nũng ôm lấy thắt lưng Vương ma ma, giống như con mèo nhỏ trong lòng bà cọ cọ, meo meo nói: “Vú nuôi là sợ Vi Vi từ hôn liền không gả được nữa sao?”
Vương ma ma thấy nàng như vậy mắt chứa lệ nở nụ cười, vuốt ve đầu nàng, nói: “Sao có thể như vậy, tướng mạo tiểu thư xinh đẹp như vậy, gả cho Tạ Thiểu Văn đó là hoa tươi cắm bãi phân trâu, giờ không có hôn ước đó nữa tiểu thư tự
nhiên là có thể gả tới dòng dõi tốt hơn chứ, có cả ngàn thanh niên tốt
muốn cùng tiểu thư dắt tay tới đầu bạc đấy chứ, đến lúc đó còn không tức chết một nhà Võ An Hầu sao.”
Cẩm Sắt nghe Vương ma ma nói gì mà
hoa tươi cắm bãi phân trâu thì phì cười, Tạ Thiểu Văn chỉ rời kinh thời
gian bất quá chỉ mới một tháng mà thôi, mà giá trị con người lại tụt dốc không phanh, chỉ sợ rằng từ Kinh Thành mỹ nam tử biến thành một đống
phân thối.
Nàng cười khanh khách ở trong lòng Vương ma ma, rồi
mới ngẩng nhìn Vương ma ma chớp chớp hai mắt, nói: “Có rất nhiều mối hôn sự tốt đang chờ bổ tiểu thứ đấy, không cho phép vú nuôi lại buồn đâu.
Mà cho dù gả không ra cũng không đáng ngại, có Văn Thanh cùng các ma ma, Bạch Chỉ cùng mọi người ở cùng ta, mỗi ngày muốn ngủ đến khi nào thì
ngủ đến lúc đó, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, vừa vui vẻ lại tự tại,
như thế thì phải vỗ tay vui mừng đó!”
Vương ma ma nghe Cẩm Sắt
nói linh tinh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ xinh đẹp giống như nụ hoa
hé nở, phấn diễm ngây thơ, bất giác cưng chiều mà nhéo nhẹ chiếc mũi
xinh đẹp của nàng trách nàng nói lời không hay.
Hai người đang
nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Bạch Chỉ: “Tiểu thư,
một vị lão ma ma ở trong cung tới nói là phụng ý của quý nhân trong cung tới gặp tiểu thư, đã chuẩn bị vào viện rồi.”
Cẩm Sắt nghe vậy
bất giác cả kinh, hôm nay có ý chỉ từ trong cung xuống làm nàng cảm thấy rất kỳ quái, nghĩ tới nghĩ lui liền thấy là Hoàng Hậu chiếu cố, nhưng
nàng thử thăm dò hỏi Trấn quốc công phu nhân, Trấn quốc công phu nhân
lại nói không có nhắc tới chuyện từ hôn của nàng trước mặt Hoàng hậu,
liền làm cho Cẩm Sắt có chút buồn bực. Nay nghe nói là có người trong
cung tới, nàng nghĩ đến trước tiên chắc là người của Hoàng hậu, nhưng
nghĩ tiếp thì chỉ sợ là Vân Tần đã biết chuyện xảy ra trước cửa Võ An
Hầu phủ, cho người tìm nàng tính sổ, nếu là Vân Tần thì động tác của
nàng ta cũng quá nhanh đi.
Kiếp trước, Cẩm Sắt cũng chỉ gặp qua
vị tỷ tỷ này của Tạ Thiểu Văn một lần mà thôi, dung mạo nàng ta cực minh diễm, là một nữ tử có tính cách rất mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết không
phải là người dễ sống chung......
Trong lúc Cẩm Sắt suy nghĩ,
Vương ma ma cũng đã thay đổi sắc mặt, có chút lo lắng kéo tay Cẩm Sắt,
Cẩm Sắt liền cười chớp chớp mắt nhìn bà rồi đứng lên, Vương ma ma phủ
thêm cho nàng một cái áo choàng lông hồ ly bạc, Cẩm Sắt liền bước ra
khỏi phòng.
Nàng vừa đi hết hành lang, liền nhìn thấy Tiêu ma ma
quản sự nhị môn dẫn theo vài tỳ nữ mặc cung trang đang tiến tới, vị ma
ma đi đầu đoán chừng khoảng năm mươi tuổi, tóc điểm sương, chắc là người dẫn đầu, diện mạo mặc dù chỉ tầm trung, nhưng lại có một đôi mắt trong
suốt không hợp với tuổi, ánh mắt bà ôn hòa cười thân thiện nhìn Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt thấy vậy, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh lại, vị ma ma đó mặc
cung trang màu xanh lá liễu, khoác áo khoác xanh sẫm có viền lông chồn
tía, trên người bà ngoài chiếc trâm ngọc thượng hạng được cắm trên búi
tóc ra thì chẳng mang thêm một món trang sức nào khác, tuy vậy khí chất
tỏa ra bất phàm nàng liền biết là vị ma ma được trọng dụng cũng không
dám khinh thường, vội vàng bước xuống bậc thềm, đang định cúi người làm
lễ, nhưng chưa kịp mở miệng vị ma ma kia đã tiến lại gần cúi người nâng
Cẩm Sắt dậy, nói: “Lão nô cũng chỉ là cung nữ thân phận ti tiện, tiểu
thư là cháu ruột thủ phụ, thiên kim của trạng nguyên lang, tiểu thư làm
thế lão nô khó tránh mang tội chết. Huống chi, tiểu thư đã cứu nhị tiểu
thư nhà ta, là ân nhân của Trấn quốc công phủ, đáng ra phải nhận đại lễ
của lão nô mới phải.”
Cẩm Sắt nghe vậy liền biết vị này chắc chắn là ma ma bên người của hoàng hậu nương nương từ khi còn ở chốn khuê
phòng, tất nhiên không dám nhận đại lễ của bà, hai người nói vài câu
khách sáo qua lại, vị Tôn ma ma này mới cười nói: “Hoàng hậu nương nương có thưởng, Diêu tiểu thư lĩnh thưởng.”
Cẩm Sắt nghe xong vội
vàng lui lại phía sau, Bạch Chỉ đem gối quỳ đã chuẩn bị từ trước đặt
xuống, Cẩm Sắt cung kính quỳ, Tôn ma ma mới xướng lên: “Diêu tiểu thư
hiền lương thục đức, thuần thiện đôn hậu, nhạy bén vô song, bản cung vui mừng sâu sắc, đặc biệt thưởng cho ngọc như ý một đôi, đồ trang trí bằng Bạch Ngọc một đôi, gối khắc hoa bằng Thanh ngọc một cái, đồ trang sức
Lan phi điệp bằng điền ngọc một bộ, trâm cài gắn hoa tím một đôi, ngọc
bội thanh ngọc được trạm trổ khéo léo một đôi, đông châu ba mươi viên,
gấm yên la Vân Châu một khúc, lông chồn tía thượng đẳng......”
Cẩm Sắt cũng nghĩ tới hoàng hậu sẽ có thưởng nhưng lại không ngờ nhiều như
vậy, đến khi Tôn ma ma khó khăn xướng xong, nàng mới dựa vào Bạch Chỉ
nâng mà cúi đầu kinh sợ lĩnh ân.
Tôn ma ma cười nói: “Hậu cung
của Hoàng thượng mỹ nhân ba ngàn, nương nương đứng đầu chính cung, hậu
cung nhiều việc phải xử lý. Hôm nay chúng cung phi đến cung Càn Ninh
thỉnh an Hoàng hậu, khí sắc Vân Tần cực kỳ không tốt, nương nương cũng
vì thế mà sầu lo, nghe nói chuyện tiểu thư từ hôn thì phi thường cao
hứng, cho nên mới kêu lão nô ra cung vội tới chúc mừng tiểu thư.”
Cẩm Sắt nghe vậy liền ngạc nhiên, theo lời Tôn ma ma nói vậy thì thủ dụ đó
của hoàng đế lại không phải hoàng hậu xin sao, nàng cười cảm tạ, mới
nói: “Hôm nay đều nhờ nương nương vì tiểu nữ xin được ý chỉ, tiểu nữ mới có thể thuận lợi từ hôn, ma ma nhất định phải thay tiểu nữ gửi lời tạ
ơn nương nương.”
Tôn ma ma lại nói: “Tiểu thư cảm tạ sai người
rồi, nương nương cũng không biết hôm nay tiểu thư muốn từ hôn, sao có
thể đi xin ý chỉ được.” Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ Tôn ma ma cũng vô
cùng buồn bực, thấy sắc mặt Cẩm Sắt hiện ra ngạc nhiên, cũng hảo tâm nói cho nàng biết: “Sáng sớm hôm nay Hoàng thượng vào dưỡng tâm điện, cũng
chỉ có Ngô vương yết kiến vạn tuế gia, Diêu gia có phải từng có giao
tình với Ngô vương chăng?”
Cẩm Sắt nghe nói lời này lại càng ngạc nhiên hơn, Ngô vương chắc chắn không có nửa phần quan hệ cùng Diêu thị. Mà xuất thân của mẹ để Ngô vương này cũng chỉ là một cung nữ cầm đền,
từ nhỏ Ngô vương đã không được tiên đế sủng ái, nay được phong vương
cũng là sự việc sau khi Hoàng thượng đăng cơ, hắn lại là một tên vương
gia nhàn tản chỉ biết tham luyến sắc đẹp, mà khi tổ phụ cùng phụ thân
còn trên đời cũng sẽ không cùng hắn có giao tình gì...... Chẳng lẽ là
thủ đoạn của Hoàn Nhan Tông Trạch sao?
Cẩm Sắt nghĩ, lại âm thầm lắc
đầu, dù cho thế nào đi nữa Ngô vương cũng là huyết mạch của tiên đế,
cũng sẽ không thể bị vương gia Bắc Yến - Hoàn Nhan Tông Trạch điều khiển mới đúng.
Cẩm Sắt nhất thời cũng không hiểu rõ được, vẻ mặt chỉ
nhoáng lên một cái liền lại khôi phục tươi cười điềm tĩnh, nói: “Tạ ma
ma báo cho tiểu nữ biết.”
Tôn ma ma thấy nàng ứng đối khéo, thong dong nhàn nhã, không quan tâm hơn thua, tuy tuổi còn nhỏ mà xử sự thỏa
đáng, liền cảm thấy thích hơn hai phần, cười nói: “Sắp tới là sinh nhật
của hoàng hậu nương nương, nương nương thiết yến trong cung, nương nương sớm đã muốn gặp mặt tiểu thư, đến ngày đó tiểu thư nhất thiết phải tham gia yến tiệc trong cung đấy.”
Cẩm Sắt nhớ rõ trong cung yến,
ngoại tổ mẫu cùng vài vị biểu tỷ cũng sẽ đến dự tiệc, nên cũng rất muốn
tham gia buổi thịnh yến đó, nay nghe Tôn ma ma nói tất nhiên liền vui
mừng đồng ý, ai biết nàng vừa mới tiễn Tôn ma ma rời đi, liền có vui
mừng lớn hơn đang tới.
Cẩm Sắt trở lại phòng trong, cởi áo choàng cùng giầy bước lên giường, dựa vào gối mềm lớn thêu hoa văn sóng nước
màu xanh nhạt cầm sách lên chuẩn bị xem, đã thấy Liễu ma ma vội vội vàng vàng thậm chí nghiêng ngả lảo đảo chạy vội tiến vào, đôi mắt bà đầy
nước mắt, vì chạy quá nhanh nên khi dừng lại còn hổn hển thở phì phò,
mang vẻ mặt kích động nhìn Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt cùng Vương ma ma,
Bạch Chỉ vừa nhìn thấy tất cả đều ngạc nhiên, Cẩm Sắt vội vàng ngồi dậy
nói: “Ma ma làm sao vậy? Mau, mau lấy chén trà cho ma ma.”
Bạch
Chỉ vội vàng đi châm trà, lại nghe thấy giọng nói run rẩy của Liễu ma
ma: “Tiểu thư...... Chúc mừng tiểu thư, lão nô vừa mới cùng quản gia ra
phủ mua đồ, vừa ra cửa hông đã thấy xe ngựa Liêu phủ, là nhị cữu phu
nhân đi cùng lão thái quân đến thăm tiểu thư đó!”
Bạch Chỉ nghe
vậy trên tay run lên, nước trà nóng đổ vào tay nàng nhưng nàng cũng
không cảm đau, chỉ kinh hỉ nhìn Cẩm Sắt. Mà Cẩm Sắt lại giống như không
có phản ứng gì, ngồi cứng ngắc ở trên giường, nửa ngày mới trừng lớn ánh mắt, không thể tin được hỏi: “Ngươi nói ai? Ai tới thăm ta?!”
Nghe vậy Liễu lại lập lại lần nữa, đôi mắt trong suốt của Cẩm Sắt đột nhiên nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Đúng rồi, nàng sao lại có thể nghĩ chỉ khi tham gia cung yến mới có thể nhìn thấy tổ mẫu cơ chứ! Nàng thật sự là ngốc mà, ngoại tổ mẫu yêu thương
nàng như vậy, bà cũng chỉ vì đại cữu cữu mất mà nhất thời khó có thể đối mặt với nàng cùng đệ đệ thôi, tình thương của bà đối với tỷ đệ nàng sao có thể thay đổi được?! Cũng đã qua ba năm, ngoại tổ mẫu nghe chuyện của tỷ đệ nàng, tất nhiên sẽ biết những năm gần đây tỷ đệ nàng chịu ủy
khuất, bà cùng ngoại công sao có thể không đau lòng thương tiếc, không
tha thứ tỷ đệ nàng cơ chứ?!
Cho dù là ở kiếp trước, danh tiết
nàng bị hủy trở thành một tiểu thiếp ti tiện ở Võ An Hầu phủ, ngoại tổ
mẫu cũng không hề vứt bỏ nàng, nhiều lần phái ma ma bên người cùng nha
hoàn đến Hầu phủ tặng đồ cho nàng, mà cũng chính là nàng không có mặt
mũi nào nhìn bà cùng ngoại công, rất sợ vì nàng mà làm nhục thanh danh
Thượng Thư phủ cho nên. Bây giờ nghĩ lại, nàng quả thật là vô cùng ngu
xuẩn, sao lại có thể đi thương tổn ngoại tổ mẫu vẫn luôn yêu thương mình như vậy. Nàng cũng không biết được liệu khi ngoại tổ mẫu bệnh mà ra đi
có từng oán hận qua nàng hay không, có từng cũng giống như nàng mang
theo muôn vàn tiếc nuối mà đi?
Ở kiếp trước, khi ngoại tổ mẫu
biết nàng chịu ủy khuất, giống như không có gì mà tha thứ cho những sai
lầm của nàng, chỉ còn lại có lòng tràn đầy thương tiếc, huống chi là
kiếp này? Là nàng sai lầm rồi, nàng ngốc, rất ngu ngốc, sao có thể nghi
ngờ tình thương ngoại tổ mẫu đối với nàng cơ chứ!
Chỉ cần nghĩ tới đây nước mắt Cẩm Sắt giàn giụa, tung người nhảy xuống giường đi giầy liền như một trận gió lao ra ngoài.
“Tiểu thư chưa mặc áo choàng đâu!” Vương mẹ vội vàng cầm lấy áo choàng đuổi
theo ra khỏi phòng, ngoài sân cũng đã không có bóng dáng Cẩm Sắt đâu
nữa.
Trước cổng tròn nhị viện Cẩm Sắt đã thấy mấy người Liêu lão
thái quân, mắt nhìn nhị cữu mẫu nâng ngoại tổ mẫu chỉ cách mấy bước, Cẩm Sắt đột nhiên dừng lại bước chân, không hề chớp mắt nhìn Liêu lão thái
quân. Nàng càng nghĩ muốn nhìn cho rõ ràng nhưng nước mắt dâng lên trong hốc mắt càng dường như muốn đối địch với nàng, càng lúc chảy càng
nhiều, sương mù trong mắt khiến nàng chỉ nhìn thấy được ngoại tổ mẫu
cũng dừng bước thân mình cũng hơi lảo đảo, may nhờ nhị cữu mẫu đúng lúc
đỡ lấy.
Cẩm Sắt lau nước mắt, lúc này mới nhìn Liêu lão thái quân được rõ ràng, khi nàng cùng tổ phụ về quê ngoại tổ mẫu vẫn là đầu đầy
tóc đen, dung nhan không già. Cũng chỉ mới qua ba năm, giờ đã có tóc
bạc, khuôn mặt cũng già đi không ít, từ hai gò má phúc hậu mượt mà đã
trở nên gầy gò ảm đạm, Cẩm Sắt sao có thể không biết lý do cơ chứ......
Chỉ trong vòng có năm năm, hai người con thương yêu nhất ra đi, khi mẫu
thân mất cũng đã làm cho thân mình ngoại tổ mẫu đã yếu đi rất nhiều,
đừng nói chi đến đại cữu cữu, đại cữu cữu là trưởng tử của ngoại công
cùng ngoại tổ mẫu, hai vị lão nhân đối với ông kỳ vọng cao, ông bất ngờ
mất đi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao có thể không làm cho hai
vị lão nhân ngày đêm đau thương chứ.
Cẩm Sắt nghĩ thế, nước mắt
vừa mới lau liền lại bắt đầu chảy xuống, vốn tưởng rằng đã quên đi nhưng khi nhìn thấy thân nhân, nhìn thấy trưởng bối yêu thương mà mình có thể ỷ lại, những ủy khuất ở cả hai kiếp liền lại cuồn cuộn dâng lên trong
lòng nàng, nỗi cô tịch cung tuyệt vọng, bi thương khi tự sát ở kiếp
trước giờ khắc này lại lần nữa hiện lên rõ ràng, làm nàng giống như đứa
nhỏ khổ sở yếu ớt mà được nhìn thấy mẫu thân.
Hai mắt nàng đẫn lệ đầy sương mù nhìn thấy ngoại tổ mẫu giang rộng cánh tay với nàng, Cẩm
Sắt kép váy chạy về nơi ấm áp kia, nước mắt ào ào rơi xuống, không phân
rõ là vui hay buốn.
Nàng nhào vào trong lòn Liêu lão thái quân
liền bị Liêu lão thái quân ôm chặt, bên tai truyền đến tiếng nói nghẹn
ngào của ngoại tổ mẫu: “Con của ta a, chớ khóc, chớ khóc...... Là lỗi
của ngoại công cùng ngoại tổ mẫu, là chúng ta có lỗi với ngươi cùng mậu
ca nhi......”
Giờ phút này Cẩm Sắt làm sao còn có thể ngừng được
nước mắt, mũi ngửi được hơi thở, hương thơm ấm áp quen thuộc, nước mắt
nàng lại càng giàn giụa, chỉ có thể lẩm nhẩm gọi.
Thấy hai người
cứ ôm nhau khóc, nhị phu nhân vốn định khuyên, nhưng yết hầu lại giống
bị một có cái gì đó nghẹn lại khó chịu vô cùng, một lúc lâu sau bà mới
có thể lấy khăn lau khóe mắt, nói: “Mẫu thân, đứa nhỏ này đi ra vội
vàng, sao ngay cả áo choàng cũng khoác. Vi vi cũng mau nín khóc, vốn là
chuyện vui, nếu là chuyện vui mà lại khóc thế này nếu bị người ta nhìn
thấy chẳng phải là bị chê cười sao.”
Lúc này Cẩm Sắt mới chậm rãi ngừng nước mắt, nàng nâng lên đôi mắt bị nước mắt tẩy sáng nhìn Liêu
lão thái quân, lấy khăn tay tự mình lau nước mắt cho ngoại tổ mẫu, xong
mới nói: “Là Vi Vi không tốt, luôn chọc ngoại tổ mẫu thương tâm, để cháu gái đỡ ngoại tổ mẫu vào nhà.” Nói xong vội vàng phân phó Bạch Chỉ đi
gọi Văn Thanh, mà nàng cũng không muốn buông tay Liêu lão thái quân thủ
dù chỉ trong giây lát.
Mọi người cùng vào phòng khách, Cẩm Sắt đỡ Liêu lão thái quân cùng ngồi xuống ghế mỹ nhân cạnh cửa sổ, Liêu lão
thái quân cẩn thận đánh giá Cẩm Sắt một lúc lâu đôi mắt bà lại đỏ lên,
nghẹn ngào nói:“Đã lớn rồi, càng ngày càng giống bộ dáng mẫu thân con
lúc chưa lấy chồng.”
Cẩm Sắt thấy Liêu lão thái quân đau buồn,
vội vàng cười nói: “Dạ phải, dung mạo mẫu thân con giống ngoại tổ mẫu,
vậy thì cháu gái cũng càng lúc càng giống như ngoại tổ mẫu rồi. Ngoại
công thật sự là rất có phúc khí đó, cưới được một đại mỹ nhân như ngoại
tổ mẫu thế nên mẫu thân với con mới được thơm lây đó.”
Liêu nhị
phu nhân nghe vậy liền cười nói: “Xem con cái nha đầu này, có bao nhiêu
là sở trường mà nịnh hót cũng thật là hay, ngay cả phụ thân cùng mẫu
thân cũng đem ra nói được.”
Cẩm Sắt cũng cẩn thận nhìn phu nhân
Liêu nhị lâu đến mức khiến nhị phu nhân cũng thấy ngạc nhiên, sau nàng
mới giựt mình nghi hoặc hỏi: “A! Đã ba năm năm tháng nhị cữu mẫu hình
như là trẻ ra đó? Chẳng lẽ trên đời này lại có phương thuốc giúp giữ gìn nhan sắc sao?”
Liêu nhị phu nhân bị trêu ghẹo bởi tiểu bối như
Cẩm Sắt, sắc mặt ửng đỏ, trừng mắt liếc nhìn Cẩm Sắt, hai người trêu
ghẹo làm cho Liêu lão thái quân cũng có ý cười, lại ôm lấy Cẩm Sắt, thế
này mới lộ ra tình cảm đau lòng cùng phẫn hận nói: “Năm đó mẫu thân con
còn tại trên đời, thấy phu nhân Võ An Hầu cũng thực tốt lắm, cũng cực kỳ yêu thích ngươi, không thể ngờ được lại là loại người như vậy! Chuyện
này từ đầu đến cuối rốt cuộc là như thế nào, ngươi nói rõ ràng cho ngoại tổ mẫu nghe đi, ngoại tổ mẫu sẽ để cho cháu gái ta vô duyên vô cớ bị
người khi dễ.”
Cẩm Sắt nghe vậy liền tựa đầu tựa vào cánh tay
Liêu lão thái quân rồi alwsc nhẹ cánh tay bà nói: “Từ nay về sau Vi Vi
cùng Võ An Hầu phủ chẳng có tí quan hệ nào nữa rồi, hôm nay thể diện Võ
An Hầu phủ coi như là bị ném đi rồi, sau này coi như ai cũng không nợ
ai, ngoại tổ mẫu cũng không cần để ý tới chuyện này nữa, được không ạ?”
Nhị phu nhân cũng vội vàng khuyên: “Để loại người như vậy làm cho tức giận
không đáng giá chút nào, mẫu thân nếu đau lòng Vi Vi thì sau này thương
này nhiều hơn mọt chút. Hơn nữa có thể từ hôn là chuyện tốt, gia đình
như vậy ai có thể để con cháu mình đi chứ, tương lai con nghĩ mẫu thân
nên vì Vi Vi mà lựa chọn một mối hôn sự thật tốt mới được.”
Liêu
nhị phu nhân thấy lòng Cẩm Sắt tràn đầy vui mừng, giống như từng đau
buồn, lại tự hạ nhân biết được chuyện phát sinh ở cửa Hầu phủ, biết được mối hôn sự này chỉ sợ là Cẩm Sắt một lòng muốn lui, ánh mắt liền giãn
ra, nói: “Hôm qua ta và ngoại công của ngươi còn thương nghị làm sao có
thể lui mối hôn sự này cho ngươi đấy, không ngờ tói hôm nay ngoại công
ngươi ra phủ tìm phương pháp chưa trở về, ngươi liền tự lui việc hôn
nhân, quả nhiên là đã lớn rồi. Lần này cũng là nhờ tới Trấn quốc công
phủ, chờ ngươi và Văn Thanh ở Liêu phủ ổn thỏa, tổ mẫu mang ngươi đi cám ơn Trấn quốc công phu nhân.”
Cẩm Sắt nghe được Liêu lão thái
quân nói đón nàng và Văn Thanh đến ở Liêu phủ, trong lúc nhất thời quả
nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, liền sửng sốt, nhị phu nhân thấy
nàng như thế liền cười nói: “Hai vị cậu của ngươi, tam mợ cùng vài biểu
tỷ cũng đều rất nhớ tới ngươi đó, đã trở về kinh thành, tự nhiên phải về nhà chứ.”
Cẩm Sắt nghe vậy liền nở nụ cười, nhưng cũng nghe rõ
ràng, nhị cữu mẫu cũng chưa đề cập đại cữu mẫu cùng đại biểu ca, nàng
thấy Liêu lão thái quân mỉm cười cùng chờ mong nhìn chính mình, do dự
nói: “Ngoại tổ mẫu cùng nhị cữu mẫu hãy nghe con nói, Vi Vi nghĩ rằng
tạm thời không trở về Liêu phủ......”
Cẩm Sắt nói chưa nói xong,
trên khuôn mặt từ ái của Liêu lão thái quân đã không còn ý cười, ánh mắt cũng trở nên ưu thương mà đau lòng.