“Không ngờ thật sự có người không nghiêng về nhà mình.” Nghe
lời Mộ Hàm Chương nói, Cảnh Thiều cảm giác trong lòng vô cùng ấm áp, nhịn không
được lại trêu ghẹo.
Mộ Hàm Chương rút tay về, xoay mặt nhìn ra cửa sổ không thèm
để ý đến hắn.
Cảnh Thiều cười cười, thoải mái nằm xuống trong khoang xe rộng
rãi, thở dài nói: “Trước nay ta làm việc ít khi suy tính, sau này Quân Thanh nhất
định phải nhắc nhở ta nhiều một chút, nếu không sớm muộn gì đầu óc của ta cũng
sẽ hại ta.”
Mộ Hàm Chương im lặng một lúc, khi Cảnh Thiều nghĩ là hắn sẽ
không nói gì nữa thì lại nghe được tiếng ưm khẽ. Thế là, Cảnh Thiều uốn éo như
con mãng xà tới cạnh ai đó, vòng tay ôm lấy chiếc eo rắn chắc, vùi mặt vào dụi
dụi dụi, “Quân Thanh, ngươi nói cho ta về tình hình trong hầu phủ đi, để ta chuẩn
bị trước.”
Bị cái đầu phía sau dụi cho thẳng cứng người, Mộ Hàm Chương
đành phải xoay lại lột cái người nào đó đang dán dính trên người mình xuống, Cảnh
Thiều buông tay ra rất tự giác, sau đó thuận thế gối đầu lên chân người ta.
“…” Cúi đầu nhìn tên đang làm mặt đương nhiên trên đùi, Mộ
Hàm Chương cảm thấy bất lực một cách sâu sắc.
Trong hầu phủ nhiều người, phụ thân của Mộ Hàm Chương là Bắc
Uy Hầu đương nhiệm, vì lão phu nhân còn tại thế, cho nên không phân gia, các
thúc bá đều sống trong hầu phủ. Con cháu cùng đời với hắn không nhiều, Bắc Uy Hầu
phu nhân có một đôi nam nữ, sau đến đứa con thứ là hắn, các thiếp thất khác
không ai có con nối dòng.
“Vậy thật ra thì phụ thân ngươi rất chung tình.” Cảnh Thiều
ngửa đầu nhìn, thấy được đường cong chiếc cằm tinh tế cùng với hầu kết tinh xảo
di chuyển lên xuống.
“Có lẽ vậy…” Mộ Hàm Chương không muốn nói nhiều về chủ đề
này, “Người trong nhà phức tạp, nếu không muốn ứng phó, thì cứ mặc kệ là được.”
Hai ngày nay hắn phát hiện Cảnh Thiều không giỏi việc giao tiếp, đặc biệt là với
các nhân vật quyền quý thích vòng vo rào đón, nhịn không được dặn dò.
Bản thân là vương gia, chẳng lẽ còn có thể bị ai ức hiếp
sao? Cảnh Thiều muốn cười hắn nghĩ nhiều, nhưng lời đến môi lại thành: “Ta biết
rồi.”
Chẳng bao lâu đã đến phủ Bắc Uy Hầu, hai người sửa sang y phục
lại một chút, sóng vai đi ra. Mộ Hàm Chương giật giật bàn tay bị Cảnh Thiều nắm,
nhưng không giật lại hắn, lại không thể quá náo động, đành phải theo ý hắn.
“Thần Mộ Tấn, cùng gia nhân trong phủ Bắc Uy Hầu, cung
nghênh vương gia vương phi!” Bắc Uy Hầu Mộ Tấn trước trước nhất, dẫn theo mọi người
quỳ xuống hành lễ dập đầu.
Hồi môn vốn là để cô gia bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng nếu
là người trong hoàng thất, ngược lại nhà nhạc phụ phải bái kiến cô gia.
Mộ Hàm Chương nhìn các thúc bá huynh đệ quỳ trước mặt mình,
thật không nói được cảm giác trong lòng, may có Cảnh Thiều vẫn nắm chặt tay hắn,
như đang nói “Đừng sợ, có ta chống cho ngươi”. Trước đây vẫn muốn thi cử làm
quan, để những người này có thể coi trọng mình một chút, hôm nay nhìn lại, dường
như mục tiêu này đã hoàn thành bằng một loại cách thức kì dị, tối thiểu, hiện tại
trong phủ Bắc Uy Hầu này không còn ai dám ức hiếp hắn nữa.
Cảm giác được tay người kia chầm chậm nắm lại mình, trong mắt
Cảnh Thiều thoáng hiện ý cười, cao giọng bảo mọi người đứng lên, sau đó Bắc Uy
Hầu dẫn hai người vào phủ.
Các huynh đệ của Mộ Tấn đa số là con thứ, không thể kế thừa
tước vị, cho nên người đứng cạnh hắn con trưởng Mộ Linh Bảo, năm trước đã thỉnh
chỉ phong làm thế tử.
Mộ Linh Bảo người trắng trẻo khỏe mạnh, có thể là vì vừa qua
tết, cho nên có hơi phát tướng, Mộ Tấn phải theo Cảnh Thiều, hắn thì đi cạnh Mộ
Hàm Chương, “Một lát nữa tiệc rượu nhị đệ vào nội viện ngồi cùng mẫu thân hay
là ngồi ngoài tiền viện cùng chúng ta?” Dáng vẻ cực kì kiêu căng khinh người.
“Huynh trưởng thân là thế tử, những lễ nghi này hẳn là phải
rõ ràng hơn tiểu đệ mới phải.” Mộ Hàm Chương không nhìn hắn, thẳng lưng bước tới.
Mộ Linh Bảo nhìn y phục, khí chất trên người hắn, hận đến
nghiến răng, nghĩ thầm chẳng lẽ là tiểu tử này chó ngáp phải ruồi ngã vào hũ gạo
rồi sao?
Mộ Tấn trừng nhi tử một cái, cười nói với Cảnh Thiều: “Hiện
tại còn sớm, mời vương gia đến tiền thính dùng trà với vi thần, để vương phi đi
gặp mẫu thân, rồi lại đến tiền thính nhập tiệc.”
Cảnh Thiều nhìn sang bên cạnh, thấy hắn gật đầu, liền chầm
chậm buông tay ra, “Ngươi còn bệnh, đừng quá sức.”
“Ta biết.” Mộ Hàm Chương đáp một tiếng, nhìn hắn cười nhẹ một
cái rồi cùng đến hậu viện với Mộ Linh Bảo, các nha hoàn Chỉ Hề, Lan Đình và hai
tiểu thái giám cũng theo đến hậu viện, tiền hô hậu ủng rất hùng hồn.
Những động tác của hai người từ khi xuống xe đều lọt vào mắt
Mộ Tấn, hắn hơi ngạc nhiên rằng Mộ Hàm Chương không chỉ không bị trút giận, mà
ngược lại còn rất được sủng ái. Bắc Uy Hầu vừa thở phào vừa nắm chắc thêm việc
nhờ vương gia mở đường, nụ cười trên mặt lại xán lạn thêm.
“Ô, xem kìa, vương phi của chúng ta về rồi.” Giọng nói này vừa
nghe đã biết ngay là tam thẩm lắm điều, Mộ Hàm Chương không để ý đến, đi thẳng
đến phòng lớn, đứng lại trước cửa.
“Vương phi về nhà, các vị phu nhân tiểu thư hành bán lễ là
được.” Chỉ Hề đứng sau Mộ Hàm Chương, dùng vị thế từ trên cao nói với mọi người.
Thẩm nương, đường tỷ muội trong phòng ban đầu sửng sờ, rồi mới
nhận ra người này đã là Thành vương phi hàm nhất phẩm, chứ không phải là đứa
con thứ không được quan tâm nữa.
Bắc Uy Hầu phu nhân Đỗ thị cười cười, đứng lên từ ghế trên,
dẫn đầu nữ quyến vái chào: “Cung nghênh Thành vương phi về nhà.”
“Mẫu thân xin hãy đứng lên.” Mộ Hàm Chương đi đến đỡ đích mẫu,
bảo những người khác cũng đứng lên đi.
Bắc Uy Hầu phu nhân rất vừa ý với thái độ của Mộ Hàm Chương,
lật tay kéo hắn đến ghế trên ngồi ngang với mình. Mộ Hàm Chương nhìn quanh một
lượt các thiếp thất đứng sau Bắc Uy Hầu phu nhân, bốn vị di nương ba vị có mặt,
chỉ thiếu mỗi một mình thân nương của hắn.
“Ở trong vương phủ có quen không?” Đỗ thị cũng chẳng vội nói
chuyện thân nương hắn, thân thiết hỏi những câu đích mẫu nên hỏi.
“Bẩm mẫu thân, tất cả đều tốt.” Mộ Hàm Chương thầm lo lắng,
nhưng lại không thể hỏi thẳng được, như vậy sẽ bất kính với đích mẫu, “Gần đây
thân thể mẫu thân có an khang?”
Từ khi Đỗ thị sinh tiểu nữ nhi thì thân thể vẫn không được tốt,
gầy hơn những nữ nhân bình thường khá nhiều, cho nên dù là khi cười cũng có vài
phần sắc bén, “May có con hiếu thảo, thân thể ta rất khỏe mạnh, chỉ có Khâu di
nương mấy hôm trước vừa ngã bệnh, không có bà ấy bên cạnh, ta làm gì cũng không
tiện.”
Bàn tay giấu trong tay áo Mộ Hàm Chương siết chặt, nhưng vẻ
mặt như bình thản, “Có mẫu thân quan tâm, di nương nhất định sẽ khỏe lại, vương
gia có bảo nhi tử mang một ít tuyết tham về, để mẫu thân và các di nương bồi bổ
thân thể.” Nói rồi bảo tiểu thái giám phía sau dâng một hộp tuyết sâm lên.
Mắt Bắc Uy Hầu phu nhân thoáng lạnh đi, cười bảo nha hoàn nhận
lấy: “Hầu gia đã dặn đến trưa con ra tiền thính nhập tiệc, ở đây chỉ toàn nữ
nhân không có gì vui, nhân lúc này đi thăm Khâu di nương đi.”
Khi Mộ Hàm Chương dẫn hạ nhân đi rồi, sắc mặt Bắc Uy Hầu phu
nhân lập tức lạnh đi.
“Ô, tiểu tử này đủ lông đủ cánh rồi, biết dùng vương gia uy
hiếp tẩu tử rồi.” Tam phu nhân cười lạnh nói, lấy lòng nhìn người ngồi ở ghế
trên.
“Cũng sẽ chẳng làm được gì.” Đỗ thị cầm khăn tay lau khóe
môi, chậm rãi đứng lên, “Đi thôi, chúng ta cũng chuẩn bị khai tiệc.”
Cảnh Thiều đứng chắp tay sau lưng trong thư phòng của Bắc Uy
Hầu, hơi chút hứng thú với bức tranh trên tường. Bức tranh dài chiếm hết nửa bức
tường, trong tranh vẽ chín món binh khí, bên trên đề một hàng chữ “… Dĩ vi bảo
khí cửu… Tam đao, nhất viết Linh Bảo, nhị viết Hàm Chương, tam viết Tố Chất; chủy
thủ nhị… Nhân tư định danh, dĩ minh kì phu”.
“Vương gia cũng là người yêu binh khí sao?” Mộ Tấn cười nói.
“Bảo khí nhận chủ, không phải của mình thì chỉ có thể thưởng
thức, không thể giết địch.” Cảnh Thiều xoay người lại, như cười như không nhìn
Bắc Uy Hầu.
“Vương gia quả nhiên là cao thủ.” Mộ Tấn cười cười, không tiếp
lời Cảnh Thiều mà đổi sang chủ đề khác, “Hàm Chương từ nhỏ không thích binh
đao, lại hiền lành chất phác, nếu có làm gì không phải, xin vương gia đừng để bụng.”
“Quân Thanh rất tốt.” Cảnh Thiều thản nhiên nói một câu, rồi
lại xoay sang nhìn bức tranh trên tường, cây bảo đao Hàm Chương ở giữa, lung
linh đủ sắc, đẹp tựa ráng chiều, đặt đan chéo với bảo đao Tố Chất, bên trên đề
tám chữ “Hàm Chương Tố Chất, băng kiết uyên thanh“.
Mộ Tấn thấy hắn nhàn nhã bình thản, vào thư phòng đã gần một
nén nhang vẫn thong thả nói chuyện bâng quơ với mình, không hỏi nửa lời đến việc
vì sao lại dẫn hắn vào đây, thì không khỏi có chút sốt ruột. Nghe đồn Thành
vương nóng nảy dễ giận, ít kiên nhẫn, nhưng hôm nay xem ra, thái độ người này
điềm tĩnh ung dung, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ, cả người tỏa khí chất quyết
đoán ngạo nghễ, hoàn toàn không giống một thiếu niên chưa đến nhược quán.
Mộ Hàm Chương bảo Chỉ Hề thưởng cho các nha hoàn dẫn đường một
ít ngân lượng rồi cho bọn họ lui xuống, một mình bước vào tiểu viện của Khâu di
nương. Hầu phủ không rộng như vương phủ, người một nhánh trong tộc cùng sống
trong một viện, thiếp thất chỉ được chia một tiểu viện hai gian phòng, nói là
tiểu viện nhưng phần không gian trống cũng chỉ là khe hở nhỏ với phòng của di
nương khác.
“Thu Lan, nhị thiếu gia đang ở hậu viện sao?” Tiếng nói quen
thuộc vang lên trong phòng, kèm theo tiếng ho khẽ.
“Dạ, nghe nói đang nói chuyện với phu nhân.” Thu Lan bưng một
ấm trà lạnh đến đổi nước, trùng hợp đụng vào Mộ Hàm Chương vừa đến cửa, không
khỏi ngạc nhiên gọi một tiếng “Nhị thiếu gia!”
Mộ Hàm Chương gật đầu, vén màn lên đi vào phòng. Tình hình
trong phòng không xấu như trong tưởng tượng, Khâu di nương ngồi tựa trên đầu
giường thêu hoa, nghe tiếng Thu Lan gọi lập tức đâm phải tay.
Khâu di nương hút sạch máu trên ngón tay, nhìn hắn cười ngây
ngốc, “Chỉ là không được ra gió, thêu hoa không sao cả, nhị thiếu gia ở trong
vương phủ có khỏe mạnh…” Nói rồi lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Con rất khỏe, di nương đừng lo lắng, vương gia… rất tốt với
con…” Mộ Hàm Chương mím môi chầm chậm nói, cầm lấy khăn tay của Khâu di nương
lau nước mắt cho bà, “Vương gia cho con tiểu tư thị vệ, cho con ra ngoài, cũng
chưa từng trút giận lên con.”
“Thật vậy sao?” Khâu di nương không dám tin, Thành vương vốn
nổi tiếng có tính tình xấu.
“Hắn, thật ra không giống như mọi người thường nói…” Nghĩ đến
hai ngày bên nhau, Mộ Hàm Chương khẽ cười, “Con thật sự đang sống rất tốt, mẫu
thân…”