Đôi mắt đen bóng xinh đẹp loang tình cảm, linh động hơn dáng
vẻ nặng nề u uất trước đây rất nhiều, Cảnh Thiều cười cười, muốn nói với hắn
không cần phải sợ đông sợ tây như vậy, nhưng chợt nghĩ, một đời trước chính vì
mình không chịu nghe lời hắn, kiêu ngạo tự đại, không để ai vào mắt, mới phải
nhận kết quả thê thảm bị người người ném đá xuống giếng, nụ cười không khỏi nhạt
đi.
“Vương gia, đến cổng Ngọ Môn rồi.” Tiểu thái giám Xuân Hỉ đứng
ngoài kiệu nói, sau đó kiệu cũng dừng lại. Bình thường có thể khiêng kiệu vào
cung, nhưng hôm nay phải bái kiến đế hậu trong cung của hoàng hậu, hai người phải
xuống kiệu ở Ngọ Môn, đổi sang xe kéo. Xung quanh xe kéo đầy người trong cung,
hai người không tiện nói thêm.
Hoành Chính Đế hạ triều liền đến Loan Nghi Cung của hoàng hậu,
ngồi trong chính điện cùng hoàng hậu chờ tân phu thê tới bái kiến. Hoành Chính
Đế năm nay vừa hơn bốn mươi, đang tuổi tráng niên, sở hữu đầy đủ cơ trí và lạnh
lùng cần có của một hoàng đế, chỉ ngồi đó thôi đã tỏa ra khí thế uy nghiêm áp
người.
Nhìn vị phụ hoàng trẻ lại mười mấy tuổi, bàn tay giấu trong
tay áo xanh nhạt của Cảnh Thiều siết chặt, rồi dần dần buông lỏng, cùng Mộ Hàm
Chương cung kính hành lễ với đế hậu.
Trước tiên Hoành Chính Đế khen ngợi Cảnh Thiều một lượt, rồi
lại quở trách vài câu: “Hôm nay con đã trưởng thành rồi, sau này nói chuyện làm
việc gì cũng phải nghĩ kĩ, đừng để trẫm lại nghe được tin con lật đổ bàn trà của
mẫu hậu nữa.”
“Nhi thần đã hiểu, tạ phụ hoàng dạy dỗ.” Cảnh Thiều chỉ đáp
nhạt một câu, sắc mặt thì không hề có vẻ chịu phục.
“Ngày đại hỉ như hôm nay, hoàng thượng đừng nên trách mắng Cảnh
Thiều nữa.” Hoàng hậu đương nhiên đã quan sát tất cả, vội cười giải vây, “Hôm
nay là ngày gặp nhi tức.”
Cung nữ đứng bên cạnh đã sớm lót gối mềm xuống trước mặt đế
hậu, Mộ Hàm Chương đi đến quỳ xuống, dập đầu trước Hoành Chính Đế, sau đó nâng
trà lên quá đỉnh đầu, “Mời phụ hoàng dùng trà.” Tất cả động tác đều cực kì đúng
lễ nghi, phong thái nhã nhặn đúng như các danh sĩ.
Hoành Chính Đế nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, cười nói:
“Con thứ nhà Mộ Tấn, không ngờ lại là nhân vật thanh cao thế này.” Nói rồi thưởng
cho hắn một đôi Dương Chi Ngọc Như Ý.
Hoàng hậu cười nhận lấy, nhưng không bảo hắn đứng lên, xoay
mặt sang nói chuyện với hoàng đế, “Hoàng thượng thánh minh, con thứ nhà Mộ gia
mười bảy tuổi đã đỗ cử nhân, nghe nói các thiếu niên quý tộc trong kinh thành đều
kính nó một tiếng ‘Văn Uyên công tử’.”
“Vậy sao?” Hoành Chính Đế chợt hứng thú, mười bảy tuổi đỗ cử
nhân có thể thấy là thiếu niên thông minh hiếm thấy, thường ngày chỉ có thể thấy
thế tử nhà Bắc Uy Hầu, không ngờ đứa con thứ hắn chưa từng gặp lại là viên minh
châu ẩn mình, không khỏi cảm thấy thật đáng tiếc, một nhân vật thế này nếu có
thể tham gia thi hội, chắc chắn sẽ là nhân tài, cũng là công cụ để quản thúc Bắc
Uy Hầu, thật sự quá đáng tiếc.
“Chỉ là lời nói đùa của vài bằng hữu từ nhỏ, thật sự không
dám.” Mộ Hàm Chương quỳ đã lâu, thân thể càng lúc càng khó chịu, sắc mặt cũng
tái dần, nhưng vẫn quỳ thẳng người, nói vào một câu rất đúng lúc, nhắc nhở hai
vị kia rằng hắn vẫn đang quỳ.
“Ô, sao sắc mặt hài tử này lại kém như thế?” Hoàng hậu nói rồi
liếc mắt nhìn Cảnh Thiều bên cạnh một cái, thấy hắn không có phản ứng gì, cũng
không có ý muốn giúp Mộ Hàm Chương giải vây, giấu tia sáng lóe lên trong mắt
đi, cười đưa cho Mộ Hàm Chương một chiếc hộp gấm mở nắp, ai cũng nhìn ra số
châu báu lấp lánh sáng lóa trong hộp giá trị liên thành.
Mộ Hàm Chương nhìn phần quà gặp mặt cực kì hậu hĩ, nhớ tới lời
Cảnh Thiều nói trong kiệu, nhận lấy không chút do dự, khi đứng lên thì mắt chợt
tối sầm, người lảo đảo một cái mới đứng thẳng được, cung nữ bên cạnh vội đi đến
đỡ.
“Thân thể không khỏe, các ngươi về sớm đi thôi.” Hoành Chính
Đế phẩy tay ý bảo hai người có thể đi được rồi.
Mộ Hàm Chương từ chối để cung nữ tiếp tục dìu, Cảnh Thiều
cũng không để ý đến, hành lễ xong thì tự bước thẳng ra ngoài, trời biết hiện tại
hắn muốn ôm Mộ Hàm Chương vào lòng không để hắn phải đi biết bao nhiêu, nhưng vẫn
còn trong cung, chỉ có thể lạnh mặt giả vờ như rất chán ghét.
Ra khỏi cửa cung, Mộ Hàm Chương bước xuống xe kéo, nhìn bóng
lưng lạnh lùng sải bước đi xa, thầm cười giễu bản thân, rốt cuộc còn đang hy vọng
thứ gì? Quả nhiên chút dịu dàng ngắn ngủi đó đều là giả sao?
Cố gắng đi theo, chưa được vài bước, đột nhiên mắt tối sầm
ngã về phía trước, không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, thân thể
rơi vào một lồng ngực ấm áp, “Quân Thanh, ngươi làm sao vậy?” Mở mắt ra, trước
mắt là khuôn mặt lo lắng của Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều thấy hắn ngất xỉu, vội vàng ôm người vào lòng, bước
nhanh lên kiệu, “Xuân Hỉ, ngươi đến Thái Y Viện mời Khương thái y Khương Hoàn đến
vương phủ một chuyến, lập tức khởi kiệu về vương phủ.”
“Dạ!” Các kiệu phu nghe lệnh khởi kiệu, Xuân Hỉ thì chạy đến
Thái Y Viện.
“Quân Thanh, Quân Thanh? Khó chịu chỗ nào. Hả?” Cảnh Thiều
ôm cho Mộ Hàm Chương dựa vào ngực mình, sờ trán hắn, “Sao lại sốt rồi?”
Mộ Hàm Chương im lặng không nói gì, người này lúc lạnh lúc
nóng thật khiến người ta không thể đoán được, ánh mắt tiếc nuối của hoàng thượng
hôm nay lại khiến lòng hắn đau đớn khó chịu. Thân thể khó ở, trong lòng khó chịu,
cảm thấy vô cùng chán nản, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
“Xem sắc mặt của Thiều Nhi, dường như rất không vừa lòng với
hôn sự thần thiếp an bài lần này.” Hai người đi rồi, hoàng hậu ra vẻ khó xử
nói.
“Nó còn trẻ, đương nhiên không hiểu được tấm lòng của hoàng
hậu, nhưng tính tình hài tử này đúng là thật thà.” Hoành Chính Đế thì lại rất vừa
lòng, khi nãy hắn thấy hết phản ứng của Cảnh Thiều, không phục, không vui đều
biểu hiện ra rất rõ ràng, nếu mất quyền thừa kế còn ra vẻ cảm tạ ân đức, thì
Thành Vương phủ thật quá thâm sâu rồi.
Về vương phủ, Cảnh Thiều bế người trong lòng chạy về phòng,
“Mang khăn lạnh đến đây.”
Đắp chăn lên cho Mộ Hàm Chương, cầm lấy khăn Chỉ Hề đưa đến
đắp lên trán hắn.
“Quân Thanh, khó chịu lắm sao?” Cảnh Thiều đau lòng nhìn hắn,
đời trước thân thể của Mộ Hàm Chương càng lúc càng tệ, những ngày cuối cùng thì
hoàn toàn uống thuốc thay cơm, lần này phải chăm sóc kĩ lưỡng, phải nuôi cho hắn
trắng trẻo khỏe mạnh mới được.
“Ta không sao, không phải còn phải đến phủ nhị hoàng tử sao?
Đừng trì hoãn nữa.” Nói xong thì ngọ nguậy muốn ngồi dậy, bị Cảnh Thiều đè xuống.
“Phía ca ca ta đã phái người đi báo rồi, huynh ấy sẽ không
trách.” Tuy cảm thấy nên đến chỗ ca ca một chuyến, lễ nghi là một chuyện, quan
trọng hơn là đừng để bị hiểu lầm, nhưng Cảnh Thiều cảm thấy tất cả những thứ
này đều không quan trọng bằng thân thể của Quân Thanh, ca ca thì một lát nữa đi
giải thích là được rồi.
“Vương gia, thái y đến rồi.” Chỉ Hề đi vào thông báo.
Địa vị của Khương thái y trong Thái Y Viện không phải cao nhất,
nhưng y thuật cũng rất tốt, nhưng hắn chưa từng nghĩ Thành Vương sẽ gọi đích
danh mình vào phủ xem bệnh, rõ ràng là trước đây không hề có qua lại.
“Đây…” Khương thái y bắt mạch xong, quan sát sắc mặt Mộ Hàm
Chương một chút, khó xử nhìn Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều hiểu ý cho tất cả hạ nhân lui xuống, “Thái y cứ
nói không sao cả.”
“Xem mạch tượng của vương phi, hẳn là do bị thương lại âu lo
suy nghĩ mà thành.” Khương thái y lại nhìn Cảnh Thiều một cái, loại sốt này vốn
không phải bệnh nặng gì, hôm nay Thành Vương tìm hắn đến hẳn còn có ý khác, thế
là nói tiếp, “Thứ cho lão thần nói thẳng, vương phi tuy là nam tử, nhưng chuyện
phòng the, nam tử kì thật còn dễ bị thương hơn nữ tử, vương gia thương tiếc một
chút vẫn hơn.”
Câu này làm cho mặt Mộ Hàm Chương đỏ bừng, Cảnh Thiều cũng xấu
hổ, xoa mũi, “Bản vương lỗ mãng rồi.”
“Vương gia thứ tội.” Khương thái y cũng hơi thấp thỏm, không
biết mình nói như vậy có hợp ý Thành Vương không.
“Ha ha, bản vương thích người thẳng thắn như Khương thái y.”
Cầm lấy đơn thuốc của Khương thái y, giao cho Mộng Hề đi sắc thuốc, Cảnh Thiều
lấy một chuỗi San Hô Châu trong tay áo ra.
“Vương gia, như thế này không được.” Khương thái y lập tức
toát mồ hôi lạnh, trước nay hắn theo chủ trương trung dung, không muốn tham dự
vào chuyện tranh đấu của vương tử hoàng gia.
“Đây không phải cho ngươi.” Cảnh Thiều thấy hắn không nhận,
mất kiên nhẫn nói, “Nghe nói lệnh lang võ nghệ cao cường, năm nay đã đậu kì thi
võ, đây là hạ lễ cho lệnh lang.” San Hô Châu đỏ có thể tị huyết quang, thật sự
là thứ để tặng cho người luyện võ, Khương thái y cũng không tiện từ chối thêm,
huống chi ý của vương gia là nhắm đến con hắn, như vậy thì có thể yên tâm rồi.
“Nếu đã vậy, lão thần thay khuyển tử tạ ơn vương gia ban thưởng,
ngày khác sẽ bảo nó đăng môn cảm tạ.” Khương thái y nói xong lời này liền cầm lấy
chuỗi San Hô vào, hành lễ cáo từ.
Cảnh Thiều bảo Đa Phúc tiễn thái y đi, bản thân thì ngồi lên
giường, thay khăn đắp trán cho Mộ Hàm Chương.
“Những chuyện này để nha hoàn làm là được, vương gia nghỉ
ngơi đi.” Mộ Hàm Chương nói khẽ, người này thoáng chốc dịu dàng có lẽ là do cảm
thấy mới lạ thú vị, trên thực tế không phải tốt với hắn thật sự, một người có
phải thật lòng hay không nhìn tiểu tiết có thể thấy được, chuyện trong cung hôm
nay, khiến trái tim vừa ấm lên của hắn lại lạnh buốt như băng.
“Quân Thanh?” Cảnh Thiều thấy người vừa mở lòng sáng nay lại
lạnh lùng, đoán được là chuyện trong cung làm hắn không vui, hắn vốn không
thích nói nhiều, tính tình của Quân Thanh lại hay giấu buồn bực trong lòng, xem
ra sau này phải nói nhiều một chút mới được, khó xử gãi đầu, thở dài nói, “Hôm
nay trong cung, để ngươi chịu uất ức rồi.”
Mộ Hàm Chương mở to mắt nhìn hắn, người này biết sao?
“Chỉ là quỳ lâu một chút, ta không phải nữ nhân, sẽ không tủi
thân vì bà bà ra uy, vương gia nghĩ nhiều rồi.” Giọng nói ôn hòa cực kì êm tai,
lời nói ra hoàn toàn không mang chút oán trách, nhưng Cảnh Thiều lại cảm thấy hắn
đang tức giận.
“Người trong kinh thành đều cười ta, nói ta lập công lớn
nhưng lại không thể kế thừa đế vị, thân là con trưởng nhưng thân phận còn không
bằng đại hoàng tử do cung nữ sinh ra…” Cảnh Thiều tự giễu mình, những câu này,
hắn đã nghẹn trong lòng mười mấy năm, hôm nay nói ra, thật sự là xuất phát từ tận
đáy lòng.
Bàn tay giấu trong chăn của Mộ Hàm Chương dần siết chặt,
trong lòng cũng càng lúc càng lạnh, quả nhiên tối qua hắn hoàn toàn không say,
tất cả của tất cả chỉ đơn giản là dằn vặt mình mà thôi, “Những chuyện này thần
đều biết, thần không cầu xin vương gia thứ gì khác, chỉ xin vương gia khi công
thành danh toại có thể ban cho thần một bức hưu thư.”