Trước chủ điện của Phượng Nghi Cung có một khoảnh sân lót đá
tảng, không hề có bóng cây ngọn cỏ nào, thềm đá cẩm thạch trắng rộng lớn uy
nghĩ, chỉ là đi giữa tiết trưa tĩnh mịch thế này khiến chi người ta cảm thấy bị
đè ép rất nặng nề.
Mộ Hàm Chương theo thái giám dẫn đường tới trước chính điện,
có lẽ là vì thời tiết oi bức, hoàng hậu không có trong điện mà kê một chiếc ghế
phượng trên hành lang, hai cung nữ cầm quạt lông khổng tước cán dài quạt nhè nhẹ
phía sau. Kế hậu mặc hoa phục thêu kim phượng rực rỡ, ngồi thẳng trên ghế, nhìn
chằm chằm theo từng bước Mộ Hàm Chương đi lên bệ ngọc.
“Vi thần bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu thiên tuế thiên tuế thiên
thiên tuế!” Mộ Hàm Chương thong dong đi tới trước hành lang, quỳ xuống hành lễ.
Hoàng hậu cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, cầm khăn tao
nhã chấm lên khóe môi, sau đó mới chậm rãi nói: “Đứng lên đi, mau ban ghế, đây
là bảo bối của Thành Vương, chẳng may quỳ đau bản cung không đền nổi.”
Mộ Hàm Chương rũ mắt, như không nghe thấy lời hoàng hậu châm
chọc, lễ độ tạ ơn, ngồi lên chiếc ghế cung nữ vừa mang ra.
Thấy Thành vương phi hoàn toàn không sợ hãi bất an như trong
dự liệu, bảo ngồi là ngồi, hành động, lễ nghi đều không gì sai sót, ngược lại
làm cho hoàng hậu đã lấy sẵn hơi để trách mắng phải nghẹn lại vào trong.
Cảnh Thiều đến nam thư phòng, các tiểu hoàng tử chưa thành
niên đã nghỉ trưa xong, nhưng còn chưa bắt đầu bài học buổi chiều. chỉ đang im
lặng ngồi trong phòng ôn bài, chờ phu tử đến. Vì thời tiết đang nóng dần, Hoành
Chính Đế miễn võ khóa buổi chiếu cho các hoàng tử, tất cả sửa thành văn khóa.
Đứng trước thư phòng, nhìn những đứa nhỏ chưa đến mười tuổi
đứa nào cũng nghiêm túc cầm quyển sách, Cảnh Thiều nhớ những ngày còn học trong
nam thư phòng khi còn nhỏ. Lúc đó vẫn còn mẫu hậu, ngày nào vào giờ này cũng sẽ
cho người đưa hoa quả tươi đến, không chỉ là cho hắn và ca ca, cả đại hoàng
huynh và Cảnh Du cũng có phần. Cảnh Du vẫn thường cảm thấy hoa quả trong tay
người khác ngon hơn của mình, ỷ mình tuổi nhỏ hơn để đòi đổi với ca ca, ca ca
không tính toán với hắn, liền chịu đổi, ngược lại bản thân thấy không vừa mắt,
làm quá mức sẽ ra tay đánh.
Sau đó kế hậu lên ngôi, buổi trưa không còn hoa quả để ăn nữa.
Bắt đầu từ đó, trong cung có một thời gian rất dài không có hoàng tử ra đời, đại
hoàng tử xuất cung dựng phủ, trong thư phòng chỉ còn ba người. Ngày nào cũng có
người đặc biệt đến đưa hoa quả đồ ăn vặt cho Cảnh Sâm, nhưng chỉ có duy nhất một
phần…
“Tam hoàng huynh!” Tiếng gọi non nớt làm Cảnh Thiều hoàn hồn
lại, cúi đầu nhìn, một đứa nhỏ rất béo cao tới đùi đang kéo vạt áo mình, chính
là thất hoàng tử Cảnh Dật.
Cảnh Thiều đưa tay sờ đầu nó, gọi “Cảnh Dật”, bé béo lập tức
cười đến mất cả mắt, “Tam hoàng huynh, huynh còn nhận ra đệ sao!”
“Cũng đâu phải mấy năm chưa gặp, làm sao không nhận ra được?”
Cảnh Thiều dở khóc dở cười bế nó lên, “Tiểu tử, có phải lại béo thêm không?” Vì
Cảnh Dật khi lớn rồi cũng vẫn béo, cho nên Cảnh Thiều mới đặc biệt nhớ kĩ được
một chút, số đệ đệ còn lại đều ít khi gặp, nên nếu là đứa khác kéo áo thì chỉ
có thể đoán dựa trên số tuổi.
“Tam hoàng huynh…” Đám trẻ trong phòng nghe thấy tiếng động
xôn xao quay đầu ra, đều đứng cả dậy.
“Ta chỉ tiện đường đến xem, các đệ đọc sách đi.” Cảnh Thiều
xua tay bảo cả đám ngồi lại.
“Tam hoàng huynh, nghe nói huynh đánh bại mười vạn Hung Nô,
lúc năm mới gặp huynh đã muốn nghe huynh kể chuyện đánh trận rồi, nhưng huynh
ngồi tận trên cùng, ta không tới được.” Vì được hoành huynh bế nên Cảnh Dật dạn
dĩ hơn nhiều, được để xuống đất rồi cũng không về chỗ, đòi hắn kể chuyện đánh
giặc. Các hoàng tử khác không cần nói, mắt đứa nào cũng tràn ngập mong chờ.
“Tam hoàng huynh, có phải Hung Nô kẻ nào cũng đầy râu
không?”
“Tam hoàng huynh, có phải trên sa mạc có đàn sói không?”
“Tam hoàng huynh…”
Khi Hoành Chính Đế đến, chứng kiến cảnh tượng Cảnh Thiều bị
các hoàng đệ bao vây, hốt hoảng hiếm thấy, sắc mặt không khỏi dịu đi.
“Hồi mẫu hậu, không nạp trắc phi là ý của vương gia, thần
không hề biết gì.” Mộ Hàm Chương giữ lễ cúi đầu, chỉ dịu giọng trả lời từng câu
cay nghiệt của hoàng hậu, không nói thừa từ nào.
“Con lớn tuổi hơn vương gia, không biết khuyên nhủ hay sao?
Đã sắp xuất chinh rồi, còn chưa có một đứa con, như vậy nếu có gì chẳng may, tước
thân vương cao như vậy chẳng phải không có ai kế thừa rồi sao? Dù sao cũng từng
đậu cử nhân, sao lại chẳng biết phải trái như thế?” Kế hậu dùng nắp chén chầm
chậm gạt nước trước, nói cái gì mà chỉ thích nam tử, chẳng lẽ những cơ thiếp
trong phủ Thành Vương trước đây đều chỉ để trang trí? Hôm nay trong thư phòng,
hoàng thượng vừa nhắc đến chuyện Cảnh Thiều nạp cháu gái bà ta làm trắc thất, hắn
nói ngay mình không thích nữ sắc, rõ ràng là tát vào mặt kế hậu!
Cái gì mà nếu có gì chẳng may? Cái gì mà không có ai kế thừa?
Trước khi xuất chinh kị nhất là nói mấy thứ này! Mộ Hàm Chương vẫn kiên nhẫn ứng
đối nghe thấy những lời như vậy, chầm chậm siết chặt nắm tay trong tay áo, “Tước
thân vương không phải cha truyền con nối, cho dù là con của trắc thất, cũng chỉ
có thể kế thừa Trấn Quốc Tướng Quân…”
Kế hậu dằn mạnh chén trà xuống mặt bàn, “Ngươi nói lời này
có ý gì? Đang oán trách bổn cung, oán trách hoàng thượng sao?” Cung nữ xung
quanh nghe vậy đều quỳ xuống.
“Ngươi còn nói là không dám? Thân là vương phi trong hoàng
thất, chèn ép thiếp thất, ganh ghét chuyên sủng, hiện tại lại không muốn thân
vương có con cháu, đúng là to gan làm loạn!” Từng câu từng chữ của hoàng hậu đều
hùng hổ áp đặt. Mộ Hàm Chương chỉ im lặng không nói gì, tình hình này, rõ ràng
là hoàng hậu thẹn quá thành giận, nói nhiều sai nhiều.
Kế hậu cầm lấy khăn tay cung nữ dâng lên lau trà dính trên
ngón tay, liếc Mộ Hàm Chương vẫn đang quỳ trên đất một cái, thở dài rồi nói: “Bổn
cung cũng không muốn làm khó con, chỉ là nếu đã gả vào hoàng thấy, thì phải
nghĩ cho hoàng thất. Thế này đi, con ra đài ngọc quỳ, khi nào nghĩ thông suốt rồi
thì đứng lên.”
Mộ Hàm Chương nghe vậy, không khỏi thầm cười khổ, nghĩ thông
suốt? Hoàng hậu căn bản không nói hắn phải suy nghĩ chuyện gì, cách nào thông
suốt được?
Đài ngọc chính là khoảnh sân rộng trên những bậc thang trước
chính điện, đá cẩm thạch trắng bị phơi dưới ánh nắng gắt suốt mấy canh giờ, đã
sớm thành những tảng than nóng. Mộ Hàm Chương tao nhã vén vạt áo, quỳ thẳng
lưng trên phiến đá trung tâm. Xế trưa là thời điểm nắng mạnh nhất trong ngày,
phần da thịt lộ ra bên ngoài cẳhng mấy chốc đã nóng rát.
Hoàng hậu bảo các cung nhân đứng lên, cầm lấy chén trà mới
pha, chậm rãi uống, để một mình Thành vương phi chịu phạt. Bà ta thật sự muốn
xem thử, rốt cuộc Thành Vương và Thành vương phi này “tình sâu nghĩa nặng” bao
nhiêu.
Diệu Hề đứng sau một hàng cung nữ, thầm sốt ruột, nhưng
không có cơ hội rời đi.
Mồ hôi chảy qua gương mặt tuấn mỹ trượt xuống cằm, nhỏ lên vạt
của bộ triều phục tím, Mộ Hàm Chương rũ mắt, lặng lẽ rụt tay vào tay áo. Mặt trời
ở hướng nam, chiếu thẳng xuống lưng hắn, không đến mức làm da thịt bị thương,
chỉ khổ là triều phục nhiều lớp, chẳng mấy chốc đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, nền
đá nóng rực đẩy hơi nóng vào thân thể hắn từng chút từng chút một.
Trong đầu Mộ Hàm Chương suy xét xem mục đích hành động của
hoàng hậu hoàng hậu hôm nay là gì, để phân tán sức chú ý của mình, giảm bớt cảm
giác đau đớn trên cơ thể. Hôm nay Cảnh Thiều trực tiếp bác bỏ việc nạp trắc thất,
hoàng thượng cũng không miễn cưỡng, hoàng hậu tự thấy mất mặt, cho nên muốn
dùng cách này để mọi người biết, chuyện trong hậu cung, vẫn là do bà ta quyết định;
cũng là đang nhắc nhở Cảnh Thiều, đừng nói năng lung tung.
Sau khi hoàng hậu uống hết hai chén trà, cuối cùng cũng nhịn
không được nữa đứng lên đi mao xí.
Mồ hôi đọng trên hàng mi dài, cảnh tượng trước mắt sáng lòa
đi, Mộ Hàm Chương cố vui trong cái khổ mà nghĩ, có lẽ hoàng hậu chỉ muốn trút
giận một chút, bản thân bà ta cũng không biết phải kết thúc thế nào. Chỉ tiếc
mình là nam tử, không phải những phi tần yếu ớt mong manh, có thể quỳ đến khi mặt
trời xuống núi cũng không đến mức nguy hiểm. Có cần vờ ngất xỉu cho bà ta một lối
thoát không?
Diệu Hề nhân cơ hội các cung nữ đổi trà nước để theo ra
ngoài, qua khỏi hành lang thì lập tức nấp qua một bên, chờ khi không có ai chú
ý thì chạy ngay đi. Đường trong cung nàng ta đi hằng ngày từ khi còn nhỏ, đã sớm
thuộc nằm lòng, nhưng dường như con đường đến nam thư phòng hôm nay xa hơn rất
nhiều. Trán Diệu Hề đẫm mồ hôi nhưng không dám chạy quá nhanh khiến thị vệ nghi
ngờ. Một công tử nho nhã ôn nhuận như ngọc như thế, bình thường nói nặng một
câu vương gia cũng không nỡ, lại phải quỳ trên sân đá giữa nắng gắt thế này,
vương gia biết được sẽ đau lòng chết mất!
“Nhi thần một lòng muốn giúp phụ hoàng bình định bốn phương,
còn về con cháu hoàng tôn, đã có hai vị hoàng huynh, huống chi, tháng sau là đại
hôn của tứ hoàng đệ rồi.” Cảnh Thiều thấy hôm nay tâm trạng của phụ hoàng không
tệ, trong lòng vẫn lo lắng cho Quân Thanh còn đang ở Phượng Nghi Cung, làm bày
vẻ thành thật nề nếp, “Nhi thần và vương phi thành hôn chưa đến bốn tháng, hiện
tại vẫn rất thích, thật không muốn nạp thêm thiếp.”
“Ha ha ha…” Tam nhi tử chỉ biết lãnh binh đánh giặc hôm nay
đã biết được ái tình là gì rồi, Hoành Chính Đế nghe hắn nói vậy, không khỏi cười
lớn.
“Vương gia! Vương gia!” Diệu Hề lảo đảo chạy vào, bị thị vệ
trước thư phòng ngăn lại.
Cảnh Thiều và Hoành Chính Đế nghe thấy, cùng quay đầu nhìn
ra.
“Diệu Hề!” Cảnh Thiều thấy sắc mặt của Diệu Hề là biết Quân
Thanh gặp chuyện rồi, lập tức biến sắc.
“Chuyện gì thế này?” Hoành Chính Đế nhíu mày, ra hiệu bảo thị
vệ cho Diệu Hề vào.
“Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng!” Diệu Hề thấy Hoành Chính Đế,
quỳ phục xuống, khấu đầu rồi khóc nấc lên, “Cầu xin hoàng thượng cứu vương phi!
Vương phi bị phạt quỳ trước Phượng Nghi Cung, đã quỳ dưới nắng gắt suốt một
canh giờ rồi!”
“Nương nương, tỳ nữ trong Thành vương phủ biến mất rồi!” Đa
Lộc quan sát một lượt, nhỏ giọng nói vào tai kế hậu, “Khi nãy nô tỳ nghe nói,
Thành Vương cũng vào cung rồi, đang ở nam thư phòng.”
Kế hậu hừ lạnh một tiếng, “Để nó đi, bổn cung cũng muốn xem
thử, Thành Vương có được bao nhiêu bản lĩnh!”
Mộ Hàm Chương quỳ cách đó không xa, đương nhiên nghe được lời
kế hậu nói, không khỏi thầm lo lắng, nếu Cảnh Thiều cứ bất chấp xông vào Phượng
Nghi Cung thì sẽ mắc tội lớn!
“Thần, nô tỳ bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế
vạn vạn tuế!” Thị vệ, cung nữ dưới đài ngọc đột nhiên đồng loạt quỳ suốt hô vạn
tuế.
Kế hậu nghe vậy, tay run lên, chén trà thanh ngọc trượt xuống,
kêu lanh canh thanh thúy.
“Quân Thanh!” Cảnh Thiều cáo tội với phụ hoàng, lao lên đài
ngọc.
Mộ Hàm Chương nghe thấy, nụ cười lạnh xuất hiện trên khuôn mặt
vẫn cúi gằm, nếu hoàng thượng đã đến rồi thì phải làm cho trót, trực tiếp làm lớn
chuyện. Thế là, yếu ớt ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Cảnh Thiều đang không ngừng
gần hơn, dùng giọng nói khàn đặc gọi khẽ một tiếng “Vương gia…” Sau đó nhắm mắt,
lảo đảo ngã ra sau!