Khâu di nương nhìn quanh, thấy đại nha hoàn Yên Hồng bị phu
nhân sai ra ngoài đang bưng khay trà đi từ đầu kia hành lang tới thì vội lùi lại
vài bước, xoay người nấp vào sau một cây cột lớn, chờ nàng ta đi đến trước cửa
mới bước chậm ra.
“Khâu di nương đến đưa sổ sách sao.” Yên Hồng nhìn thấy Khâu
di nương vội cười nói, từ tháng sau Khâu di nương là trắc phu nhân rồi, hiện tại
người trong phủ đều lễ phép với bà hơn trước nhiều, “Đại thiếu gia đang ở bên
trong, nô tỳ mang vào giúp di nương.”
“Làm phiền cô nương.” Khâu di nương cười giao sổ sách trong
tay cho nàng ta, xoay người đi.
Hai người trong phòng nghe thấy tiếng nha hoàn lập tức
ngaeng nói, chờ nàng ta vào phòng, Đỗ thị hỏi, “Yên Hồng, ai ở bên ngoài?”
“Nô tỳ đi đến cửa vừa lúc gặp Khâu di nương đến đưa sổ sách,
đã được nô tỳ ngăn lại rồi.” Yên Hồng cười đặt sổ sách lên bàn.
Bắc Uy Hầu phu nhân nhíu mày, hôm nay đã bảo Khâu di nương
kiểm tra sổ sách trong sảnh bên, đuổi hết các nha hoàn ra lại quên mất bà ta,
may mà Yên Hồng về kịp lúc. Bảo Yên Hồng ra ngoài canh cửa, Đỗ thị ngẩng đầu
lên nói với Mộ Linh Bảo: “Con không còn nhỏ nữa, nhi tử đã biết đi rồi, đừng có
đi theo đám hồ bằng cẩu hữu đó vào kĩ viện
suốt ngày! Rảnh rỗi thì luyện võ, lần sau có đánh nhau với người của Mậu Quốc
Công cũng không mất mặt!”
“Chuyện hôm đó không trách con được, tên tiểu tử đó chơi xấu!”
Mộ Linh Bảo thấy mẫu thân mắng mình, không phục, “Sợ gì chứ, tiểu tử Hàm Chương
không thể học võ, con tiện tay luyện vài đường cũng hơn nó!”
Khâu di nương về gian phòng của mình, trong lòng rối bời. Vốn
nghĩ vương gia đối xử với Hàm Chương không tệ, hiện tại nó sống tốt hơn khi còn
trong phủ Bắc Uy Hầu nhiều, mình cũng chẳng mong gì hơn. Thế mà lại quên mất
chuyện tranh đoạt đế vị! Thành Vương anh dũng thiện chiến thế nào, đến một đứa
bé trong kinh thành cũng biết, người như vậy mà lại cam tâm làm vương gia cả đời
sao? Còn là một vị vương không thể có con trưởng, con cháu không thể thừa tước?
Muốn gặp nhi tử nói chuyện, nhưng mình vẫn còn là một tiểu
thiếp không được ra khỏi cửa trong, Khâu thị thở dài, gọi nha hoàn Yên Thúy của
mình đến, bảo nàng ta đưa một phong thư đến Mặc Liên Cư.
“Di nương, cửa hàng của nhị thiếu gia… bán hương cao, sao nô
tỳ dám vào?” Yên Thúy đỏ mặt.
Khâu di nương trừng Yên Thúy vẫn đang liếng thoắng một cái,
“Ngươi muốn đi, thì phải ra được cửa lớn của hầu phủ đã! Đưa cái này cho Vương
Lão Tam đánh xe, còn lại không còn chuyện của ngươi nữa.”
Việc điều tra chuyện nhị hoàng tử bị tập kích ở Tây Nam vẫn
chưa có manh mối, Đại Lý Tự phỏng đoán thích khách hẳn là những thích khách
lang bạt trong dân gian, cũng chính là loại nhân sĩ giang hồ bán mạng vì tiền.
Nhưng Cảnh Sâm mặc thường phục xuất tuần, người biết được hành tung của hắn chỉ
có các thị vệ bên cạnh, trong đó bốn thị vệ là do hoàng thượng phái ra, hai là
người của Thành Vương. Người trong triều không nói, nhưng trong lòng đều nghi
ngờ, nhị hoàng tử bị ám sát lần này, ắt có liên quan đến Thành Vương!
“Khi đó Thành Vương kiên quyết muốn đưa hai thị vệ đến chỗ ngài,
bây giờ nghĩ lại, bên trong thật sự có rất nhiều điểm đáng nghi!” Môn khách Trần
tiên sinh trong phủ nhị hoàng tử nói.
Cảnh Sâm đang ở trong phủ dưỡng thương ngồi trước bàn sách,
nghe vậy thì nhíu mày: “Không cần nói những lời này, Cảnh Thiều sẽ không hại
ta.”
“Điện hạ! Trong hoàng thất, tình huynh đệ mỏng như giấy, cho
dù là huynh đệ ruột thịt cũng không thể tin tưởng! Thành Vương chiến công hiển
hách, phải cưới nam thê nhất định trong lòng sẽ không phục, thần nghe nói trước
mặt người ngoài Thành Vương cực kì sủng ái vương phi, chuyện này vốn đã khó
tin! Thử hỏi nếu là điện hạ bị tước mất tư cách kế thừa đế vị, có thể nào tự tại
như Thành Vương chăng?” Trần tiên sinh không chịu buông tay.
“Đủ rồi!” Cảnh Sâm dằn mạnh chén trà tron tay xuống bàn, “Những
phỏng đoán vô căn cứ về Cảnh Thiều, sau này không được nhắc nữa!”
Đuổi đám phụ tá cứ lải nhải không ngừng đi rồi, Cảnh Sâm mệt
mỏi dụi mắt, cầm bút lên bắt đầu viết tấu chương.
“Điện hạ, Trần tiên sinh cũng chỉ muốn tốt cho ngài, kĩ càng
cũng không hại gì.” Nhị hoàng tử phi Tiêu thị bưng một chén trà lạnh giải nhiệt
đến, do dự một lúc, cúi cùng cũng không nhịn được mà mở lời.
“Chuyện triều đình, nàng biết cái gì?” Cảnh Sâm nhìn nàng ta
một cái, không muốn nói nhiều. Tiêu thị vĩnh viễn không hiểu được sự yêu thương
bảo vệ của hắn đối với đệ đệ, nói nhiều rồi Cảnh Sâm cũng thấy phiền, không muốn
giải thích thêm. Nữ nhân kiến thức hạn hẹp, rất nhiều chuyện không làm sao hiểu
được.
Chỉ có điều, cả những phụ tá trong phủ cũng hoài nghi Cảnh
Thiều, vậy nhất định trong triều có không ít người nghi ngờ đệ đệ. Cảnh Sâm cau
chặt mày, chuyện lần này, cho dù là ai làm thì cũng rất lợi hại. Nếu hắn chết
là tốt nhất, nếu không chết, vừa hay có thể giá họa cho Cảnh Thiều, dù là làm xấu
thanh danh của Thành Vương hay khiến huynh đệ bọn họ bất hòa đều có lợi.
“Việc điều tra thích khách, tiếp tục truy cứu chỉ bất lợi
cho ngươi.” Sáng sớm, Mộ Hàm Chương đeo đai ngọc lên cho Cảnh Thiều, lo lắng dặn
dò, “Nếu hôm nay có người châm chích, ngươi cứ lấy hiếu nghĩa ra mà mắng hắn,
tuyệt đối không được đưa lý do ra phản bác, ngươi nói không lại đám quan văn
đó.” Biết mấy hôm nay Cảnh Thiều lên triều phải chịu ấm ức, Mộ Hàm Chương tuy
đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể khuyên hắn tạm thời nhịn xuống.
“Ta không nuốt được cục tức này, chuyện này tám chín phần là
Cảnh Du làm! Chẳng lẽ để nó thoát nạn dễ dàng như vậy?” Cảnh Thiều căm tức nói,
chuyện này trong lòng phụ hoàng hiểu rõ, chỉ tiếc trước mắt không có manh mối,
chỉ có lời nói không chứng cứ.
“Cho dù là tứ hoàng tử làm, giết huynh trưởng là tội lớn, bọn
họ dám làm nghĩa là đã chuẩn bị vẹn toàn.” Mộ Hàm Chương thở dài, “Nếu ca ca muốn
bảo vệ ngươi, ắt sẽ dâng tấu cầu xin phụ hoàng tạm thời không truy cứu chuyện
này, ngươi chỉ cần nhớ kĩ đừng quá xúc động là được.”
Cảnh Thiều không vui đi ra ngoài, chưa được mấy bước đã vòng
trở lại, rũ tay, vùi mặt lên vai vương phi nhà mình, “Phiền phức quá, hôm nay
ta không muốn đi!”
Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ nhìn tên nào người đang vắt trên
người mình, đưa tay vỗ vỗ, “Không được hư, mau đi đi.” Cảnh Thiều kêu hừ hừ
không chịu nhúc nhích, thấy đã không còn sớm, sợ hắn trễ, đành phải dịu giọng
nói: “Hôm qua Chu đại ca đã đặt một vại tôm he, trưa nay ta đến Binh bộ đón vương
gia, chúng ta đến Hồi Vị Lâu dùng cơm trưa.”
Cảnh Thiều nghe vậy lập tức lên tinh thần, “Ngươi hứa rồi,
ta chỉ cần đến Binh bộ điểm danh, giữa giờ tị là có thể ra.”
Mộ Hàm Chương nhìn vương gia nhà mình hùng hổ chạy ra cửa, lắc
đầu cười nhẹ, sao càng lúc lại càng giống trẻ con, phải dùng đồ ăn dỗ dành mới
chịu ra ngoài làm việc.
Buổi tảo triều hôm đó, quả nhiên không ngoài dự đoán của Mộ
Hàm Chương, đám quan văn kia nói xa nói gần, ám chỉ Cảnh Thiều đáng nghi, Cảnh
Sâm đang dưỡng thương không có mặt trên triều, tứ hoàng tử vẫn cúi đầu không
nói lời nào.
Cảnh Thiều nghe lời vương phi nhà mình, không phản bác, chỉ
lấy tình huynh đệ, nghĩa hiếu đễ ra mắng đám quan văn đó lòng dạ thâm độc.
Hoành Chính Đế chỉ nhìn Cảnh Thiều đã giận đến đỏ mặt ngạnh
cổ, không nói gì, chờ Cảnh Thiều mắng xong mới thong thả mở miệng, “Lần này nhị
hoàng tử gặp nạn, nếu không phải thị vệ của Thành Vương liều chết bảo vệ thì đã
sớm dữ nhiều lành ít. Các ngươi không tra ra kết quả thì phỏng đoán vô căn cứ,
coi trẫm là trẻ ba tuổi sao?” Nói rồi vứt một cuộn tấu chương xuống chân Ngự sử
đang đứng dưới bệ ngọc.
Ngự sử Phạm Kiệt cương trực là người noíhawng say nhất, bị
giọng nói uy nghiêm của hoàng đế làm giật mình, chỉ biết quỳ xuống nhặt cuộn tấu
chương lên.
Đó chính là tấu chương mày hôm qua nhị hoàng tử dâng lên,
trong đó dùng ngôn từ tha thiết khuyên phụ hoàng tạm thời đừng truy cứu chuyện
này, vì người đáng nghi nhất là hai huynh đệ cùng nhà, làm huynh trưởng thật sự
không đành lòng chứng kiến cục diện như thế.
“Nhị hoàng tử tấm lòng nhân hậu, lần này đến Tây Nam, điều
tra được chuyện cống phẩm Tây Nam, lập được công lớn, phong làm Duệ Vương, chờ
khi vết thương khỏi hẳn, Lễ bộ chọn mọt ngày đi.” Hoành Chính Đế phất tay áo
đi, trước khi đi liếc nhìn hai đứa con trai trên triều một cái, ánh mắt thâm
sâu, không rõ ý nghĩa.
Mộ Hàm Chương dùng điểm tâm xong thì dẫn Vân Trúc ra ngoài,
đến Mặc Liên Cư dạo một vòng trước. Tuy Mặc Liên Cư này là do hắn mở, nhưng loại
mặt hàng này không tiện nói nhiều, vẫn nói với bên ngoài là do người khác mở,
Thành Vương phi chỉ góp vốn.
Từ khi khai trương, việc kinh doanh của Mặc Liên Cư vẫn rất
phát đạt, trong kinh thành cũng có người nhận ra ngành hàng này lời nhiều,
nhưng không ai dám chen chân, vì Mặc Liên Cư này mang danh Thành Vương phủ, mà
Thành Vương lại vốn nổi danh bá đạo không nói đạo lý.
“Lâm đại ca.” Mộ Hàm Chương vào cửa hàng không bao lâu thì
thấy một bóng người quen đi vào, Chính là Lâm công tử nhà Định Nam Hầu. Định
Nam Hầu là nhà mẹ của nhị hoàng tử phi, tính ra thì hai bọn họ cũng là thân
thích.
“Mộ công tử…” Lâm công tử gặp Mộ Hàm Chương ở đây thì có hơi
xấu hổ, “Hộp lần trước ngài tặng… Ai, ta ngại bảo hạ nhân đến mua thứ này, cho
nên đành phải nhân lúc còn sớm tự mình đến.
Phu quân của Lâm công tử là con thứ nhà Định Nam Hầu, hầu
gia vẫn còn chưa thể ở riêng, đương nhiên không có chuyện nam thê như hắn quản
lý việc trong phủ, cho nên muốn làm gì cũng không được thoải mái.
Mộ Hàm Chương nghe vậy, nhận ra chỗ khó xử của hắn, xoay lại
nhìn cách bày trí trong tiệm. Bách tính bình dân không trọng việc ăn mặc, nam
nhân dến mua cũng khó nhận ra là phu hay thê, cho nên chẳng có gì; chỉ có điều
nam thê của những nhà hầu tước thì lại rất bất tiện. Cho nên hộp sắt giá rẻ bán
được nhiều nhất, hộp bạc đắt nhất cũng có thể bán cho những tên công tử ăn chơi
muốn lấy lòng mỹ nhân, ngược lại hương cao trong hộp gỗ lời nhiều nhất lại
không bán được nhiều như dự tính.
“Nếu Lâm đại ca không tiện đến, cứ nói số lượng, đầu tháng
ta sẽ sai người gói kín đưa đến phủ, cứ nói là đồ ta tặng là được.” Mộ Hàm
Chương nghĩ đến đây, trong lòng chợt nhận ra, ở vương phủ mỗi tháng Phủ nội vụ
đều đưa đến đúng ngày đủ số, vậy thì những nhà vương hầu khó mua nhưng lại rất
cần có thể cho bọn họ trả tiền định kì, sau đó đưa hàng đến đúng ngày mỗi
tháng.
“Như thế có thể giải quyết được phiền hà lớn cho ta.” Lâm
công tử nghe vậy thì rất vui, lập tức đưa tiền đặt cọc.
Ra khỏi Mặc Liên cư, thấy vẫn còn sớm, Mộ Hàm Chương liền đi
bộ đến nha môn BInh bộ. Khi đến cửa Binh bộ vừa đúng giữa giờ tị, một bóng người
đang đi từ trong ra.
“Vương gia, chuyện này còn chưa giải quyết xong, sao ngài đã
đi rồi?” Tôn thượng thư cầm quyển sổ sách đuổi theo ra.
“Ngươi tự quyết định là được, ta có việc gấp, lần sau nói tiếp!”
Cảnh Thiều xua tay, ngước lên thấy vương phi nhà mình đang đứng trước cửa, mặc
áo dài xanh nhạt rất đẹp, liền cười toe toét chạy tới.