“Ngày mai bản vương sẽ dâng tấu cho phụ hoàng, nhưng mà
ngươi cũng đừng quá hy vọng.” Cảnh Thiều nhìn sắc trời, đến giờ ăn cơm với
vương phi nhà mình rồi, cho nên đặt chén trà xuống đứng lên chuẩn bị đi.
“Đại ân đại đức của vương gia, tiểu nữ thay mặt toàn tộc cảm
tạ.” Cát Nhược Y quỳ phục xuống, dập đầu với Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều thở dài, xoay người ra ngoài. Dù sao thì Đông Nam
Vương cũng là hoàng đế của Đông Nam, Thái Tổ ban vùng đất Đông Nam cho hắn,
cũng đã cho hắn toàn quyền quản lý, dù Cát gia có oan ức lớn thế này, lấy đại cục
làm trọng, phụ hoàng cũng sẽ phong tỏa chuyện này. Nhưng việc nên làm thì vẫn
phải làm, nhược điểm của Đông Nam Vương, tuy chưa thể dùng được ngay, sau này
cũng sẽ dùng tới, hiện tại báo với phụ hoàng, cũng xem như là một công lao.
Mấy hôm nay Mộ Hàm Chương thường chép sách đến quên cả thời
gian, cho nên trước tiên Cảnh Thiều đến thư phòng tìm hắn. Trong thư phòng chẳng
có ai, chỉ có tập sách chép được một nửa bị gió thổi kêu phần phật trên bàn. Cảnh
Thiều đi đến gấp sách lại để ngay ngắn, chợt thấy mấy cục giấy dưới chân bàn, cầm
lên xem thử, trên giấy không có chữ nào, chỉ có ba chấm đen to, không khỏi bật
cười, Mộ Hàm Chương hẳn là cũng chép sách đến cáu rồi, ngày mai mình sẽ chép để
hắn ra ngoài chơi một ngày.
“Vương phi đâu?” Cảnh Thiều đi tới trước bàn ăn, vẫn không
thấy bóng dáng vương phi nhà mình đâu.
“Bẩm vương gia, vương phi nói nhạt miệng, đã về phòng nghỉ
ngơi rồi.” Vân Trúc thành thật trả lời, không trả lời như lý do Mộ Hàm Chương
đã dặn, trong lòng thiếu niên Vân Trúc nghĩ, vị vương phi ôn hòa rõ ràng đã rất
đau lòng rồi, mà vẫn phải viện cớ khuyên vương gia bạc tình ăn cơm trước, thế
gian này làm gì có loại đạo lý như thế?
“Nhạt miệng?” Cảnh Thiều nhíu mày, xoay người đi vào ngọa
phòng. Quân Thanh trước nay dùng bữa rất đúng giờ, chẳng lẽ là bệnh rồi?
Ngoạ phòng ở biệt viện bao gồm cả ngọa phòng và một sân sau,
ao nước nóng xây bằng đá cẩm thạch trắng chiếm hơn nửa sân. Dòng nước được dẫn
từ dưới mặt đất lên, rào rạt chảy ra từ hoa sen ngàn cánh khắc bằng thanh ngọc.
Ao nước nóng này là nơi Cảnh Thiều thích nhất trong cả biệt viện, có người
chuyên phụ trách thay hoa cỏ từng mùa quanh ao, hiện tại đang trồng vài cây đào
thấp đang độ ra hoa.
Mộ Hàm Chương nằm sấp trên thành ao, đưa tay đón những cánh
hoa lác đác rơi xuống. Sống lưng thon dài trắng muốt lộ ra trên mặt nước, bị
hơi nước dày đặc quấn lấy, như thật như không, giọt nước trong suốt từ đầu ngón
tay thon dài chảy xuống một mảnh hồng trong lòng bàn tay, cuốn cả cánh hoa hồng
nhạt vào trong ao.
Mảnh hồng chạm nước, thế nhưng hoa rơi cố ý, nước chảy vô
tình…
Khi Cảnh Thiều bước vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức
cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, thần tốc cởi y phục, nhảy xuống nước.
“Ùm!” một tiếng, nước hắt lên mặt, Mộ Hàm Chương vô thức đưa
tay che, còn chưa kịp hoàn hồn lại đã bị ai đó đột nhiên xuất hiện ôm vào lòng.
“A!” Mộ Hàm Chương giật mình kêu lên, khi nhìn rõ là ai rồi
thì không khỏi thở dài một hơi, “Vương gia sao lại không dùng bữa tối?”
“Câu này phải để ta hỏi ngươi.” Cảnh Thiều ôm chặt người
trong lòng không chịu buông, vì đang ngâm trong nước, làn da dưới lòng bàn tay
cực kì mềm mịn, nhịn không được len lén sờ sờ một chút, “Thân thể không thoải
mái sao?”
Mộ Hàm Chương mím môi, nhẹ nhàng đẩy Cảnh Thiều đang càng
lúc càng gần ra, “Thần không sao.”
“Còn nói không sao.” Cảnh Thiều ôm vào lại, hôn lên đôi môi
mím chặt một cái, “Ta biết ngươi không vui, không phải phu nhân của Tiêu Viễn mời
ngươi ngày mai đến khu vườn ở thành nam sao? Ngày mai ngươi chỉ cần đi chơi,
sách ta sẽ chép.”
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn Cảnh Thiều đang cười đến tận
đuôi mắt, cho dù chút dịu dàng này của hắn là thật, nhưng cũng không phải chỉ với
riêng mình. Cúi đầu nhìn mặt nước mờ ảo không nói gì, cánh hoa trong nước xoay
tròn theo từng gợn sóng, chầm chậm chìm xuống.
Cảnh Thiều gãi đầu, không biết hắn sao lại thế này, “Quân
Thanh, nếu ngươi có gì khó xử cứ nói với ta…”
Mộ Hàm Chương mím môi, hít sâu một hơi, “Vị cô nương hôm
nay… Vương gia dự định phong vương cơ hay là…” câu nói này làm cảm giác đau đớn
lại dâng lên, hắn khẽ nhíu mày.
Cảnh Thiều sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại, vương phi
nhà mình… ghen sao? Kéo người vẫn đang đau lòng lên, hung hăng hôn lên đôi môi
màu nhạt.
“Ư…” Ban đầu Mộ Hàm Chương không phản kháng gì, nhưng khi có
thứ gì đó ướt mềm chui vào thì không nhịn được đưa tay đẩy hắn, không ngờ lại bị
ôm chặt hơn, bàn tay sau lưng cũng bắt đầu chầm chậm vỗ về, vuốt ve trên mông
mình.
Nụ hôn thật dài kết thúc, Mộ Hàm Chương bị ngộp, dựa vào ngực
Cảnh Thiều thở dốc.
Cảnh Thiều hít sâu một hơi, ôm hắn ngồi vào trong nước, nhẹ
nhàng vỗ lưng cho người trong lòng để hắn thở chậm lại. “Cát Nhược Y nàng…” Cảm
giác được vị nào đó trong lòng chợt cứng người lại, nhịn không được cong khóe
môi, cắn nhẹ vành tai bị hơi nước hun thành hồng hồng một cái, “Nàng ta là tiểu
thư một thế gia của vùng đất phong Đông Nam, Đông Nam Vương thích con trai trưởng
của Cát gia, muốn bắt về làm luyến sủng, trong quá trình xảy ra chuyện gì ta
không rõ, tóm lại thì sau đó Đông Nam Vương giết toàn tộc Cát gia, nam tử kia,
cũng là ca ca của Cát Nhược Y cũng không chịu được nhục nhã mà chết.”
“Nàng ta thật sự đến cáo ngự trạng?” Mộ Hàm Chương ngẩng đầu
nhìn hắn.
“Đương nhiên rồi, nữ nhân này rất có tác dụng, ta không thể
để nàng ta rơi vào tay tứ hoàng tử.” Cảnh Thiều cau mày, lý do được cố nhân nhờ
cậy dùng để lừa Cát Nhược Y đương nhiên không thể dùng với Quân Thanh, không biết
giải thích thế nào nên cũng không nói nhiều, “Dù sao thì cũng không phải như
ngươi nghĩ, sau này ta sẽ không nạp thiếp, càng sẽ không thú thêm trắc phi.”
Cúi đầu nhìn người trong lòng, đôi mắt đẹp sau khi nghe xong
câu này thì lại mở to, “Ngươi còn chưa có con nối dòng, sao lại nói như thế được?”
Cảnh Thiều cười nhẹ nhìn hắn, “Nếu ta đã cưới nam thê, thì
có con nối dòng hay không cũng không quan trọng, huống chi, từ khi gặp ngươi
thì không thấy ai vừa mắt nữa.”
“Muỗng Nhỏ… ngươi…” Mộ Hàm Chương giật mình nhìn hắn, một vị
vương gia lại không muốn có con nối dòng! Hắn đang bày tỏ tấm lòng với mình
sao? Chua xót trong lòng bị cảm xúc ngọt ngào che lấp, chầm chậm gác cằm lên
vai Cảnh Thiều, “Ta… ta cũng…” Ta cũng vậy! Ta cũng thích ngươi! Nhưng làm sao
cũng không nói thành lời được.
Nhưng mà Cảnh Thiều có thể hiểu được những lời vương phi nhà
mình chưa nói, cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng hồng. Lần này, Mộ Hàm Chương không
kháng cự, ngược lại còn hé miệng, cho hắn vào. Cảnh Thiều đương nhiên sẽ không
phụ lòng hắn, bắt lấy thứ mềm mại bên trong quấn quýt triền miên, một tay đỡ lấy
cổ hắn, một tay từ vai chầm chậm vuốt ve xuống bên dưới, trượt xuống ngực, khẽ
véo hạt đậu nhỏ trong nước, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ưm…” Mộ Hàm Chương run rẩy, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi Cảnh
Thiều, Cảnh Thiều cười khẽ, nhấc một chân hắn lên, để hắn ngồi đối diện giữa
hai chân mình.
Vì ngâm nước nóng cho nên trên người không một mảnh vải, tư
thế này lại khiến Tiểu Quân Thanh vừa tỉnh giấc cọ sát vào Tiểu Muỗng Nhỏ đã
hăng hái bừng bừng, Cảnh Thiều ôm ôm vị vương phi đang xấu hổ đỏ mặt nhà mình
vào lòng, để hai tiểu tử kia chào hỏi thân mật một chút.
“Ưm…” Mộ Hàm Chương rên khẽ một tiếng, nhờ vậy mà Tiểu Quân
Thanh đã hoàn toàn tỉnh giấc.
Cảnh Thiều nắm lấy bàn tay thon dài, quấn vào bàn tay của
mình, ôm hai tiểu tử kia lại, đồng thời cúi đầu ngậm lấy hạt đậu nhỏ đã bị nhéo
cho đỏ đỏ hồng hồng, bắt đầu mút vào gặm cắn.
“A~” Trước ngực và bên dưới cùng được chăm sóc, Mộ Hàm
Chương nhịn không được ngửa đầu ra, khi Cảnh Thiều đột nhiên tăng nhanh động
tác, thì khẽ lắc đầu như không chịu nổi, những hạt nước trong suốt rơi xuống mặt
nước từ mái tóc ướt dài, hấp dẫn không sao tả được.
Trong ao mù mịt hơi nước, bỗng chốc, chỉ còn tiếng nước róc
rách và tiếng rên khẽ thỉnh thoảng tràn ra, màn cánh hoa giữa xuân nhẹ rơi
trong gió, từng gợn sóng mảnh lan tỏa, đỏ bừng cả ao xuân.