Hiếm có một lần Cảnh Thiều được thấy vương phi nhà mình ngẩn
người, thấy rất thú vị, liền lén đi đến nhân lúc người ta không đề phòng, hôn
lên đôi môi đang mím nhẹ kia một cái.
“A!” Mộ Hàm Chương giật mình, thấy là Cảnh Thiều, không nhịn
được trừng hắn một cái: “Vương gia đang làm gì vậy?”
“Hiếm thấy ngươi ngẩn người một lần.” Cảnh Thiều cười ngồi
xuống cạnh hắn, Chỉ Hề dọn canh và cơm ra cho hai người xong thì lui xuống.
Mộ Hàm Chương bưng chén canh lên, im lặng uống một ngụm,
canh hôm nay có vị tươi ngon rất đặc biệt.
“Quân Thanh, có muốn học ám khí không?” Cảnh Thiều ăn vài
đũa, thấy Mộ Hàm Chương chỉ bưng chén uống canh, liền gắp cho hắn một ít thịt
cá.
“Ám khí?” Mộ Hàm Chương nhìn hắn hơi ngạc nhiên, “Sao đột
nhiên lại nghĩ đến việc này?”
“Trên giang hồ có một hiệp khách giỏi dùng ám khí, người
giang hồ gọi hắn là Quỷ Cửu Đao.” Cảnh Thiều cười cười, nghĩ đến dung mạo người
đó, quả thật rất giống quỷ, “Hôm nay người đó đến biệt viện hưởng ứng lệnh triệu
tập.”
Tuy Mộ Hàm Chương chưa từng nghe tên Quỷ Cửu Đao, nhưng nếu
đã là hiệp khách nổi tiếng trên giang hồ, sao lại đầu quân vào trướng của một
vương gia, không phải những người đó luôn muốn tránh xa triều đình sao?
Cảnh Thiều cười cười, thấy hắn thích uống canh, liền múc
thêm cho hắn một chén nữa, “Hiện nay lăn lộn giang hồ chẳng kiếm được bao nhiêu
bạc, nếu những đại hiệp này không muốn làm những chuyện như giết người cướp của,
cuộc sống sẽ vô cùng túng quẫn.”
Truyền thuyết nói khoảng mấy trăm năm trước, võ lâm thật sự
rất phồn vinh, võ lâm minh chủ ngày ấy thậm chí có thể đối kháng với triều
đình. Nhưng mà, đến hiện tại thì tuyệt thế võ công đó đã thất truyền rồi, kẻ được
xưng là võ lâm cao thủ cũng chỉ tương đương với nhất phẩm thị vệ trong cung, huống
chi người có võ công tốt đa số đều đi thi võ, không có mấy cao thủ võ lâm thật
sự.
Nhưng một ít kì nhân dị sĩ vẫn còn tồn tại được, chẳng hạn
như người chuyên dùng ám khí như Quỷ Cửu Đao.
“Ám khí phải luyện từ nhỏ, huống chi ta không luyện được nội
lực, dù có học giỏi đến mấy thì uy lực cũng sẽ giảm nhiều.” Mộ Hàm Chương nghĩ
nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Cảnh Thiều gật đầu, trong lòng thì suy nghĩ hôm khác bảo Quỷ
Cửu Đao làm ra vài món ám khí không cần nội lực để Quân Thanh phòng thân.
Dùng cơm chiều xong, hai người ngồi trên giường la hán uống
trà, đang nói chuyện, chợt “xoảng” một tiếng, chén trà trong tay Mộ Hàm Chương
đột nhiên rơi xuống đất.
“Quân Thanh?” Cảnh Thiều vội đặt chén trà trong tay xuống, nắm
lấy đôi tay run bần bật của Mộ Hàm Chương, “Làm sao vậy?”
“Ta… Ưm…” Sắc mặt Mộ Hàm Chương tái nhợt đi, đứng bật dậy,
nhưng chân lại nhũn xuống suýt chút nữa té ngã, được Cảnh Thiều ôm chầm lấy.
Nhịp thở của người trong lòng bắt đầu nhanh hơn, thái dương
cũng rịn mồ hôi, Cảnh Thiều lo cuống cuồng, quay ra cửa hô lớn: “Đa Phúc, mau
đi gọi thái y!”
“Không… không cần…” Mộ Hàm Chương dựa vào người hắn, cắn mạnh
vào lưỡi một cái để mình tỉnh táo lại, “Là… xuân dược!”
“Cái gì?” Đầu Cảnh Thiều kêu “bong” một tiếng, đang yên lành
tại sao lại trúng xuân dược?
Đa Phúc bị gọi đến vừa kịp lúc nghe được câu này, vội quỳ xuống,
“Vương gia! Nô… nô tỳ…”
“Tra! Trong vòng một canh giờ, điều tra rõ ràng cho ta!” Cảnh
Thiều rống lớn, rồi bế người trong lòng lên đi vào nội thất.
Đa Phúc lau mồ hôi trên trán, xoay người ra ngoài triệu tập
thị vệ.
Sau khi Cảnh Thiều xác định ngoài thân thể nóng lên thì
không còn triệu chứng trúng độc nào khác thì liền giúp hắn cởi áo ngoài, đặt hắn
lên giường.
“Ta không sao… ư…” Mộ Hàm Chương khó chịu cắn môi, một tay
siết chặt gối đầu, nhìn Cảnh Thiều cầu xin, “Muỗng Nhỏ, ngươi có thể… ra ngoài
trước một chút… ưm…”
Cảnh Thiều nhìn người mặt đỏ hồng, nằm trên giường thở dốc
trước mặt, cảm giác bụng dưới căng chặt, nhịn không được vồ đến, “Quân Thanh, đừng
sợ, ta giúp ngươi giải dược tính rồi sẽ không khó chịu nữa.”
“Ta… ưm…” Mộ Hàm Chương trừng Cảnh Thiều một cái, hắn trúng
xuân dược, không phải nhuyễn cân tán, vẫn còn sức, hơn nữa sức còn tương đối dồi
dào, vốn đâu có cần người khác giúp?
Cảnh Thiều cười cười, lo lắng qua đi, chuyện đêm nay hắn
cũng đã đoán được là thế nào rồi, ngoài giận dữ, còn có chút vui mừng, có lẽ
đây là một cơ hội tốt…
Đưa tay nắm chặt bàn tay đang siết chặt gối đầu, quấn chặt
những ngón tay mềm mại thon dài vào tay mình, Cảnh Thiều hạ người cắn vành tai
đỏ bừng, bàn tay kia thì thần tốc cởi dây thắt lưng áo trong, đặt bàn tay lành
lạnh lên bờ ngực hồng hồng, đè lên một hạt đậu ra sức trêu chọc.
“A… đừng…” Hiện tại thân thể Mộ Hàm Chương cực kì nhạy cảm,
làm sao chịu được bị đối xử như vậy?
“Quân Thanh, đừng sợ, ta không làm đến bước cuối cùng, tin
tưởng ta.” Cảnh Thiều ghé sát tai hắn dùng giọng nói hơi khàn an ủi, đưa tay nhẹ
nhàng vuốt ve mái tóc người bên dưới, dịu dàng mà nghiêm túc đối diện với hắn.
Mộ Hàm Chương lặng yên nhìn vào mắt Cảnh Thiều, nhớ đến lời
vú nuôi nói hôm nay, một thiên chi kiêu tử như thế này, lại vì mình mà kiềm chế
biết bao lần. Không muốn ánh mắt dịu dàng này nhìn về phía người khác, vậy bản
thân phải làm gì… Đối với người này, bản thân, không phải không có cảm giác…
Trong lòng thông suốt rồi, trước mắt đột nhiên cũng rộng mở, Mộ Hàm Chương chầm
chậm nhả cánh môi dưới bị cắn chặt ra, gật nhẹ đầu.
Cảnh Thiều như được lệnh ân xá, hôn lên đôi môi đã bị cắn hằn
dấu răng, một tay an ủi hạt đậu nhỏ tội nghiệp, tay kia luồn xuống bên dưới, nhẹ
nhàng cầm lấy Tiểu Quân Thanh đang hăng hái vì dược tính dưới lớp lụa trắng như
tuyết.
“Ưm…” Khoái cảm tấn công đột ngột làm Mộ Hàm Chương ngửa đầu
ra, Cảnh Thiều thuận thế cắn lên hạt hầu kết đang hoạt động lên xuống, đồng thời
tay cũng mạnh hơn.
Hai tay siết chặt lấy vai Cảnh Thiều, Mộ Hàm Chương chầm chậm
nhắm mắt lại, một giọt lệ trong suốt chảy xuống khóe mắt vì cảm giác kịch liệt
quá sức chịu đựng.
May là thứ xuân dược đó chỉ khiến nam nhân hưng phấn, không
có hiệu quả gì khác, đến khi Tiểu Quân Thanh phun ra tinh hoa thì dược tính
cũng tiêu thất đại khái. Cảnh Thiều hôn hôn vầng trán đẫm mồ hôi của người
trong lòng, đặt hắn lên gối, hung hăng hôn thêm một lúc rồi mới hít sâu vào, ngồi
lên.
“Muỗng Nhỏ, ngươi…” Mộ Hàm Chương mở mắt ra, kéo Cảnh Thiều
đang định đứng lên lại, khi nãy hắn rõ ràng cảm giác được người này cũng có phản
ứng.
“Ta đến tịnh phòng một chút.” Cảnh Thiều muốn vào bồn nước
giải quyết vấn đề của bản thân.
“Ta… ta giúp ngươi…” Mộ Hàm Chương mím môi, khuôn mặt tuấn mỹ
vừa thoáng dịu xuống lại đỏ bừng lên.
“Quân Thanh…” Cảnh Thiều mừng rỡ nhìn hắn, sau đó nhân lúc
người ta chưa kịp hối hận, thần tốc cởi sạch y phục, kéo bàn tay thon dài xinh
đẹp cầm lấy Tiểu Muỗng Nhỏ. Ôm lấy khuôn mặt xoay đi vì xấu hổ, tìm hôn lên đôi
môi mềm mại.
Thoáng chốc, màn đỏ chăn ấm, nào còn biết đêm nay đêm gì.
Ức hiếp hắn gần một canh giờ, Cảnh Thiều ôm người vẫn đang
thở dốc vào lòng, thỏa mãn nằm trên giường, vỗ về mái tóc dài mềm mượt.
Mộ Hàm Chương vùi mặt vào lồng ngực rộng, yếu ớt trừng hắn một
cái. Khi nãy người lại đánh lén nhân lúc hắn không chú ý, làm hại mình lại ra
thêm một lần nữa cùng hắn. Hiện tại cảm thấy sức lực cả người đều như bị rút cạn,
uể oải không muốn nhúc nhích.
“Nếu ngươi mệt thì ngủ trước đi, ta ra ngoài xử lý việc
này.” Cảnh Thiều hớn hở ôm thê tử tắm rửa, tiện tay cầm một bộ y phục mặc lên
đi ra ngoài.
“Ta cùng đi với ngươi.” Mộ Hàm Chương khoác áo ngoài lên, lần
này vốn là chuyện trong phủ, phải do hắn xử lý mới đúng.
Bên ngoài người đứng đầy phòng, một nữ tử xõa tóc quỳ giữa
phòng đang la khóc, Đa Phúc thấy Cảnh Thiều bước ra, len lén thở phào.
“Vương gia! Vương gia! Không phải nô tỳ làm, thật sự không
phải nô tỳ!” Nữ tử xõa tóc kia lao đến, quỳ dưới chân Cảnh Thiều nắm vạt áo hắn,
là Lý di nương!
“Nô tỳ đã tra xét, thuốc được pha trong canh, là xuân dược
tráng dương, theo hoa sách, hôm nay đến Lý di nương thị tẩm.” Đa Phúc báo cáo kết
quả điều tra.
Canh được nấu ở trù phòng rồi bưng lên bàn, không có vấn đề
gì, vậy nghĩa là thuốc được cho vào khi đã canh đã dọn lên bàn, người có thể tiếp
xúc chỉ có vài nha hoàn thiếp thân hầu hạ trong ngọa phòng Đông Uyển.