“Muốn ngủ thì cũng phải cởi y phục.” Mộ Hàm Chương bất đắc
dĩ đẩy đẩy tên đang đè trên người mình.
“Ta cởi giúp ngươi.” Cảnh Thiều vốn đang mềm nhũn trên người
Mộ Hàm Chương đột nhiên lên tinh thần, ngồi dậy bắt đầu cởi thắt lưng người ta.
“Ta… ta tự làm.” Mộ Hàm Chương vội giữ bàn tay đang gỡ gỡ
trên hông mình lại.
Cảnh Thiều nghe vậy thì cười cười, buông màn giường xuống,
ngồi sang một bên mở to mắt nhìn người ta trừng trừng.
Mặt Mộ Hàm Chương đỏ hơn, thần tốc cởi áo ngoài, áo giữa,
chui vào chăn. Cảnh Thiều hăng hái, tự cởi y phục chui vào theo, kéo người ta lại
ôm hôn trán.
Tiêu Viễn nói với hắn, khi ở trên giường nhất định phải dịu
dàng với nam thê, phải tôn trọng hắn, hôn sẽ hữu hiệu hơn sờ mó rất nhiều, bởi
vì như vậy mới không khiến hắn cảm thấy bị hạ nhục. Từ trán hôn xuống mi mắt, rồi
đến sống mũi cao thon, đôi môi mềm mại, người trong lòng hơi căng thẳng, nhắm mắt
lại, nhưng không phản kháng.
Cảnh Thiều nghĩ thầm quả nhiên phương pháp này có hiệu quả,
nhẹ nhàng kéo vạt áo trong trắng như tuyết ra, đèn bên ngoài vẫn chưa tắt, từ
ánh sáng lọt qua khe màn, có thể thấy được đường cổ tinh tế, xương quai xanh
duyên dáng. Cố nhịn không đặt vuốt lên, mà phục người trên giường, hôn dọc theo
quai hàm, lướt qua cần cổ trắng muốt. Hầu kết đáng yêu lên xuống một cái, Cảnh
Thiều mím môi, tiếp tục chạy xuống.
Lồng ngực trắng như tuyết có vẻ mỏng manh, nhưng không ốm yếu
như trong tưởng tượng, ngược lại còn có những bắp thịt xinh đẹp cong hoàn mỹ,
hai hạt đậu nhỏ phấn phấn hồng hồng xấu hổ rụt đầu. Đẹp quá, rất muốn sờ! Cảnh
Thiều nuốt nước bọt, cúi xuống ngậm một hạt hồng hồng.
“Ưm…” Mộ Hàm Chương cắn môi, cảm giác nhồn nhột, run rẩy lập
tức lan khắp toàn thân, muốn đẩy người bên trên ra, nhưng lại cảm nhận được sự
âu yếm thương yêu trong từng động tác dịu dàng của hắn, chỉ có thể siết chặt tấm
chăn, trong lòng tự nói với mình cố nhịn thêm một chút nữa, để hắn thỏa mãn
thêm một chút nữa thôi. Để mặc cho cảm giác vừa khó chịu vừa dễ chịu xông vào
thân thể mình như sóng dữ.
Nhận thấy người bên dưới đang dung túng, Cảnh Thiều không khỏi
càng kích động thêm, nhẹ nhàng gặm cắn.
“A… Ư…” Thân thể Mộ Hàm Chương bắt đầu run rẩy, cảm giác quá
mãnh liệt làm hắn ưỡn cong người lên.
Cảnh Thiều nhận được lời đáp, không khỏi có hơi đắc chí quá
mức, đưa tay tìm xuống bên dưới, sờ lên hai phần tròn mượt qua lớp lụa trắng.
“A… Đừng…” Mộ Hàm Chương lập tức hoàn hồn lại, co rụt người
lên phía trên, mở to mắt sợ hãi nhìn người đang sững sờ chống một tay trên giường.
Hai người nhìn nhau một vài khắc, Mộ Hàm Chương vừa nhấc người
lên được một chút xấu hổ cúi đầu. Cảnh Thiều bị biến cố đột ngột này quấy rầy,
lập tức không còn hăng hái, thầm trách mình quá nóng vội. Thở dài, nghiêng người
nằm xuống bên cạnh, xoay mặt vào tường tự giận bản thân.
Mộ Hàm Chương thấy hắn giận, chầm chậm siết chặt góc chăn
trong tay, chầm chậm buông ra, rồi lại cầm lấy, kéo lên đắp cho Cảnh Thiều, bản
thân thì im lặng nằm đó, nhìn đỉnh giường ngẩn người. Mình như vậy, có lẽ lại
khiến hắn thất vọng rồi…
Nghĩ ngợi lung tung cả đêm, đến khi trời mờ sáng Mộ Hàm
Chương mới thiu thiu ngủ.
Ngày hôm sau, bản tấu chương có người Man xâm nhập quả nhiên
đã được Binh bộ thượng thư mang lên triều.
“Cảnh Thiều, con cảm thấy sức chiến đấu của Nam Man thế
nào?” Hôm qua Hoành Chính Đế đã đọc tấu chương này rồi, sỡ dĩ hỏi ý của Cảnh
Thiều trước, là vì Binh bộ thị lang Tống An đã kiến nghị trong phần phúc đáp, để
Thành Vương vừa chiến thắng trở về mang binh đi.
“Nhi thần cho là, Nam Man tuy là sơn dã thôn dân, nhưng nếu
đã có thể đấu được với tổng đốc Điền Tàng, đương nhiên sẽ có chỗ hơn người,
không thể xem thường.” Cảnh Thiều nói thật lòng, trình bày rõ thực tế việc này
có khó khăn, nhưng đồng thời cũng gợi ý đây là cơ hội để lập công.
Hoành Chính Đế hơi nhướng mày, không rõ thái độ, “Chúng
khanh gia thấy thế nào?”
Triều đình im lặng một lát, rồi lần lượt có người bước ra hiến
kế.
Có người nói Nam Man là nơi hoang vu, vài tên điêu dân chiếm
núi xưng vương cũng không sung túc được, không bằng cứ để mặc bọn họ. Lập tức
có người phản bác, nói như vậy còn đâu quốc uy, còn đâu quân uy, nhất định phải
phái binh trấn áp.
Sau đó có người nói, địa hình Điền Tàng phức tạp, lại thêm
dân chúng nưi đó ngu muội vô tri, phải có một tướng lĩnh hữu dũng hữu mưu dẫn
binh, không chỉ là trấn áp bạo loạn, mà còn phải trấn an lòng dân.
Chẳng mấy chốc triều đình đã hỗn loạn, ngoài Hoành Chính Đế,
chỉ có ba vị hoàng tử đứng hàng đầu im lặng không nói. Cảnh Thiều liếc nhìn
huynh trưởng và đại hoàng tử bên cạnh một cái, lúc này mới nhớ ra tứ hoàng tử
đang bị cấm túc, nếu tứ hoàng tử đủ thông minh thì sẽ chủ động xin dẫn binh, nếu
là quá thông minh… Liếc mắt nhìn đại hoàng tử chần chừ muốn nói lại thôi, trong
đôi mắt hạ thấp của Cảnh Thiều thoáng lạnh đi, vậy thì phải xem hai người này
ai xui xẻo hơn.
Cuối cùng Hoành Chính Đế quát bảo đám người đang tranh cãi dừng
lại, tổng kết: “Nam Man tuy hoang dã, nhưng cũng là đất đai của Đại Thần, trẫm
quyết không để giang sơn Thái Tổ đã gầy dựng được mất đi, cho dù là một tấc đất
cũng không được!”
“Còn về việc lựa chọn người dẫn quân, số lượng quân lính,
Binh bộ lập ra bảng dự tính, ngày mai thượng triều nói tiếp! Bãi triều!” Hoành
Chính Đế nói xong, phất tay áo đi.
Cảnh Thiều và ca ca nhìn nhau một cái, cười nhẹ một cái đủ
hiểu ý nhau.
Sáng sớm nay thức dậy, thấy vương phi nhà mình vẫn đang ngủ
say, liền nhẹ nhàng trèo qua người hắn xuống giường mặc y phục lên triều. Vì dậy
trễ không kịp ăn điểm tâm, Cảnh Thiều liền cầm theo hai cái bánh thịt, đang gặm
ngon lành trong xe ngựa, huynh trưởng nhà mình đột nhiên chui vào trong, nói
cho hắn biết hôm qua khi Binh bộ dâng tấu chương lên, Tôn thượng thư phát hiện
thấy kiến nghị để Thành Vương xuất chinh do Tống An viết.
Thầm mắng Tống An tự tung tự tác, đồng thời cũng cảm thán
huynh trưởng quen biết thật rộng. Thế là cùng thương lượng với ca ca, trực tiếp
biểu hiện muốn giành công, khiến phụ hoàng cảm thấy mình thông đồng với nhạc phụ
muốn nắm lấy cơ hội này, khiến phụ hoàng không vừa lòng, ngược lại sẽ không
giao nhiệm vụ này cho mình.
Hai huynh đệ hạ triều, vẫn không trao đổi với nhau lời nào
như cũ, ra khỏi cung rồi thì chia ra hai đường.
“Hằng Chi, biện pháp ngươi dạy ta thật sự có tác dụng.” Cảnh
Thiều lại chạy tới Hồi Vị Lâu, thấy Tiêu Viễn thì hưng phấn ra sức vỗ vai hắn.
Tuy hôm qua bỏ dở nửa chừng, nhưng tổng thể vẫn tiến triển được một bước.
Đáng thương cho Tiêu thị lang cả đời làm thư sinh, bị vương
gia luyện côn quanh năm vỗ suýt nữa hộc máu, mặt thì vẫn cười thoải mái, “Đúng
vậy, lời ta nói tuyệt đối hữu dụng.” Sau đó lại kéo lấy Cảnh Thiều vừa ăn bánh
bao vừa khoe khoang mình đã dùng phương pháp dịu dàng để vị thê tử cao to uy
mãnh thoải mái dưới mình thế nào.
Chu Cẩn mặc áo ngoài màu hồng phấn đứng sau cửa bất đắc dĩ
thở dài, ra hiệu bảo tiểu nhị bưng cháo ra cho hai người. Đêm qua đã ức hiếp tướng
công nhà mình quá triệt để, tốt nhất đừng ra trước mặt làm hắn giận thêm, huống
chi y phục trên người mình thật sự quá mất mặt, tốt nhất là hôm nay bớt gặp người
ngoài.
Sáng sớm Mộ Hàm Chương thức dậy thấy chỗ cạnh mình đã lạnh,
mới giật mình nhận ra mình ngủ quên, không hầu hạ phu quân, không khỏi có chút ảo
não, lần này hẳn là người đó đã nổi giận thật rồi?
Cảnh Thiều ra ngoài hết một ngày, cả cơm trưa cũng không về
ăn.
Mộ Hàm Chương xử lý xong những chuyện quan trọng thì bắt đầu
ôm sổ sách ngồi ngẩn người, không làm sao xem tiếp được nữa. Đến khi Vân Trúc đến
báo, nói nhà vú nuôi đã dọn đến mới hoàn hồn lại vội vàng chạy đi.
Các hạ nhân ở trong các gian phòng dài và vài biệt viện nhỏ
giữa hai viện đông tây và cửa sau, Đa Phúc đặc biệt dặn dò dọn một gian ba
phòng nhỏ cho nhà vú nuôi của vương phi sử dụng. Chu nãi nãi vui mừng dọn dẹp
phòng, đến khi thấy Mộ Hàm Chương mặc hoa phục, thẳng lưng bước vào thì lại
không nhịn được rớm nước mắt.
“Đêm qua thiếu gia ngủ không ngon sao.” Ôn chuyện một lúc
lâu, Chu nãi nãi cầm tay Mộ Hàm Chương chăm chú quan sát sắc mặt hắn.
“Ưm.” Mộ Hàm Chương lơ đãng đáp một tiếng.
“Chẳng lẽ là vương gia…” Chu nãi nãi lo lắng nhìn tiểu thiếu
gia mình chăm sóc từ nhỏ, sống đã lâu như vậy, đương nhiên hiểu được nhiều chuyện.
Chuyện hoan hảo giữa nam tử, người nhận sẽ tương đối cực khổ, thấy sắc mặt hắn
không được tốt, đoán là đêm qua hắn đã chịu khổ rồi, đau lòng đến mức lại sắp
rơi lệ.
“Không phải lỗi của vương gia.” Mộ Hàm Chương thấy vú nuôi
hiểu lầm, vội giải thích, “Vương gia rất tốt với con.” Không biết tại sao, hắn
không muốn người thân của mình hiểu lầm Cảnh Thiều.
Thấy vú nuôi không tin, , Mộ Hàm Chương thở dài, “Là tại
con… làm vương gia giận.”
Cảnh Thiều cả ngày không về nhà, thật sự không phải cố ý, vốn
hắn dự định bỏ luôn việc đến Binh bộ điểm danh, về nhà ăn cơm trưa ngủ trưa các
thứ, nhưng vừa ăn nhờ xong bữa sáng thì đã bị thị vệ từ biệt viện ngăn lại, nói
Nhậm Phong có việc gấp cần tìm hắn.
Nhậm Phong vốn là người giang hồ, danh tiếng cũng không tệ,
nhưng trong nhà có mẹ già đã lớn tuổi, lăn lộn giang hồ thật sự không an lòng,
cho nên rửa tay chậu vàng theo Cảnh Thiều, chăm chỉ kiếm tiền phụng dưỡng mẫu
thân, rồi thành thân. Ở nơi đầy gió tanh mưa máu như giang hồ, không nhiều người
kiếm được tiền. Cho nên, khi Nhậm Phong công bố tin Thành Vương chiêu mộ nhân
tài thì đã có rất nhiều người nhanh chóng đến hưởng ứng, mà nguyên nhân Nhậm
Phong vội vã đến tìm Cảnh Thiều hôm nay, là vì có một nhân vật khá có danh tiếng
trong giang hồ xuất hiện trong số những người đến hưởng ứng.
Khi Cảnh Thiều giải quyết xong chuyện ở biệt trang về đến
nhà thì đã qua giờ cơm chiều, vương phi nhà mình vẫn còn đang ngồi trước bàn
cơm ngẩn ngơ.
Hôm nay vú nuôi nói với hắn, Thành vương dù sao cũng chỉ là
một nam nhân bình thường, hơn nữa đang vào tuổi khí huyết bừng bừng, dù có sủng
ái hắn thế nào, cũng không thể chịu được chuyện hắn ba lần bảy lượt từ chối
mình. Hắn không thích các cơ thiếp trong Tây Uyển, thì cũng còn vô số người
trong kinh thành chờ được bò lên giường hắn, rồi sẽ có một ngày hắn thích người
khác…
Nghĩ đến cảnh sau này Cảnh Thiều sẽ cười dịu dàng với người
khác, Mộ Hàm Chương lại cảm thấy trong lòng đau nhói, thế là lại chìm đắm trong
suy tư, cả khi Cảnh Thiều đi đến sát bên cạnh cũng không phát hiện.