Hai người chơi suốt một ngày, khi về đến vương phủ thì trời
đã tối, hơn nữa cũng đã qua giờ cơm chiều. Vì Tây Uyển là nơi ở của nữ quyến,
cho nên nghỉ ngơi sớm hơn Đông Uyển rất nhiều. Mộ Hàm Chương liền miễn cho các
thiếp thất đêm nay không cần thỉnh an, để tránh làm trễ giờ Tây Uyển nghỉ ngơi.
Bồn tắm đầy nước nóng đã được chuẩn bị sẵn sau bình phong,
trong nước có bỏ thêm hương liệu được tiến cống, còn rải một lớp cánh hoa tươi
trên mặt.
Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều cởi y phục chuẩn bị vào tắm,
liền cầm lấy một quyển sách ngồi trên giường La Hán chờ hắn tắm xong thì đến
mình tắm, nhưng lại bị Cảnh Thiều túm qua, “Quân Thanh, hôm nay ngươi đẩy ta
ngã xuống đất, bây giờ mông vẫn còn đau.”
“Thần…” Nhớ tới chuyện trưa nay, mặt Mộ Hàm Chương lại đỏ
lên, lúc chiều đã xin lỗi hắn rồi, sao vẫn không chịu tha.
“Xin lỗi thì phải có thành ý mới được.” Cảnh Thiều nắm tay
người ta kéo ra sau bình phong, “Ta bị thương, ngươi phải giúp ta tắm.”
Mộ Hàm Chương mở to mắt nhìn hắn, lần tiên nghe nói mông bị
thương nên không tiện tắm rửa, “Ta… Ta không biết…”
“Không sao, ta cũng tắm giúp ngươi.” Cảnh Thiều hí hửng tự cởi
sạch y phục, mở đường nhảy vào bồn nước, nhìn vị vương phi vẫn còn đang ngây
người bất động, vỗ thành bồn “Mau vào đây, nếu không phạt ngươi một lát nữa phải
bôi thuốc cho ta.”
Bôi thuốc? Mộ Hàm Chương cắn môi, lên giường bôi thuốc cho
chỗ đó của hắn, hoặc là khỏa thân đối diện nhau trong bồn, so sánh thử, có vẻ
như cái nào cũng nguy hiểm, nhưng nếu là bôi thuốc thì mình còn được mặc y phục…
“Quân Thanh?” Cảnh Thiều buồn cười nhìn vương phi nhà mình cắn
môi đau khổ suy nghĩ, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“Vậy… Để thần giúp vương gia bôi thuốc đi.” Nói xong thì chạy
thẳng ra không dám quay đầu lại.
“Phụt~” Cảnh Thiều vắt người trên bồn nước cười lớn.
Lúc Mộ Hàm Chương tắm xong, thay áo trong mới đi ra bình
phong ra thì đã thấy tên vương gia nào đó chỉ mặc áo trong, không quấn khố,
khoe mông trần nằm úp trên giường hăm hở đọc binh thư.
“Vương… Vương gia…” Mặt Mộ Hàm Chương lập tức đỏ lên, người
này sao lại như vậy…
“Quân Thanh!” Cảnh Thiều thấy vương phi nhà mình đã tắm rửa
xong, vội vứt quyển binh thư trong tay đi, ngoan ngoãn đưa một chiếc bình nhỏ
ra.
Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ, đành phải bò lên giường, rót một
chút thuốc ra tay. Nhìn đường cong hoàn mỹ trước mắt, chỉ có một vết bầm nhỏ ở
hai bên, những nơi khác cơ bắp cân xưng, chỉ nhìn cũng đủ biết là cực kì rắn chắc,
nhìn xuống một chút nữa, đôi chân dài thẳng tắp duỗi song song, bắp thịt hình
giọt nước khiến khiến đôi chân hắn đẹp một cách tràn ngập nguy hiểm và sức sống.
Thuốc mỡ trơn dính chảy xuống kẽ ngón tay, rơi xuống nơi
căng tròn mê hoặc kia, Mộ Hàm Chương hoàn hồn lại, trộm nhìn Cảnh Thiều một
cái, phát hiện hắn hoàn toàn không nhìn mình, khẽ thở phào, đặt bàn tay dính
thuốc mỡ lên.
Đến khi bàn tay ấm áp mềm mại kia chạm vào mình thì Cảnh Thiều
lập tức hối hận, cảm giác thật sự quá tốt đẹp, thế là, được vương phi nhà mình
xoa bóp, thân thể hắn cấp tốc phản ứng lại, không khỏi âm thầm tự kêu khổ, hiện
tại Quân Thanh vẫn chưa thoát được ám ảnh đêm động phòng, bây giờ bén lửa rồi
biết giải quyết làm sao?
“Bôi xong rồi.” Mộ Hàm Chương bò xuống giường, đặt bình thuốc
xuống, để thân thể đã hơi nóng lên của mình nguội lại.
“Ừm.” Cảnh Thiều ừm một tiếng, vẫn nằm úp sấp tại chỗ bất động.
“Vương gia, ngủ đi.” Mộ Hàm Chương thấy hắn không nhúc
nhích, đành phải bò vào bên trong, kéo chăn lên đắp cho hắn.
“Ừm, phía sau ta có bôi thuốc, hôm nay nằm sấp ngủ.” Cảnh
Thiều chôn mặt trong gối đầu, đúng là nghiệp chướng, nằm sấp ngủ một đêm.
Ngày hôm sau, Cảnh Thiều dậy từ sớm ra ngoài đến phủ nhị
hoàng tử, bàn bạc với ca ca về kế sách mà hôm qua Quân Thanh đã nghĩ ra, Đa
Phúc dựa theo lời vương phi dặn dò, ôm sổ sách của những năm trước đến tiểu thư
phòng.
“Vương phi, đây là sổ sách của gần ba năm, ngài thật sự muốn
xem hết sao?” Vân Trúc nhìn chồng sổ sách cao gần một thước le lưỡi.
“Phải.” Mộ Hàm Chương chỉ đáp khẽ một tiếng, chia sổ sách
thành ba phần theo năm, bắt đầu xem từ năm sớm nhất.
“Sổ sách là do trướng phòng tiên sinh quản, ngài cần gì phải
phí sức như vậy?” Vân Trúc không hiểu, vương phi muốn học quản lý vương phủ, đi
hỏi Đa tổng quản, hoặc xem xem trắc phu nhân làm thế nào chẳng phải được rồi
sao.
Mộ Hàm Chương nhìn tiểu thư đồng đang nhăn nhó một cái, cười
không nói gì. Trong sổ sách có rất nhiều thứ hữu dụng, chi phí ăn mặc trong phủ,
nhân tình tới lui, điều động hạ nhân, hết thảy đều có thể nhìn ra từ sổ sách.
KÌ thật, trị quốc cũng vậy, xem sổ sách của Hộ Bộ, thì sẽ biết vị quân vương đó
có phải hôn quân hay không, vương triều đó có thịnh vượng hay không.
“Tiểu đích nghe nói, hôm qua trắc phu nhân kiểm kê khố
phòng, bận rộn trong đó với mấy hạ nhân suốt một buổi sáng.” Vân Trúc nhân lúc
Mộ Hàm Chương xem mệt nghỉ uống trà, nhỏ giọng báo cáo tin tức mình nghe ngóng
được.
“Ta biết rồi.” Mộ Hàm Chương xoa đầu Vân Trúc, thưởng cho hắn
bao tùng tử đường đã mua hôm qua. Kiểm kê khố phòng vào thời điểm này, hiển
nhiên là sổ sách và thực tế không giống nhau.
“Ngân lượng dùng trong tháng ba của vương phi trướng phòng
căn bản không đưa tới, hôm qua con đi lãnh giấy Tuyên Thành, suýt chút nữa
không lãnh được.” Vân Trúc ăn tùng tử đường, nói đến chuyện này lại bực tức,
may mà vương phi là nam tử, ở trong Đông Uyển cùng vương gia, mà chi phí của
Đông Uyển đều được tính cho vương gia. Nếu đổi thành là một nữ tử, vậy chẳng phải
là cả cơm cũng không có mà ăn!
Mộ Hàm Chương nghe vậy mới nhớ đến, hiện tại trong tay mình
thật sự không có hiện ngân, nếu có việc gấp gì thì rất không tiện.
Sổ sách một khắc hai khắc cũng không thể xem hết, Mộ Hàm
Chương dùng cơm trưa xong thì nghỉ trưa một lúc rồi mới quay lại thư phòng.
“Vương gia, ngài về rồi!” Ra khỏi phòng, liền đụng trúng Cảnh
Thiều đang bước nhanh vào, suýt chút nữa là ngã lao vào lòng hắn.
Cảnh Thiều nhìn hắn chăm chăm, hai mắt hơi đỏ, có vẻ không
được ổn lắm. Nhìn rõ người trước mắt là ai rồi thì đưa tay túm chặt cổ tay hắn,
xoay người đi ra ngoài.
“Vương gia… A…” Mộ Hàm Chương bị hắn kéo lảo đảo, suýt chút
nữa ngã xuống, loạng choạng bị hắn kéo đến tiền viện.
Hạ nhân túm lại xem náo nhiệt, nhỏ giọng bàn tán xem có phải
vương phi chọc giận vương gia rồi không.
Cảnh Thiều không nói một lời kéo Mộ Hàm Chương lên ngựa, kẹp
chặt bụng ngựa, Tiểu Hắc hí một tiếng, lao vút đi như tên.
Tuấn mã sải vó trên quan đạo ngoài thành, phảng phất như đã
quay trở lại ngày chạy trốn trong tuyết lớn trước khi trọng sinh. Những ngày an
nhàn ấm áp gần đây làm hắn thoáng quên mất, hắn mang theo tâm trạng thế nào mà
mở mắt ra một lần nữa.
Mộ Hàm Chương dựa sát vào lưng hắn, cảm nhận được hắn đang
giận dữ, chầm chậm ôm chặt eo hắn. Cảm giác được cái ôm trên hông mình, Cảnh
Thiều buông một tay giữ cương ra, nắm lấy hai bàn tay đang lồng vào nhau, phi
điên cuồng đến biệt viện ngoại thành, mặc kệ mũi giáo, cũng không quan tâm đến
người trên đài là ai, lao đến chỗ người ta đánh.
“Vương gia!” Nhậm Phong đang hướng dẫn động tác cho thuộc hạ
trên đài giật mình, bản năng đưa tay tiếp chiêu, khi nhìn rõ là Cảnh Thiều thì
vội lùi lại ba bước, không ngờ Cảnh Thiều lại xông thẳng tới, Nhậm Phong xoay
người rút một cây trường côn ra vất vả đỡ cán giáo đập thẳng xuống đỉnh đầu.
Cảnh Thiều điên cuồng như đang liều mạng trên chiến trường,
không bao lâu đã đá Nhậm Phong vẫn sợ làm hắn bị thương xuống đài. Không có đối
thủ, hắn tiếp tục vung giáo trên đài. Cán giáo màu bạc uyển chuyển như rồng lượn,
kéo thành những vệt sáng dài giữa không trung.
Mộ Hàm Chương nhíu mày nhìn người đã phát cuồng trên đài, hạ
giọng dặn Nhậm Phong dẫn những người khác tạm thời tránh khỏi nơi này.
Mặt trời từ đỉnh núi trượt xuống chân núi, bầu trời vốn đã
hơi âm u bắt đầu lất phất mưa. Tiểu Hắc đã được dắt vào chuồng ngựa, người
quanh đài đã tản đi hết, Mộ Hàm Chương nhìn người vẫn đang vung giáo trên đài,
bước chậm lên.
“Vương gia, trời tối rồi.” Mộ Hàm Chương đứng trên đài, bình
tĩnh dùng giọng nói vững vàng gọi.
“Vút vút vút~” Tiếng mũi giáo xé giáo không hề dừng lại, từng
giọt mưa bị mũi giáo chém vỡ nát, xoay tròn rồi lại bắn tung ra.
Mộ Hàm Chương siết chặt nắm tay, xoay người rút một cây đao
cùn tung lên, “Cảnh Thiều, ngươi bình tĩnh một chút!”
“Keng!” Tiếng mũi giáo đánh vào cây đao, gọi lý trí của Cảnh
Thiều trở lại, động tác vung giáo dừng lại vài giây, Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn
hắn, “A~” ngửa mặt lên trời rống lớn, nhảy lên cao, vung giáo chém vào cọc gỗ,
cây cọc lập tức bị xẻ thành bốn năm mảnh.
Cây giáo bạc rơi xuống, máu tươi chảy theo đầu ngón tay hắn
nhỏ tanh tách xuống mặt đất, hòa vào nước mưa tí tách, lập tức biến thành dòng
nước đỏ nhạt.
Mộ Hàm Chương chạy đến, nâng bàn tay phải của hắn lên, hổ khẩu
bị toạc ra, trong lòng bàn tay cũng tươm máu, lấy khăn tay trong tay áo ra, đè
lên vết thương vẫn không ngừng tứa máu. Cảnh Thiều ngửa đầu nhìn lên trời, nước
mưa đọng trong mắt, chảy xuống hai má.
“Quân Thanh… Bọn chúng hại chết mẫu hậu… Mẫu hậu của ta…” Cảnh
Thiều nhẹ giọng nói, không lớn, chỉ như nỉ non, nhưng Mộ Hàm Chương vẫn nghe
rõ.
Cảnh Thiều đã mất hết sức lực ngã xuống mặt đất, Mộ Hàm
Chương ngồi xuống, chầm chậm ôm hắn vào lòng, “Thiều… Đã có chuyện gì?”
“Quân Thanh…Quân Thanh…” Cảnh Thiều vùi mặt vào vai hắn, hôm
nay ca ca nghe xong kế sách của hắn, vui mừng phát hiện đệ đệ mình cuối cùng
cũng đã trưởng thành, liền nói cho hắn biết một vài chuyện trước đây chưa từng
nói với hắn, trong đó, bao gồm cả nguyên nhân thật sự về cái chết của nguyên
hoàng hậu.