Ngày hôm sau, Mộ Hàm Chương tỉnh dậy trong lòng Cảnh Thiều,
hơi thở ấm áp phả lên cổ, một cái chân thon dài gác lên người mình, đè cho một
bên chân của hắn hơi tê.
Khó chịu nhúc nhích nhúc nhích, người ôm hắn dần tỉnh lại,
thở nhẹ một hơi, “Quân Thanh…” Mơ mơ màng màng gọi, bằng giọng mũi lười biếng.
“Đến lúc dậy rồi.” Mộ Hàm Chương lại ngọ nguậy một chút,
nhưng không ngờ người ôm mình không những không buông tay, ngược lại còn ôm ôm
hắn vào lòng.
“Đâu có phải lên triều, vội cái gì.” Cảnh Thiều vùi mặt vào
ngực người trong lòng dụi dụi.
“Không phải hôm nay vương gia có hẹn với Lý đại nhân sao?” Mộ
Hàm Chương muốn nói ăn điểm tâm xong thiếp thất sẽ đến thỉnh an, nếu nhìn thấy
hai bọn họ còn đang nằm trên giường thì phải làm sao.
Cảnh Thiều bất mãn cọ cọ một lúc nữa mới chịu dậy, đời trước
từ sau khi bắt đầu chinh chiến Tam Phiên thì trên cơ bản hắn không có cơ hội
thoải mái ngủ một giấc, vào đại lao rồi càng không có điều kiện, chỉ có chiếc
giường đá lạnh buốt và nhúm cỏ khô dơ bẩn. Cho nên, hắn phát hiện hiện tại mình
càng lúc càng cố chấp với những thứ ấm áp sạch sẽ.
Mắt ngắm Mộ Hàm Chương tao nhã mặc áo ngoài, hôm nay cả bộ y
phục đều trắng như tuyết, khiến hắn lại càng có vẻ không nhiễm bụi trần. Cảnh
Thiều một tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường nhìn nắng sớm xuyên qua ô cửa
sổ rơi xuống con người như trích tiên kia, hoảng hốt nghĩ, người này có lẽ là sự
tồn tại ấm áp sạch sẽ nhất thế gian.
Hẹn với Lý Diên Khánh vào buổi trưa, cho nên ăn điểm tâm
xong Cảnh Thiều cũng chưa vội ra ngoài, ngồi trên giường la hán uống trà với
vương phi nhà mình.
“Phu nhân và hai vị di nương đến vấn an.” Chỉ Hề đi vào bẩm
báo.
Sau khi Mộ Hàm Chương, Tống Lăng Tâm và hai tiểu thiếp liền
đi vào, hành lễ thỉnh an vương phi. Thấy Cảnh Thiều cũng có mặt, đương nhiên phải
hành lễ với hắn trước.
Nghiên cơ Liễu thị đứng lên hơi chậm hơn người khác một
chút, dường như không được khỏe, cả người lảo đảo ngã về phía trước.
Mộ Hàm Chương vô thức đưa tay đỡ, nhưng không ngờ Cảnh Thiều
phản ứng nhanh hơn, kéo bật nàng ta ra, buồn cười, nàng ta ngã như vậy sẽ rơi
thẳng vào lòng Quân Thanh!
“Vương gia…” Nghiên cơ ngước đôi mắt trong vắt như hồ thu
lên nhìn Cảnh Thiều, “Tiện thiếp không khỏe trong người, đụng trúng ngài.”
Bàn tay Mộ Hàm Chương đưa ra vòng một cái, cầm lấy chén trà
trên bàn nhấp một ngụm, phảng phất như chẳng hề thấy gì.
Cảnh Thiều nhíu mày, hiển nhiên là không nhìn ra ý thu trong
đôi mắt đẹp kia, nghiên cơ ngã như vậy làm hắn nhớ ra, đời trước dường như nàng
ta cũng ngã vào lòng mình thế này trong hoa viên, sau đó mình phát hiện nàng ta
dung mạo phi phàm, sủng ái một thời gian, kết quả, khi vương gia gặp nạn, nữ
nhân này lại biến mất thần kì. Hôm nay nghĩ lại, nàng ta là do đại hoàng tử tặng
đến, như vậy, những tội chứng trước đây nhất định có công nàng ta.
Nghiên cơ thấy vương gia nhìn mình chăm chú, trong lòng
không khỏi vui mừng, nhưng dáng vẻ thì vẫn mong manh yếu đuối, làm Tống Lăng
Tâm phải âm thầm nghiến răng, con hồ ly tinh này!
Lý thị thấy tình hình như thế, đảo mắt, lùi qua một phía đứng
yên không nói gì.
“Vương phi, chuyện hôm qua thiếp thân đã nói…” Tống Lăng Tâm
bước tới một bước, phá vỡ bầu không khí quái dị trong phòng.
“Đã giao cho Đa Phúc rồi.” Mộ Hàm Chương hạ mắt, khẽ thổi bọt
trà trên mặt nước, nhấp một ngụm trà nóng, “Ta và vương gia đã thương lượng rồi,
tháng này ngươi cứ tiếp tục quản, ngày hai tháng sau giao hết sổ sách cho ta là
được.”
Nụ cười trên mặt Tống Lăng Tâm lập tức cứng lại, xoay mặt
nhìn Cảnh Thiều, Cảnh Thiều thì chỉ xoay sang nhìn Mộ Hàm Chương, “Vậy chẳng phải
tháng sau ngươi sẽ bận thêm sao?”
“Việc phức tạp, nếu vương phi muốn tiếp nhận ngay tháng sau,
sợ là sẽ phải bận rộn rất lâu.” Thấy Cảnh Thiều chen lời, trong mắt Tống thị lại
lóe hy vọng, vội phụ họa theo.
“Chỉ là bận hơn hiện tại một chút, dù sao ta cũng không có
gì phải làm.” Mộ Hàm Chương nói với Cảnh Thiều.
“Vậy nhân tháng này còn rảnh rỗi, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi
vài ngày.” Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, vì các thiếp thất còn ở đây nên cũng không
nói nhiều.
Nụ cười của Tống Lăng Tâm cứng thêm, sắc mặt hơi chuyển màu
xanh, dẫn hai thị thiếp lui ra ngoài. Ra khỏi cửa thì hung hãn xé rách chiếc
khăn trong tay, hai thị thiếp nhìn nhau một cái, Lý thị bước đến nói, “Mấy hôm
trước được uống trà hoa ở chỗ tỷ tỷ, muội vẫn luôn nhớ mong.”
Tống Lăng Tâm nhìn bọn họ, trước đây cảm thấy hai nữ nhân
này chướng mắt, hôm nay có kình địch đến, phải kéo hai người này về phe mình
trước mới được. Thế là, khách sáo vài câu, mời bọn họ đến tiểu hoa thính uống
trà.
“Một nam nhân thì bon chen chuyện nội trạch trung quỹ gì chứ,
không cảm thấy mất mặt người đọc sách sao!” Trong tiểu hoa thính, Tống Lăng Tâm
đập mạnh chén trà xuống bàn.
“Hiện tại hắn đang được sủng, tỷ tỷ sợ là không tranh được.”
Nghiên cơ híp đôi mắt hồ ly, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ khác xa vẻ yểu điệu yếu ớt
khi nãy.
“Nhưng muội nghe nói, mấy hôm nay vương gia ngủ trong Đông
Uyển nhưng không làm gì cả.” Lý thị cười nói, “Động phòng qua hôm sau thì hắn
ta đã ngã bệnh, nghe nói bị thương không nhẹ. Hơn nữa, thiếp thân thấy rằng, giữa
hắn ta và vương gia dường như có giao ước gì đó.”
“Là thế nào?” Tống Lăng Tâm lên tinh thần, quan hệ giữa Lý
thị và các nha hoàn rất tốt, người trong phòng của vương gia cũng truyền tin
cho nàng ta.
“Nghe nói hôm đó lúc uống thuốc, vương phi và vương gia cãi
nhau trong phòng, còn nói tới hưu thư gì đó.” Lý thị tự tin tràn trề nói ra tin
tức nghe ngóng được.
“Nói vậy, vương gia đang chờ cơ hội thích hợp để hưu hắn?”
Nghiên cơ thêm củi đúng lúc.
“Hừ, nếu là như vậy, một khi hắn quản chuyện trung quỹ, thì
dễ tìm lý do hưu hắn rồi.” Nụ cười lại trở về trên khuôn mặt Tống Lăng Tâm,
trong thời gian một tháng này, mình phải lợi dụng thật tốt, để lại cho vương
phi một phần sổ sách “hoàn mỹ”!
Còn vị vương gia được đàn hiền thiếp nhung nhớ, hiện tại
đang đeo dính bên người vương phi nhà mình nhìn người ta vẽ tranh.
“Hôm qua vương gia luyện võ sao lại phải chạy ra ngoài?” Mộ
Hàm Chương thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, tìm chủ đề nói chuyện với hắn.
“Đi tìm người đánh nhau.” Cảnh Thiều nằm sấp lên bàn, nhìn
ngòi bút linh hoạt trong tay hắn, rất hiếu kì, “Ngươi vẽ gì vậy?”
“Tranh chúc thọ.” Cây bút lông sói lả lướt trên mặt giấy
Tuyên Thành như mây bay nước chảy, “Tháng sau là sinh thần của phụ thân ta.”
sinh nhật
“Lần trước ta không cho hắn tham gia buôn bán diêm dẫn, ta bảo
hắn đến tây bắc buôn ngựa rồi.” Cảnh Thiều nhớ lại chuyến hồi môn lần trước, sẵn
tiện nói cho hắn biết.
“Buôn ngựa?” Mộ Hàm Chương thoáng dừng bút, trên núi đá mọc
lên một chấm đen, vội thêm vào vài nét bút vẽ thành rêu xanh.
“Phải.” Có vài chuyện còn chưa thể nói được, Cảnh Thiều cũng
không giải thích thêm, đứng lên cầm lấy một cây bút, “Vẽ tranh chúc thọ cần gì
phải phí sức như vậy, ta vẽ cho ngươi một bức.”
Mộ Hàm Chương trải giấy ra cho hắn, xem thử hắn vẽ thứ gì. Cảnh
Thiều đề khí giơ bút, vẽ xoạt xoạt xoạt mấy nét, một con rùa xấu tới đáng
thương xuất hiện trên giấy.
“Cái này…” Khóe miệng Mộ Hàm Chương giật giật, “Đây là tranh
chúc thọ?”
“Vương bát ngàn năm ba ba vạn năm, chẳng phải tranh chúc thọ
sao?” Cảnh Thiều đắc chí.
“Phụt~” Tuy là bất kính với phụ thân, nhưng Mộ Hàm Chương nhịn
không được bật cười, “Nếu vương gia tặng bức tranh này cho phụ thân, sợ là sẽ bị
người khác chê cười.”
“Vậy tặng tranh của ngươi trước, đến sinh thần của Bắc Uy Hầu
phu nhân thì tặng bức của ta là được.” Cảnh Thiều giơ bức tranh của mình lên ngắm
ngắm, nói với Vân Trúc, “Đi dán lại đi.”
“Dạ.” Vân Trúc nhịn cười cuộn tranh lại.
Thấy đã đến trưa mà hắn vẫn còn ngồi lười trong tiểu thư
phòng không nhúc nhích, Mộ Hàm Chương liền đẩy hắn đi làm chính sự.
“Ngươi cùng đi với ta đi, ta chỉ nói với hắn vài câu, buổi
chiều chúng ta ra ngoại thành chơi.” Cảnh Thiều muốn đưa Quân Thanh đi nếm thử
món ăn ở thành nam, rồi đi xem hoa đào trong gia trang của ca ca đã nở chưa. Đó
đều là những thứ mà đời trước hắn rất thích, từ khi tỉnh lại vẫn chưa gặp lại,
hắn rất muốn dẫn Quân Thanh đến xem.
Mộ Hàm Chương không từ chối nổi hắn, đành phải thay y phục
đi cùng.
Trong Tụ Tiên Lâu, Lý Diên khánh vui mừng vẫy tay, “Vương
gia… Vị này là?” Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ phía sau Cảnh Thiều, sắc mặt liền có
vẻ đề phòng.
“Vị này là Quân tiên sinh môn khách trong phủ của ta, không
ngại.” Cảnh Thiều tự nhiên kéo Mộ Hàm Chương ngồi xuống, “Hôm nay đến đây để
nói với ngươi, sau này không thể làm việc đó nữa.”
“Vương gia!” Lý Diên Khánh tái mặt, nhìn quanh, hạ giọng
nói: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Trên triều đã có tin đồn, năm nay cẩn thận một chút.” Cảnh
Thiều tự rót cho mình chén rượu, “Ngươi đi tìm Nhậm Phong, cách thức cụ thể ta
đã nói với hắn rồi, hắn sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào.” Hôm qua đến biệt
trang, đã nhân tiện dặn dò chuyện diêm dẫn.
Chờ Lý Diên Khánh đi, Mộ Hàm Chương im lặng một lúc rồi nói:
“Vương gia gặp phải chuyện gì trên triều sao?”
Cảnh Thiều nhìn hắn, cười cười, “Hiện tại còn chưa có việc
gì, nhưng mà, Quân Thanh có nghe thấy lời đồn trong kinh thành không?”
Mộ Hàm Chương hạ mắt nghĩ, “Là lời đồn Thành Vương có thể trị
bệnh trẻ khóc đêm sao?”
“Phải.” Quân Thanh của hắn thật đúng là thông minh hơn người,
Cảnh Thiều cảm thấy nói chuyện với hắn là ít tốn sức nhất.
“Chuyện này phải chia ra trị cả gốc lẫn ngọn, trước mắt phải
trị ngọn.” Mộ Hàm Chương nắm lấy chén rượu trong tay, chậm rãi vuốt ve miệng
chén mà nói.