Ngọc Nhi ngồi trên chiếc ghế sang trọng, đôi chân ngọc ngà vắt chéo để
lộ một mảng da thịt trắng nõn mê người. Đối diện cô nàng là nam chính
Tuấn Đạt, khuôn mặt anh ta nãy giờ vẫn không có chút sắc thái, điềm
nhiên ăn uống tựa như việc không liên quan tới mình. Mặc cho dưới sàn
nhà vương vãi mảnh li tách thủy tinh, mặc kệ luôn nữ nhân viên vừa bị
đuổi ra ngoài toàn
thân ướt sũng.
Tôi cười nửa miệng, ánh
mắt cũng làm ra vẻ cao ngạo đối chọi lại với nữ chính. Ra là đi hẹn hò
với nam chính.. Xuy, bạn đến gọi bao lần thì nhất quyết không đi, vậy mà giai hẹn phát đã tớn đi ngay được! Đúng là hết nói nổi!!
“Sao
vậy?” Tôi gật đầu chào hai người bọn họ, Tuấn Đạt từ lúc thấy tôi xuất
hiện cũng đã ngừng ăn, đưa khăn lên miệng tao nhã lau qua một lượt rồi
vui vẻ làm người qua đường A xem náo nhiệt “Có chuyện gì à?”
“Không liên quan tới chị đâu!” Ngọc Nhi nói nhỏ, vẻ vênh vang cũng tiêu biến không còn dấu tích “Chị đi chung với anh Kiên sao?”
“Không có!” Tôi lắc đầu, cái kiểu biến đối thái độ như tắc kè này của cô nàng
đúng là hay thật. Xem bao nhiêu lần cũng vẫn thấy vui! “Hôm nay anh ấy
ra ngoài có việc!”
“Ôi, đúng là bận rộn quá nha~” Ngọc Nhi tiến
đến chỗ tôi, che miệng cười. Ai ngờ cô nàng đi một bước, nàng tiếp viên
chỗ tôi lùi một bước thể như sợ hãi thế lực hắc ám nào đó “Còn không có
chút thời gian nào dành cho vợ sắp cưới nữa ư?”
“Bọn chị gần gặn, có tối nào không gặp?” Tôi nhếch môi cười, đối đáp lại. Định chia rẽ
tình cảm bọn này à? Đừng hòng! “Chỉ có em và anh Tuấn Đạt đây là xa xôi, cả tuần mới hẹn nhau đi ăn được một bữa thế này thôi!”
“Haha,
chị..” Ngọc Nhi mặt cười nhưng mắt lạnh tanh tiến nhanh tới tóm chặt lấy cánh tay tôi, móng tay vô ý đâm thật sâu “..Chị vào ăn trưa cùng chúng
em đi!”
“Khỏi!” Tôi hất tay một cái, nữ chính vì đi giày cao gót nên lập tức loạng choạng muốn ngã, chật vật xô vào bàn ăn.
Ngạc nhiên chính là nãy giờ nam chính thật sự chỉ đóng vai người qua đường!
Thấy nữ chính Bạch Liên của chúng ta sắp ngã lăn cũng không hề có chút
động tĩnh nào hết!!
Thế là thế nào?
Đúng kịch bản thì anh ta phải ra mặt sỉ vả cho tôi một trận ra trò chứ? Kiểu này sai sai, không quen thế nào ấy..
Nhân viên phục vụ nãy giờ đứng ngốc phía sau tôi, thấy Ngọc Nhi suýt ngã thì phì ra cười. Âm thanh rất nhỏ nhưng vì trong phòng cách âm tốt lại
không có ai nói chuyện nên nó bị phóng đại gấp N lần. Đâm vào lòng tự
trọng của nữ chính làm cô nàng đỏ mặt tía tai. Chậc, đúng là có hơi vô
duyên, nữ chính bị ngã thật, nhưng dáng ngã của em gái chuẩn như Lê
Duẩn, đẹp như mơ thế kia thì cô cười cái gì??
“Cô còn không đi đi??” Ngọc Nhi trừng mắt hung dữ xù lông “Gọi quản lý tới!”
“Có chuyện gì mà hai người lại cần gặp quản lý?” E hèm, chỉnh đốn chút!
Mình đang phục vụ thượng đế, không được cáu giận, không được nhăn mày!!
“Thức ăn có vấn đề? Thái độ nhân viên không tốt?”
“Cả hai!” Ngọc
Nhi hất tóc, khó chịu ngồi xuống “Em chính là gọi bò tái 7phần, cô ta
lại đem loại chín 3phần lên. Bảo đi đổi thì có thái độ không vừa lòng
với khách, còn dám nói em gọi sai?”
“...”
“Đã vậy còn hậu đậu, đồ uống bưng lên cũng làm đổ..” Nữ chính tiếp tục “Đây cũng dám tự xưng nhà hàng 5 sao à?”
“Đã xin lỗi khách chưa chị?” Tôi gật đầu quay sang hỏi nhân viên phục vụ,
có vẻ là người mới vào chưa quen việc thật. Thái độ và khả năng kiềm chế vẫn còn rất kém, chỉ mới bị nói vài câu mắt đã đẫm lệ muốn khóc “Chuyện này đều là do chất lượng phục vụ chưa tốt, bữa ăn hôm nay hai người cứ
tự nhiên, chúng tôi sẽ không tính tiền, xin quý khách thông cảm!”
“Cô chủ..” Nhân viên phục vụ uất ức kêu lên một câu, tôi lắc đầu sau đó ra hiệu, chị ta ấm ức ôm khay quay người rời khỏi.
“Cô chủ?” Ngọc Nhi ngạc nhiên quay ra, ánh mắt nghi ngờ khó hiểu “Chị là chủ chỗ này?”
“Đúng vậy!” Tôi gật đầu khẳng định lại, tự dưng có cảm giác thành tựu đầy hư vinh.
Nữ chính, cô xem đi, không chỉ có cô mới phát triển được trong cái thế
giới cẩu huyết này đâu! Tôi đây này, Vi Tịnh Nhi, nữ phụ chẳng có điểm
quái gì nổi bật trừ xinh đẹp, gia thế tốt, đầu óc thông minh.. ra cũng
làm được khối chuyện nhé!
Cô có mấy phần trăm tập đoàn Vi gia, tôi cũng có trong tay cái nhà hàng!
“Bảo sao dạo này mấy hoạt động lớn đều tổ chức ở đây..” Nữ chính nhếch môi,
gật gù ra vẻ đã hiểu “Tuấn Anh còn ra sức quảng bá cho nhà hàng tồi tàn
này nữa chứ..”
“Tồi tàn..?” Má, có cưng tồi tàn thì có! Nhà hàng đẳng cấp 5sao, có cả siêu đầu bếp Đăng Khoa nấu ăn vài ngày một tháng đấy nhé!
“Thế thì em nghĩ..” Ngọc Nhi xoay xoay chiếc ly sáng bóng, cười vui vẻ
“Chuyện khi nãy... không giải quyết đơn giản thế được đâu!”
“Ồ, vậy em còn muốn sao hả, em gái?”
“Cái này..”
“Đừng đòi hỏi quá đáng!” Nam chính nãy giờ im lặng đột ngột lên tiếng cắt ngang “Em sai rồi, đừng cố gây chuyện nữa!”
“Em sai?” Ngọc Nhi hơi sửng sốt, giọng nói đã có phần thiếu kiềm chế
“Chuyện trước đây chị ta nhốt em trong nhà vệ sinh còn chưa nói, hôm nay còn sai nhân viên phục vụ tới đây khi dễ em.. Nhất định là muốn làm em
bẽ mặt!!”
Ôi mẹ ơi!
Nữ chính đang tức giận!
Bạch Liên Hoa của chúng ta đang phát hỏa trước mặt nam chính kìa! Đúng là chuyện lạ ngàn năm mới thấy một lần nhé!
Bình thường không phải dù có chuyện gì cô nàng cũng bình thản hoặc giả vờ
bình thản giải quyết để không làm mất hình tượng gây dựng bấy lâu sao?
Tự dưng hôm nay thiếu kiềm chế vậy là thế nào?
Có lẽ do chuyện ở
trường xúc tác, đã vậy còn gặp ông người yêu cực phẩm như bạn nam chính. Muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu, ích kỉ, không bao giờ quan tâm gì
khác ngoài việc thỏa mãn bản thân.. Đó, ai bảo thích nam lạnh lùng bá
đạo cơ, đến lúc họ không quan tâm đến mình lại sốt xình xịch lên!“Hôm đó chị và Tuấn Đạt đi tìm em, sao em lại nói chị nhốt em lại?” Tôi
loạng choạng lùi hai bước, tựa vào tường ra vẻ sốc lắm “Chị.. Chị..”
“Chị còn dám chối?” Ngọc Nhi nhăn mày, hắng giọng bình tĩnh trở lại “Chính
chị nhân lúc tôi nghe điện thoại mà khóa ngoài, nếu như Đăng Khoa không
tới chẳng phải tôi sẽ bị nhốt ở đó đến sáng mai sao?”
“Em gái,
cái điện thoại của em lẽ nào chỉ dùng để làm cảnh?” Tôi cười dịu dàng,
vạch trần “Vả lại chỗ khuất như vậy sao Đăng Khoa biết mà tới? Không
phải.. em gọi anh ta thay vì Tuấn Đạt đấy chứ?”
“Chị.. Ý chị là
gì??” Ngọc Nhi nhận ra mình lỗi miệng, hốt hoảng nhìn ngang cầu cứu nam
chính “Anh Đạt, đừng nghe chị ta nói vớ vẩn!”
“Hôm đó anh không
hỏi..” Tuấn Đạt trầm mặc một chút rồi chậm rãi tiếp lời “.. Nhưng thật
sự anh cũng muốn biết, tại sao Đăng Khoa lại xuất hiện?”
“Anh ta
đi ngang qua, thấy em đập cửa thì tò mò tới mở dùm..” Nữ chính xiết tay
vào khăn trải bàn trắng làm nó nhăn nhúm “Hôm ấy chính anh cũng nghe
Đăng Khoa nói rồi mà!”
“Mà này, hành động của hai người hôm đó
còn rất thân mật..” Tôi nhếch môi nhìn Ngọc Nhi chật vật đối đáp. Cũng
may nữ chính mới có 15 tuổi, dù kinh qua bao thử thách cũng chỉ là đứa
nhóc chưa trưởng thành.. Đợi thử hai ba năm nữa xem, tôi không dám chắc
chắn là bản thân đủ khả năng đối đầu với cô nàng đâu! “Đăng Khoa và em
thật sự không có quan hệ gì sao?”
“Anh Đạt!” Ngọc Nhi run rẩy
nhìn qua, nam chính lạnh lùng đáp lại ánh mắt của cô ta, dáng vẻ anh khí mười phần, sẵn sàng dẫm chết địch nhân dưới chân “Tôi.. Tôi hiểu rồi!”
“...”
“Hai người..” Nữ chính nửa cười nửa khóc, đưa ngón tay thon dài lên lần lượt điểm mặt tôi và nam chính đại thần “.. Hai người thông đồng với nhau
đúng không?? Nhất định là chị, chị mê hoặc anh Đạt để anh ấy ruồng bỏ em đúng không? Nhất định là chị sắp xếp để Đăng Khoa tới phòng vệ sinh hôm đó rồi dẫn Tuấn Đạt tới giả bộ bắt quả tang... Nhất định là chị! Khốn
khiếp! Chị dám quyến rũ người của tôi??? Tịnh Nhi chị đúng là cái loại
không biết xấu hổ!!!!!”
“Dừng lại đi!” Tuấn Đạt có vẻ hơi bất ngờ trước thái độ của Ngọc Nhi, anh ta quát lớn một tiếng, đứng ra chặn
ngang không để nữ chính xông vào xâu xé tôi “Nếu như cô không có gì..
Thì sợ người ta bắt qủa tang sao?”
“Anh Đạt! Anh Đạt! Anh phải nghe em nói!!!”
“Đã đến nước này còn gì mà nói?” Tuấn Đạt nhếch mép cười khẩy “Không ngờ cô cũng có lúc lột mặt nạ trước mặt tôi.. Vậy thì tôi cũng không ngại,
vạch trần mọi sự thật cho cô xem đâu!”
“Ý anh là gì?”
“Cô
nghĩ.. Chuyện cô làm không ai biết sao?” Anh ta cười ha hả, đưa tay tóm
lấy cằm Ngọc Nhi, nhấc cô ta lên ngang tầm mắt mình. Sự điên cuồng của
hai người họ làm tôi sợ hãi đến mức không thể di chuyển. Đúng, chính là
sợ hãi đến mức không đi nổi chứ tuyệt không phải do tôi muốn ở đây hóng
hớt!! “.. Dây dưa với Đại Việt, lui tới phòng khám của Hòa An, quyến rũ
Hạ Vũ, lằng nhằng với Đăng Khoa.. Rồi còn hàng loạt những cái tên khác
nữa.. Nếu tôi và cô thật sự là một đôi, không hiểu trên đầu tôi lúc này
có bao nhiêu cái sừng rồi!”
“Anh.. Anh biết?” Ngọc Nhi sững sờ.
Và không chỉ cô ta, tôi cũng sững sờ không kém đâu! Tuấn Đạt biết vậy mà tại sao vẫn cứ buông tha cho Ngọc Nhi không nói đến, tới tận bây giờ
khi mọi thứ bị vạch ra mới bắt đầu nhắc?
Chẳng lẽ thật sự tồn tại thứ tình yêu như tác giả nói? Chỉ cần người ấy yêu mình, mọi chuyện khác đều không quan trọng?
“Phải! Tôi biết hết!” Nam chính vui vẻ cười, bàn tay xiết mỗi lúc một chặt làm nữ chính tái mặt vì thiếu dưỡng khí.
Ôi mẹ ơi, anh ta định giết người ở nhà hàng của tôi sao?
Không được!
Nó đã bê bối lắm rồi, đừng làm nó bét nhè thêm nữa!!!
“Vậy.. Tại sao anh vẫn còn như vậy??” Ngọc Nhi khó nhọc hỏi “Anh.. Anh yêu em sao?”
“Yêu ư?!” Tuấn Đạt ngẩng đầu cười không dừng lại được, cười đến chua xót cả
lòng “Yêu?? Ngọc Nhi, không ngờ cô cũng khéo tưởng tượng lắm! Tôi yêu
cô? Đừng có mơ! Tôi ở cạnh cô.. cũng vì nhờ cô mà tôi có thể lợi dụng
được đám người đó..”
“...”
“Chơi người đàn bà của Tuấn
Đạt.. Thì phải trả cho cậu ta món đồ có giá trị tương đương..” Anh ta
tàn nhẫn nói thẳng “Với tôi, cô chỉ là đồ trao đổi!”
*BỤP!!
Tôi nghiến răng huých một phát thật mạnh, nam chính và nữ chính cùng nhau
loạng choạng ngã đè lên nhau trên bàn. CMN, tiểu thuyết khỉ gì đây? Nữ
bại hoại nam óc chó!! Không thể chấp nhận mà!!
“Cô.. Em làm trò gì vậy?” Tuấn Đạt buông tha cho Ngọc Nhi, bực bội quay người.
“Làm gì à??” Tôi nhướn mày, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt coi thường
cực độ “Hai người mau cút khỏi nhà hàng của tôi, ở đây tôi chịu không
được, ô nhiễm không khí!”
“Tịnh Nhi..” Tuấn Đạt chậm rãi đứng
dậy, chỉnh đốn lại trang phục sau đó sải từng bước dài đi tới chỗ tôi
đang đứng. Anh ta cúi người, ghé tai nói nhỏ “Đã có ai bảo với em là..
Em rất thú vị chưa?”
Ôi CMN!
Thú.. Có mà thú tính ấy! Ở
đấy mà thú với chả vị! Lời thoại phim Hường Quốc này hôm nào Trung Kiên
chẳng cho đây nghe, muốn tạo ấn tượng thì nói cái gì hay ho hơn tí đi!
“Tịnh Nhi! Tịnh Nhi!! Tôi hận chị!!” Đó, ít phải như vậy! “Tao hận mày!!! Con khốn! Con bại hoại! Đồ tiểu tam!!!”
Má! Nữ chính! Ai động gì đến nhà em mà em phát rồ vậy??