Sau mấy câu nói đầy ẩn ý của hai bà cháu Trung Kiên, vụ việc trước đây
không được nhắc đến nữa. Mặc dù tôi không biết chuyện tình cảm của ông
bà nội anh ta sóng gió đến mức nào, nhưng tôi lại biết, từ lúc ấy, thái
độ của bà nội với tôi đã khác hẳn.
Không phải là dịu dàng ngọt
ngào, nhưng ít ra đã không còn bài xích, cũng không có lãnh đạm lạnh
nhạt nữa. Thi thoảng cũng kéo tôi vào những câu chuyện đang được nhắc
đến trên bàn ăn, hoặc lái qua vấn đề học tập để hỏi tôi vài thứ..
Như vậy so với lúc đầu đã tôt hơn cả vạn lần rồi.
Fufufu~ Xem ra kế hoạch lôi kéo trưởng lão của bạn Quỳnh Chi lại không thành,
ai bảo bên quân tôi có một chiến sĩ vừa thông minh vừa dũng cảm như bạn
Trung Kiên chứ? Khéo léo khơi ra được cả lòng đồng cảm của bà nội, quá
giỏi!
Bữa ăn ấy sẽ kết thúc vô cùng viên mãn, nếu như tay tôi lành lặn và có thể đi rửa bát...
.
.
.
Chúng tôi không lái xe mà quyết đinh đi bộ cho tiêu cơm.
Thật ra thì tôi cũng không ăn được nhiều đến độ phải dùng tới cách này để
giảm bớt sức nặng cho dạ dày. Có điều, từ hôm nay Trung Kiên sẽ ở nhà
anh ta chứ không tới nhà tôi ăn chùa ở chùa nữa nên thật sự có chút
luyến tiếc không muốn xa bạn ấy.
Quỳnh Chi xinh đẹp tất nhiên
phải ở lại tiếp chuyện các bô lão nên không thể làm cái đuôi đi theo
chúng tôi. Nhưng có vẻ cô ta cũng chẳng quan tâm lắm, vì chút nữa kiểu
gì Trung Kiên chẳng phải trở về nhà.
Trước khi từ biệt cô nàng còn cao ngạo liếc tôi một cái đầy coi thường, sau đó vào bếp nói chuyện với mẹ chồng.
Đúng là đi đường không phải xem đường xa bao nhiêu mà phải xem người đi cùng bạn là ai.
Quãng đường bình thường thấy dài thật dài, tự dưng hôm nay có cảm giác ngắn lắm. Chỉ một loáng đã sắp về đến cổng nhà tôi rồi.
Con đường vắng lặng và lạnh giá.
Mặc dù phía trên mỗi thân cây lớn đều được chăng đèn kết hoa, rồi hoa đăng
các kiểu.. nhưng sự lạnh lẽo vì thiếu hơi ấm của con người vẫn hiển hiện rõ rệt. Tôi không có thời gian thả suy nghĩ của mình đi rông quá lâu,
Trung Kiên ép tôi đứng cạnh gốc cây Sầu Đông, từ nhẹ nhàng đến cuồng bạo đặt những nụ hôn tới tấp lên môi tôi. Chỉ một khắc sau, cảm giác nóng
bừng và chút đau đớn nhàn nhạt đã từ khóe môi truyền đến..
“Anh
luôn có cảm giác không thực..” Trung Kiên vuốt mấy sợi tóc đang lòa xòa
bên trán của tôi ra sau tai, nhỏ giọng thì thầm. Giọng nói nam tính
triền miên của anh ta phiêu phiêu trong gió, vô cùng dễ nghe “..Em là
ai? Em đến từ đâu? Liệu em có rời bỏ anh không? Em có trở về thế giới
trước kia, bỏ lại anh trong này với một số phận đã định sẵn..”
“Trung Kiên, anh trở nên đa sầu đa cảm thế từ bao giờ vậy?” Tôi phì cười, nhìn anh ta vẫn nghiêm túc tự dưng thấy mình thật vô duyên.
Ế, thánh vô duyên phải là bạn Kiên mới đúng chứ? Cớ gì tôi lại phải có cảm giác này???
“Từ khi yêu em..” Anh ta nhỏ giọng, đôi mắt sâu thẳm đầy nhu tình.
Sau đó Trung Kiên không nói thêm gì nữa. Thật ra tôi thấy anh ta cũng không cần nói gì hết. Những thứ cảm xúc phức tạp này dù có dùng hàng trăm
triệu từ ngữ để nói cũng không nói rõ được. Vậy là chúng tôi cứ như vậy, đứng lặng dưới gốc cây lớn như hai kẻ si tình, đắm đuối nhìn nhau chẳng cần biết ngày mai thế nào..
“Ừm..” Trung Kiên đột ngột buông
tay, bàn tay mất đi hơi ấm trở nên trống trải vô cùng. Anh ta gãi gãi
cái mũi thẳng tắp, nháy mắt “Anh có việc, cần phải về trước!”
“Hả..?” Về trước? Đoạn này đến nhà tôi còn cần N phút đi bộ đấy?
Sao tự dưng muốn đi chứ?? Anh về nhà với Quỳnh Chi hả? Sợ cô ta đợi không được hay sao??
“Đừng nhìn anh kiểu oán phụ thế!” Trung Kiên cười, đưa tay ra hiệu với ai đó
phía sau. Tôi tò mò ngoảnh lại, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn xa lạ đứng dựa vào bức tường lớn đầy rêu phong, toàn thân ngập trong bóng tối.
Trên miệng người đó ngậm một điếu thuốc lá, ánh sáng hồng hồng lập lòe
như những đốm ma trơi “Ngày mai anh sẽ qua đánh thức em!”
“Trung Kiên?” Không đợi tôi kiến nghị, anh ta đã chạy mất hút, nhanh như ma đuổi!!
Người đàn ông dứng dựa tường nãy giờ thấy vậy, vứt điếu thuốc đang hút dở
xuống đất, lấy gót giày di di cho tắt hẳn, sau đó chậm rãi bước đến chỗ
tôi.
“Sao vậy? Con gái lớn về muộn thế này không tốt đâu!”
BỐ HỜ??
WTF??
ÔNG ẤY LÀM GÌ Ở ĐÂY??
Tôi ngạc nhiên đến mức suýt á khẩu.
Chặn đường chúng tôi chỉ để dạy dỗ về chuyện con gái lớn không được về muộn
à? Ồ mai gót! Ông ấy lại tốt như thế từ bao giờ vậy? Nếu thật sự lo cho
tôi cũng không lạnh nhạt dứt khoát đuổi tôi khỏi Vi gia như vậy!
“Vẫn còn giận bố?” Bố hờ tiến gần đến, tháo khăn quàng cổ của mình ra quàng
cho tôi. Tất nhiên hành động này không được tôi đón nhận nên tôi cố sức
né né né!
Ai dè càng né ông ấy càng cố quàng vào!
Một màn
hành động tình cảm bị biến đổi thành trò cười siêu cấp. Tự dưng thấy
buồn cười không tả, tôi phì ra một tiếng, ông ấy cũng vậy, thoải mái
cười như trẻ con.
“Lạnh như vậy mà để hở cổ làm chi? Mau quàng vào cho bố!”
“Đâu có liên quan?” Tôi cúi mặt nói nhỏ, nụ cười tự dưng bay biến, hương vị
dỗi hờn xông đầy cổ họng “Lạnh như vậy, bố đứng đây chỉ để đợi con về
mắng cho con một trận sao?”
“Không phải..” Bố hờ lắc đầu, cuối
cùng cũng vẫn cố gắng quàng bằng được khăn cho tôi mới yêm tâm thở dài
“Con đừng trách Trung Kiên, là bố gọi điện cho nó!”
Mới có vậy mà đã bán vợ..
Phản rồi!
Nhất định ngày mai xử anh te tua!
“Vết thương.. Còn đau không?” Ông ấy đột ngột đưa tay xượt nhẹ lên vết
thương bên vai tôi, đôi mắt sâu trũng xuống đã có mấy phần mệt mỏi khó
tả.
Người đàn ông này là cha của Tịnh Nhi! Cha của Tịnh Nhi
nguyên bản chứ chẳng phải cha của mày đâu Ái Nhi à! Tự dưng thương tiếc
như vậy, đau lòng như vậy là cớ làm sao chứ?
“Không sao!” Tôi lắc đầu tránh thoát. Người đàn ông trung niên lướt qua vài tia mất mát và hụt hẫng “Nó sắp lành hẳn rồi!”
“Vậy thì tốt!” Ông ta cũng gật đầu, nối bước theo tôi nhưng bước chân thả
thật chậm. Tôi không đành lòng, cũng bước chậm theo, con đường dài vô
tận, êm êm tiếng gió. “Khi nãy con qua nhà Trung Kiên thế nào?”
“Cũng tạm ổn!” Nếu như bạn Quỳnh Chi không phải nữ phụ!
“Ừm, ông bà bên đó đều là người tốt, Trung Kiên cũng là hạc giữa bầy gà, vừa tài giỏi lại vừa ngoan ngoãn..” Bố hờ cũng giống như bao người bố bình
thường khác, điềm đạm phân tích cho tôi cái hay cái dở của nhà thông
gia.
Dưng mà có đúng bố bình thường cũng thế này không ta? Mị từ bé đến giờ chưa bao giờ có bố nên cũng không dám nói chắc.
Nhưng mà.. Cảm giác này thật sự không tệ đâu!
“Ít ra.. Nó cũng yêu con thật lòng!”
“Vậy bố thì sao?” Tôi buột miệng, hỏi một câu chẳng liên quan gì. Câu hỏi
này như mọc rễ trong trí óc từ rất lâu, muốn nhổ ra cũng không thể được. Lại nữa! Bạn Tịnh Nhi nguyên bản lại tác quái!!! “Bố có yêu mẹ con
không?”
“Chuyện người lớn con không hiểu được đâu!” Ông ấy cười
gượng gạo, sau đó thấy tôi đang nhìn bằng con mắt kiểu: Đây sắp lấy
chồng, đừng bảo đây bé! Thì liền gãi đầu giải thích “Cái này khó nói
lắm!”
“...”
“Thật ra trong chuyện tình cảm không thể nói
ai đúng ai sai..” Bố hờ tiếp tục, đôi mắt xa xăm “..Chỉ có thể xem cuối
cùng ai là người không phải hối hận mà thôi. Trong cuộc đua tình cảm
này, bố chính là kẻ thua cuộc, quá nhiều điều bị bố bỏ lỡ, đến khi
ngoảnh lại nhìn thì đều đã muộn cả rồi!”
Đây là lần đầu tiên bố hờ nói với tôi một câu dài như vậy!
Thế mà cảm giác khó chịu không hề có, trong lòng cứ lan tỏa những thứ xúc
cảm kì dị không nói được thành lời. Tôi ngẩn ngơ nhìn người đàn ông
trung tuổi, thân thể kinh qua sương gió cuộc đời không giấu được vẻ mệt
mỏi và phong trần, đôi mắt trũng sâu thâm thúy và cái nhìn buồn rầu vô
hạn..
Đó là bố của Tịnh Nhi..
Tôi là Tịnh Nhi.
Đó cũng là bố của tôi!
Mối quan hệ bắc cầu rất lạ nhưng trái tim khát khao có một gia đình lại
không cho phép tôi gạt bỏ. Mặc kệ ông ta đã làm gì, đã nói gì, giờ phút
này.. có thể cho phép tôi có một người bố hay không??
Thở nhẹ một tiếng, tôi tiếp tục bước, con đường dài, những câu chuyện vụn vặt của bố và con gái...