Tuấn Đạt cao ngạo bước vào, khí chất vương giả không tài nào lẫn đi đâu
được. Đúng là không hổ danh nam chủ, khuôn mặt của anh ta vẫn đẹp đến
yêu nghiệt như vậy, nhìn vào là bị hút luôn!
Tất nhiên kẻ bị hút
hồn bởi vẻ đẹp không thực ấy không chỉ có tôi, cả N cô gái khác và nhà
thiết kế nam trẻ trung đứng cạnh tôi cũng không ngoại lệ, ngẩn ra nhìn
anh ta.
Trong căn phòng này, bây giờ đây, chỉ có Tuấn Đạt là tỉnh táo, ung dung đi lại và làm như không biết vẻ ngoài của mình có sức sát thương lớn thế nào với nhân loại. Ngọc Nhi không nhìn anh ta vì mải
khóc cho xong phần của mình, còn bạn Trung Kiên thì tức tối nhéo eo tôi
một cái, ánh mắt nhìn tôi tựa như oán phụ vậy..
Được rồi, cục cưng!! Không nhìn giai-nhà-người-ta nữa là được chứ gì!!! Yêu nà ~~ Nựng cổ nà
“Ồ, Trung Kiên? Cậu cũng có thời gian đến đây??” Tuấn Đạt ánh mắt đầy hứng
thú nhìn qua một lượt, sau đó dừng lại ở chỗ Trung Kiên, nửa vui vẻ nửa
châm biếm hỏi “Không phải dạo này công ty bận rộn lắm sao?”
“Người như cậu còn có thể đi nói gì đến tôi?” Trung Kiên nhếch môi, quan hệ
của hai anh không phải tốt lắm sao? Cái gì mà bạn thân của Tuấn Anh mà?? Tự dưng hôm nay gặp nhau khách sáo quá vậy?? “Lâu nay nghe giang hồ đồn có người trói được trái tim phong lưu của cậu..”
“...”
“Không ngờ đều là người quen..” Trung Kiên giúp tôi xoa cái eo một chút, ôm
lấy tôi như thể thị uy trước cái nhìn thẳng thắn đầy ý chiếm hữu của nam chính “..Đúng là cao nhân bất lộ tướng, sau này em phải đi theo học
Ngọc Nhi nhiều vào!”
“Tại sao??” Tôi nhíu mày, không hiểu ẩn ý
trong lời nói của anh ta. Ngọc Nhi cũng lấy khăn Tuấn Đạt vừa đưa, ngạc
nhiên chấm chấm nước mắt như châu ngọc.
“Người ta có bản lĩnh như vậy.. Em không trói cẩn thận, coi chừng anh bay mất!” Anh ta nhéo mũi
tôi, thâm tình thể hiện hết công suất khả năng sến súa. Đúng là không hổ danh đệ ruột phim Hường Quốc, cách anh ta thể hiện đủ buồn nôn!!
Nhưng trong phòng này có mỗi tôi thấy vậy thôi hay sao ấy.. Vì mọi người đều
tập trung ánh mắt ngưỡng mộ qua bên này rồi!! Đến cả nữ chính bình
thường ít biểu lộ cũng có chút ít ghen tị cũng ham muốn bộc lộ ra
ngoài.. Cũng phải thôi, nam chính như Thấm Đạt kia, lạnh như băng đá, đã vậy còn bá đạo, chiếm hữu cao.. Hay gọi chung là gia trưởng đi cho
nhanh!!!
Yêu một người như vậy, con gái đa sầu đa cảm tất nhiên sẽ cảm thấy không an toàn, không thỏa mãn.
Bảo sao em gái phải tìm vui bên ngoài! Xem đi, bao nhiêu nam phụ của người
ta đều thâm tình ngọt lịm thế này cơ mà.. Chậc, cù tại các thíu lữ bây
giờ thích kiểu cool boy, nếu không đảm bảo em tác giả không bao giờ giao vai nam chính cho bạn Tuấn Đạt!!
“Muốn thì cứ đi!!” Tôi bĩu môi, xoay người ý muốn hoàn thành nhanh công việc. Các người thích chuyện
phiếm thì cứ bàn thôi, tiền các người nhiều như nước biển rồi nên đâu
cần vội vã, nhưng mà tôi thì khác, tôi nghèo lắm, tôi muốn về nhà
hàng!!! Ngay và luôn!! “Ai thèm cản anh chứ?”
“Yo~~ Lạnh lùng quá đó!” Trung Kiên chẳng hề xấu hổ, vui vẻ gật đầu “Bọn này đi trước, các cậu cứ từ từ chọn!!”
“Nhưng.. Em..” Ngọc Nhi có vẻ cố chấp với cái váy tôi đang mặc cực kì, thấy chúng tôi đi một cái lập tức lên tiếng.
Tôi còn không hiểu định tuyến tính cách của nhân vật nữ chính này hay sao?
Ban đầu đúng là em ấy thấy nó đẹp, nhưng cũng không đến mức đẹp đến độ
mê đắm không thể dứt ra được. Căn bản là do nó không thuộc quyền sở hữu
của em ấy, đến tay rồi còn bị kẻ khác cướp mất nên mới thấy nó tốt, muốn giữ cho mình!!
“Sao?” Tuấn Đạt vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ
quay sang hỏi một câu. Mặc dù trong mắt anh ta có ít nhiều ôn nhu hơn
bình thường, nhưng nói thật cũng chỉ có Ngọc Nhi này chịu đựng nổi tảng
băng đó thôi, chứ cho tôi ở cạnh nam chính vài chục phút, đảm bảo tôi sẽ bị đông chết!
“Chiếc váy đó..” Ngọc Nhi níu tay áo Tuấn Đạt khẽ
lay, đôi mắt to tròn vẫn còn hơi ửng đỏ kết hợp với dáng người nhỏ bé
cực kì động nhân.
Ánh nhìn của nam chính dịu dàng không ít, anh
ta khẽ đưa mắt về chỗ tôi đang đứng, một đường thẳng bá đạo đầy ý tứ ra
lệnh. Tự dưng có cảm giác mình như con kiến bé nhỏ dưới chân con người,
tùy lúc có thể bị chà đạp đến chết..
Hơi nóng bực bội trong người nhao ra như thể ngựa đứt cương, thi nhau chạy đua rần rần trong từng
mạch máu. Tôi đứng thẳng trên đôi giày cao gót đen tinh tế Trung Kiên
lựa chọn, giữ lưng và ngực theo đúng chuẩn hoa hậu hiện hành, đưa mắt
cao ngạo nhìn lại anh ta.
Nghĩ mình nam chính giàu có thì ai cũng phải nghe lời anh sao?
Trung Kiên nhà chúng tôi còn tốt hơn anh cả vạn lần!!!
“Có thể nhường cho cô ấy không?” Tuấn Đạt hơi ngẩn người, hiển nhiên anh ta chưa từng thấy bộ mặt này của Tịnh Nhi đi..
Phải rồi, trước đây Tịnh Nhi mê muội anh ta, mê đến mức chết đi sống lại có
bao giờ anh ta thèm để tâm đến đâu cơ chứ? Kẻ này luôn tự phụ bản thân,
coi sự tồn tại của mình cao hơn tất thảy nhân loại. Và thứ xấu xí như
Tịnh Nhi làm sao đáng được anh ta nhìn đến chứ? Hoặc có nhìn đến, thì
muôn đời cũng chỉ thấy ánh mắt mê đắm, tôn sùng của cô ấy giành cho anh
ta..
Chết thật, tự dưng tôi lại làm cái vẻ mặt chống đối này.. Có khi nào nam chính biến thái sẽ có cảm giác hứng thú giống các bạn nam
chính trong ngôn lù khác không ta????
“Đây là đồ Trung Kiên tặng
cho tôi, vật chất có thể không quý giá đến mức không thể mua được, nhưng về mặt tinh thần với tôi mà nói, nó là vô giá!” Tôi nhíu mày nói thẳng, hàm ý không muốn nhường rõ ràng. Đùa gì chứ, bắt nạt chị mày cho đã rồi muốn cái gì là chị phải cho cái đó ư? Mơ tưởng! “Nếu anh có thể đem thứ gì đó vô giá ra trao đổi.. Chưa biết chừng tôi sẽ đồng ý!”
“Chị..” Ngọc Nhi nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn cáu giận để nó khỏi bộc phát ra ngoài. Cam đoan em gái đang nghĩ tôi cố ý để gây sự chú ý với nam
chính nên mới thế đây mà.
“Tịnh Nhi.. “ Tuấn Đạt nhếch môi cười, phong tình vạn chủng, mị lực như tên
bắn ra bốn phía sức sát thương cực kì lớn. Góc phòng, nam thiết kế đã ôm t*ym gục ngã “.. Em muốn đổi thế nào?”
“Để Ngọc Nhi mặc đồ này.. Sau đó cho em ấy đi chung với Trung Kiên!” Tôi cũng cười giả lả, sao
hả, anh dám đem người phụ nữ của mình cho người khác không? Mặc dù tôi
chẳng xem Ngọc Nhi là thứ gì đó vô giá đâu! “Tôi đi cùng anh.. Anh thấy
thế nào??”
“Ê này..” Trung Kiên ôm chặt lấy eo tôi, nhỏ giọng kháng nghị. Anh càng
ngày càng giống vợ nhỏ rồi đó, cũng chỉ là nói cho vui, bực tức cái gì
cho da nhăn nheo chứ?
“Ý này không tồi..” Tuấn Đạt tiến đến chỗ
tôi, nụ cười trên môi càng lúc càng tươi “Trung Kiên muốn đổi chứ? Tôi
không ngại đi chung với Tịnh Nhi đâu!”
“Anh Đạt??” Ngọc Nhi uất ức giậm chân “Anh..”
“Nói đùa thôi!!” Không đợi nam chính đến nơi, tôi cùng Trung Kiên xoay
người, đi qua phòng khác để hoàn thành nốt quá trình trang điểm “Hai
người từ từ chọn đồ, chúng tôi đi trước!”
“Gặp lại ở dạ tiệc tối nay!”
“....”
.
.
.
Tuấn Đạt chưng hửng đứng ở đó nhìn đôi nam thanh nữ tú kia thân mật rời
khỏi. Trong lòng không nhịn được nhảy ra hàng loạt suy nghĩ về Tịnh Nhi
này. Cô nhóc mới ngày nào còn béo ú và xấu xí đến không tưởng, bám anh
khắp mọi nơi, theo anh đi mọi chốn.. vậy mà bây giờ đã trưởng thành, đã
đổi khác, và quan trọng nhất đó là đã không còn dưới tầm kiểm soát của
anh nữa rồi.
A a a ~
Thứ cảm xúc mất mát này là sao?
Tuấn Đạt tổng giám đốc trẻ nhất của thành phố, người vừa trẻ tuổi, vừa tài
năng lại có gia thế hùng hậu như anh chưa bao giờ phải tiếc nuối thứ gì
cả. Càng không có chuyện đồ của mình nắm chắc trong tay lại có thể vuột
mất.
Đúng là trò đời, con cá mất lúc nào cũng là con cá to!!
Tịnh Nhi này..
“Anh muốn để em đi với anh Kiên thật sao?” Ngọc Nhi tiến đến gần, bàn tay
bạch ngọc níu nhẹ, vô lực đến đáng thương “Tại sao? Không phải anh
thích.. chị em đấy chứ?”
“Thích?” Tuấn Đạt nhắc lại từ ngữ đó,
anh chưa bao giờ có cảm giác này với ai cả. Với cô gái nhỏ trước mặt
này, cũng chỉ là ưng mắt, cảm thấy làm chuyện kia rất thỏa mãn nên giữ
lại bên người mà thôi.
Thích một người là thế nào??
“Không phải!” Tuấn Đạt lắc đầu phủ nhận, đưa tay xoa nhẹ gò má trắng hồng êm
ái của cô gái “Chỉ là thấy em ấy rất lạ, như thể đã trở thành người
khác!”
“Anh..” Ngọc Nhi nghiến răng, trí não chạy loạn với hàng loạt suy nghĩ ngổn ngang.
Đàn ông là thế. Một khi đã tò mò về cô gái nào, muốn tìm hiểu về cô ta thì chính là do anh ta có hứng thú!
Kẻ lạnh lùng như Tuấn Đạt lại có hứng thú với con tiện nhân đó???
Đừng hòng!!
Cô ta đã cướp của cô quá nhiều thứ rồi, bây giờ thì đừng có mơ nữa!!!
“Chúng ta chọn váy tiếp được không?”
“Em không muốn cái váy kia nữa?”
“Không muốn!” Thứ mà con tiện nhân đó đã mặc qua tại sao cô lại muốn mặc chứ?
Đúng là bẩn thỉu!
Làm thế nào để nó biến mất đây ta??
Hmmm ~ Kiểu này lại phải kích động Quỳnh Chi thêm một lần nữa vậy. Nữ phụ này nói là độc ác, thật ra vô dụng quá đi!!