Park Mi mở căng mắt, nhìn người con trai đang ôm lấy mình.
– Jun.. ? – Nó yếu ớt nói, mặt nó lấm lem tro đen và bụi cát, cả máu
nữa. Nó dựa cả cơ thể vào người cậu, chỉ duy nhất cậu mới có thể khiến
nó cảm thấy dễ chịu và an toàn.
– Đi thôi..! – Cậu nói.
– Đâu hết rồi ? Bọn họ ấy.. – Nó hỏi nhè nhẹ.
– Sắp chết rồi! Đám cháy sẽ lan ra cả căn nhà. Trước điều đó chúng ta phải đi thôi.
– Ừ, cả..Emy nữa này. – Nó liếc sang cơ thể ẻo lả dưới sàn của cô.
Jun không hỏi tại sao lại cứu Emy, nhanh chóng đưa cả hai người ra
khỏi căn nhà. Tuy có chút khó khăn, nhưng thật may mắn ! Cậu cùng nó và
cô đã ra khỏi căn nhà nguy hiểm một cách an toàn. Khi cả ba vừa bước ra, cũng là lúc đám cháy đã phừng phừng lan nhanh đến nhiều phòng khác rồi
cuối cùng là cả căn nhà! Một đám cháy khổng lồ rực rỡ giữa buổi xế
chiều..
Một mình cậu và nó chắc chắn không làm hết vụ này. Còn cả người của Zeus, họ đã đổ xăng xuyên suốt căn nhà để bảo đảm.
Ở ngoài, bầu trời thoáng đãng hơn hẳn. Nó hít thật nhiều không khí,
nó đã lo sợ rằng, sẽ không được hít thở như thế này nữa lúc còn ở trong
căn biệt thự. Cả khu phố là một dãy limo đen của Zeus. Phía giữa có một
chiếc xe Lamborghini màu đỏ, của Jun. Nổi bật và sang trọng hơn bao giờ
hết.
Jun bế Emy vào hàng ghế sau. Cô nằm dài ra, đã được cầm máu ở tay.
Tuy đau những cô cảm thấy sung sướng hơn rất nhiều ! Cô nợ Park Mi một
lời xin lỗi, và một ân huệ. Bây giờ cô đã tự do rồi. Cô thật sung sướng.
Park Mi ngồi ghế cạnh Jun, còn Jun lái xe phóng đi. Theo sau là hàng siêu xe của Zeus..
Nó biết, Blue sẽ không bao giờ chết dễ dàng như thế. Việc này chẳng là gì với Blue.
…
– Các em đã đi đâu thế ?? – Giọng cô hiệu phó la lên thất thanh. Cô
thật sự là bực bội khi thiếu hai học sinh “vô trách nhiệm” này. – Cả
trường đi chơi , còn các em trốn đi riêng sao ? Từ tối hôm qua đến tận
chiều hôm nay, có biết tôi và bảo vệ phải tìm các em thế nào không ? lỡ
các em bị gì thì sao ? Ai sẽ chịu trách nhiệm ? Là tôi chứ ai !! – Cô
tức tối khiển trách.
Jun và Park Mi im lặng đứng đối diện cô. Cả hai hoàn toàn chẳng nghe
thấy những gì cô đang lải nhải, họ chỉ liếc nhìn nhau, và mỉm cười.
Những nụ cười nhẹ nhàng thể hiện “chúng ta vẫn an toàn, và mãi mãi thế”.
Cô hiệu phó cứ la mắng mãi, nhưng chẳng thấy Jun và Mi có vẻ gì lắng
nghe, nên im bặt, mặt đỏ phừng phừng bó tay dậm chân quay về phòng mình.
Bây giờ là 8h tối. Trên sân thượng khách sạn, trường đang mở tiệc đêm vì trên đó có hồ bơi rất lớn. Nhạc, thức ăn và các cô gái mặc hai mảnh
nhằm cơ hội khoe cơ thể xinh đẹp. Cả Lily và Bảo Duy cũng đang ở trên đó nói chuyện với nhau.
Jun vòng tay từ đằng sau ôm lấy Park Mi. Nhẹ nhàng, chậm rãi, nâng
niu. Cả hai đang ở ban công chính khách sạn. Trước mắt họ, là cả một
thành phố San Francisco lấp lánh như một dải ngân hà xinh đẹp giữa màn
đêm. Còn gì lột tả được sự hào nhoáng phồn hoa của nó ? Đứng ở độ cao
hợp lí như thế này, ngắm cảnh đêm đẹp nhất.
Chỉ cần, ngước mắt lên, là cả một bầu trời rộng lớn hiện ra. Màn đêm
đen rực rỡ đầy ắp sao và sao. Ánh đèn thành phố cũng không che lấp được
sự lung linh của chúng. Những vì sao lớn nhỏ, hoà quyện với nhau, lấp
lánh và yên bình.
Cả hai trải thảm nằm ngước nhìn lên trời. Thật bình yên. Cảm giác như muốn dừng lại ở khoảng thời gian này mãi. Khi mà bàn tay ấm nóng giữ
chặt tay nó, bờ môi mỏng kia hôn nhẹ lên trán nó. Thế giới này chắc chưa có gì tuyệt vời và đẹp đẽ hơn điều này.
~ At night when the stars light up my room, I sit by myself..
Talking to the moon…
Trying to get to you…
In hopes you’re on the other side talking to me too
Or, am I a fool who sits alone and talking to the moon.. ~
( Talking to the moon _ Bruno Mars _ Bài hát nó hợp hoàn cảnh mà :)) Mấy bạn thử nằm ngắm sao nghe bài này siêu hay í )
– Em đói không ?
– Không. Còn anh ?
– Có.
– Sao không đi ăn ?
– Muốn bên cạnh em.
– …
Hai người hết thủ thỉ rồi lại mỉm cười, chẳng biết ngoài cửa ban công có đôi mắt của Mị Nhi nhìn một cách bực bội. Cô từ hôm qua tới giờ
không thấy mặt Jun đã ấm ức khó chịu rồi, bây giờ vừa tìm thấy cậu ở ban công thì Park Mi lại nằm bên cạnh ! Cô thật sự ghen tức Park Mi lắm
rồi. Cô ước gì có cây súng nào ở đây cô sẽ bắn cả Park Mi ra thành trăm
mảnh.
Suy nghĩ mất kiểm soát, Mị Nhi điên tiết đá một phát, cánh cửa ban
công bật ra bởi mũi giày cao gót quá mạnh mẽ. Trên tay cô vẫn còn ly
rượu whiskey sóng sánh uống chưa hết, váy dạ tiệc xộch xệch, chân nhanh
thoăn thoắt bước mạnh tới. Khuôn mặt cô đỏ bừng bừng. Bây giờ thì cô
chẳng quan tâm hình tượng ngây thơ gì đó của mình đã cố giữ trước mặt
Jun nữa.
– Tại sao hai người không lên trên tham gia tiệc ??? – Không còn câu hỏi nào, Mị Nhi đành tức tối hỏi.
Cả Jun lẫn Park Mi ngạc nhiên nhìn. Cô ta ở đâu ra thế này ?
– Anh Jun ! Từ hôm qua tới giờ, anh đi đâu cơ ?? Em tìm khắp nơi, hỏi rất nhiều người cũng không thấy !! Anh biết anh làm người khác lo thế
nào không ??? – Cô xả một tràng dài.
– Tôi đi đâu có cần cô quan tâm ? – Một thành phần rắc rối nữa, Jun
nghĩ. Lại phiên bản Kiều Hà 2 mỗi cái ngốc nghếch và bướng bỉnh hơn
nhiều.
– Anh..?! Anh đi với con này, phải không ?? – Cô giơ thẳng tay chỉ
vào mặt Park Mi trân trối. Đáp lại ánh nhìn thiêu lửa của cô, Park Mi
chỉ lơ đễnh nhìn lại một cách chán ngán.
– Ừ. Vậy thì sao. – Jun siết tay Park Mi chặt hơn, miệng nói.
Splashhhh !
Toàn bộ ly rượu whiskey nồng nặc đáp thẳng vào mặt Park Mi. Bắn cả
vào mắt nó. Nó rên nhẹ, tay dụi mắt vì vị rượu cay nồng mạnh mẽ như muốn nuốt chửng con ngươi nó. Rượu dính cả vào chiếc áo trắng…