Park Mi choàng tỉnh. Đôi mắt ướt đẫm của nó mở trừng trừng. Nó thật
sự đã tỉnh. Đồng nghĩa với việc không còn những ảo ảnh kinh hoàng kia
nữa. Nó thở dốc, liếc xung quanh, nơi đây là đâu mà đáng sợ không kém
với giấc mơ của nó. Hình như là một căn nhà hoang tối om. Chỉ có ánh
nắng yếu nhạt hắt vào chiếc cửa sổ nhỏ góc phòng. Chiếc rèm cũ bịt kín
ngăn cho nó không nhìn được bên ngoài. Căn phòng hoang tuy cũ nhưng khá
đầy đủ. Có giường, bàn ghế và đồ ăn sẵn trên chiếc bàn.
Nó mệt mỏi đứng dậy nhưng mau chóng ngã mạnh xuống. Cơ thể nó không
thể kiểm soát nổi : rũ rượi và mệt mỏi. Quả là liều thuốc mạnh. Khiến cơ thể người ta từ mạnh mẽ tới đâu cũng yếu ớt như tàu lá. Thế nhưng nó
vẫn cố chống hai tay đứng dậy, bằng chút sức lực ít ỏi của mình, Park Mi cũng dậy được. Đôi chân trầy xước của nó đau đớn đến nỗi muốn khuỵu
xuống. Nó chậm rãi bước nghiêng ngả đến chỗ chiếc bàn ăn. Có người đã
sắp sẵn cho nó một đĩa sandwich gà hầm và một ly nước. Nó nhếch môi,
không thèm đếm xỉa giơ tay hất đĩa đồ ăn xuống đất. Xoảng. Chiếc đĩa vỡ
thành trăm mảnh còn đồ ăn thì vương vãi. Nó đưa chân giẫm qua những
miếng sandwich ấy đầy căm giận.
– Được thôi, thích chơi đùa cùng với tôi, tôi sẽ cho cô nếm thử cảm
giác của sự thua cuộc như thế nào. – Nó lẩm bẩm. Khuôn mặt lạnh như
băng.
Hiện bây giờ nó không thể cứ ngồi im khóc lóc và bất lực. Nó không
phải công chúa đợi chờ hoàng tử đến giải cứu. Đợi như thế có khi nó đã
chết lâu rồi.
Park Mi cầm lấy ly nước, dù ghét phải đụng đến đồ của kẻ thù nhưng
đây là điều nó phải làm, nó uống một hơi nhằm lấy lại chút năng lượng
đánh bay cái thứ thuốc chết tiệt kia. Mong là thế. Sau đó nó chạy vào
phòng vệ sinh, dùng tay móc họng để nôn ra. May là hôm qua nó ăn khá
nhiều nên bây giờ có cái mà nôn. Hi vọng thức ăn bị nôn ra sẽ mang theo
cái thứ dung dịch đó cuốn gói khỏi cơ thể nó.
Park Mi chậm rãi đi quanh phòng. Nó cảm thấy đã ổn hơn đôi chút.
Người vẫn mệt nhưng ít nhất còn có thể đi lại. Nó sờ thấy một cái gậy
bóng chày rất cũ ở dưới gầm giường. Hẳn căn phòng bỏ hoang này là của
một đứa con trai mê thể thao. Đôi môi anh đào của Park Mi khẽ cong lên,
nó cầm theo chiếc gậy để bên mình, rồi leo lên chiếc giường lò xo cọt
kẹt nằm ngủ một giấc…
~
Emy nhìn ông chủ của mình. Đôi mắt cô có phần thoả mãn. Nhưng thật ra cô đang muốn lao tới, giết chết ngay người đàn ông này, Blue.
– Sao ? Bây giờ chỉ cần cô ta chết….. tôi sẽ xong nhiệm vụ cuối cùng ! Lúc đó, đừng quên lời cam kết của ông mười năm trước ! – Emy nhướn một
bên mắt lên. Cô đang hồi hộp, phải.
– Được thôi. Nhưng để chờ xem cô có thể giết chết được chưa đã!
– Tôi hỏi ông một câu được chứ ? Tại sao ông phải giết chết cả nhà Park ? Ông có oán thù gì sao ?
– Chuyện này, không phải dễ dàng cho cô chĩa mõm vào! – Người đàn ông gằn giọng đủ khiến Emy im bặt.
~
– Chủ tịch! Có đứa mang người đến! – Ở ngoài một người vệ sĩ chạy vào.
– Ai ??? – Ông ta la lớn.
– Zeus!!
~
Emy đẩy cách cửa kêu cọt kẹt. Không khí trong phòng ngột ngạt và lạnh lẽo. Cô ngó quanh, điên tiết khi thấy đĩa đồ ăn bị hất tung vỡ thành
trăm mảnh dưới sàn, chứng tỏ chủ nhân không thèm đoái hoài gì đến. Đôi
mắt sắc lạnh của Emy ngước sang nhìn Park Mi đang nằm trên giường ngủ
ngon, trông không hề sợ hãi hay lo lắng. Mà rất thản nhiên.
– Dậy mau!! – Emy tiến đến giật mạnh tóc Park Mi đau điếng. Nó mở
mắt, nhưng Emy vẫn không buông mái tóc nó ra mà còn giật giật hơn khiến
da đầu nó đau buốt. Nó giơ thẳng chân đạp một phát vào bụng cô khiến cô
phản ứng không kịp ngã bật ra.
-… Cô! – Emy trừng mắt vội đứng dậy – Không sợ hay sao mà dám đạp vào bụng tôi??!
– Không sợ hay sao mà dám giật tóc tôi ? – Park Mi nhếch miệng, khuôn mặt bây giờ vô cùng lạnh lẽo và tàn nhẫn, sẵn sàng làm bất cứ chuyện
gì. Đôi mắt nâu sắc lạnh như dao liếc thẳng vào Emy, bùng lên một tia
sáng băng lãnh cũng khiến người ta nhìn vào thôi đều sởi cả gai ốc.
Emy đứng dậy chạy như bay đến tát một cái trời giáng vào mặt Park Mi. Bên má nó đỏ lên, Park Mi không vừa đứng phắt dậy đẩy mạnh Emy về phía
sau, sau đó tiến tới tát hai cái hai bên má Emy, cái tát mang theo sự
khinh thường tột cùng
– Trả cô hai cái tát cả thảy! Một cái cô cho tôi lúc mới vào trường
cô còn nhớ chứ ? – Park Mi mỉa mai từng lời như đang nói chuyện với một
người rất thấp hèn.
– Tôi đến có chuyện! Không phải để đấu đá với cô! – Emy bực tức nói,
rút ra một khẩu súng ngắn sẵn có trong túi bên hông. Chĩa thẳng vào trán Park Mi. Lần này thì Park Mi phải buộc đứng im, nhưng dường như khuôn
mặt thản nhiên chẳng sợ ai vẫn giươnh lên nhìn Emy khiêu khích.
Emy đẩy họng súng chạm vào trán Park Mi khiến nó phải ngồi xuống
giường. Cô ta cười nhẹ, tay kia vuốt khẽ mái tóc xoăn lọn uyển chuyển.
– Cô biết không, tôi đúng là người của Blue, nhưng là tôi bị bắt cóc
vào năm mười tuổi, từ đó đến giờ tôi được nuôi dạy trở thành một điệp
viên lẫn vệ sĩ của cái tổ chức áo đen này! Cô biết trước kia tôi là ai
không ?? – Emy nói gằn từng chữ. Đôi mắt lại có chú gì đó tiếc nuối đằng sau vẻ mạnh mẽ.
– Không!
– .. – Emy mỉm cười buồn, thở nhè nhẹ – Con gái chủ tịch tập đoàn Elizabeth, là con gái một!
-……
Park Mi khá ngạc nhiên. Tập đoàn Elizabeth nổi tiếng với kinh doanh
các hãng sản phẩm được ưa chuộng trên nhiều nước. Và bây giờ đang giữ vị trí thứ hai mươi trên thế giới. Khá là giàu mạnh, tuy nhiên hai ông bà
chủ tịch đã già nhưng không thấy tăm hơi con cháu đâu. Thì ra là..
– Cô bị bắt ? Họ không tìm được sao ? – Park Mi nhíu mày.
– Cô nghĩ tìm ra được một đứa bé đang nằm trong tay một tập đoàn như
Blue là dễ sao ? – Emy nói. Kèm theo đó là một sự thất vọng.
– Blue rất xảo trá. Họ làm mọi thứ mà người ngoài không biết, cảnh
sát có muốn bắt cũng không tìm nổi một bằng chứng vì họ quá tinh vi và
sở hữu những thiết bị quá hiện đại nhằm che mắt mọi người. Cô biết
không, không phải chỉ mỗi tôi bị bắt đi từ bé để phục vụ cho Blue, còn
khá nhiều người đấy.
– Ai ?
– Eun Nam. Một trong đám bạn của cô. Và.. Ánh Ly. – Emy bật cười như vừa vạch mặt được thứ gì hay ho lắm.
Còn Park Mi sững người.
Eun Nam ?
Ánh Ly ?
Người của Blue ???
– Không tin ! – Nó nói.
– Cô không tin ? Được thôi vì đó là việc của cô. Eun Nam được cử đến
trường Snow từ sớm để thăm dò tình hình. Sau đó Ánh Ly cũng được cử vô
tiếp cận với queen bee số 1 của trường là Kiều Hà để moi thêm được nhiều thông tin. Lúc cô vào học, Ánh Ly đã là người săm soi cô đầu tiên, sau
đó cô ta dụ Kiều Hà đến gây sự với cô, để rồi Ánh Ly có thể tiếp cận
được cô. Sau khi tìm hiểu cô xong, Ánh Ly nghỉ chơi với Hà và từ đó rất
lặng lẽ, không phải vì cô ta sợ, mà vì cô ta đang làm nhiệm vụ! – Emy
nói – Còn Eun Nam, đã định tiếp cận và tán tỉnh cô, để hai người yêu
nhau và moi được thông tin từ cô. Nhưng cậu ta không ngờ trước được rằng chính thằng bạn “giả” của cậu ta là Jun đã yêu cô. Thế là cậu ta chẳng
làm được gì hơn. Và cô biết tại sao sáng nay Eun Nam bị bắn chứ ?
Park Mi đờ đẫn vì phải tiếp nhận một loạt tin quá sốc. Nhưng nó vẫn
sẽ chưa tin hoàn toàn vì chỉ khi chính nó chứng kiến được sự thật thì nó mới chấp nhận.
– Lily. Haha, bạn thân yêu dấu của cô đấy. LILY ĐÃ BẮN EUN NAM! Cũng
may cậu ta chỉ bị thương không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu Eun Nam mà
chết thì Blue đã không ngồi yên thế này. – Emy nhướn lông mày lên.
Lần này thì Park Mi thật sự không tin. – Cô nghĩ tôi tin cô à ? Bạn của tôi, tôi không biết sao ? – Park Mi nhếch miệng.
– Ờ đấy tôi nói xong chuyện này rồi, cô không tin kiểu gì cũng sẽ tin bởi vì đây là sự thật. Lily không nằm trong Blue, nhưng cô ta là gián
điệp của một tổ chức khác! Tên là gì tôi cũng không rõ.
– Cô nói với tôi tất cả những chuyện này để làm gì ? để tôi sợ và mất lòng tin vào bạn tôi sao ? Hình như cô đang mơ rồi.
Park Mi cảm thấy nực cười. Có chết nó cũng không tin Eun Nam, Ánh Ly
là người của Blue. Còn Lily là gián điệp. Chuyện này thật hoang đường,
không có chứng cứ, chỉ là một lời nói suông thì làm sao nó có thể tin
nổi ?
– Tôi nói không phải vì những lí do vớ vẩn ấy. Vì đây là lần cuối cô
được hít thở và ăn nói, tôi sắp giết cô! Thế nên, trước khi cô chết cô
nên biết vài điều cho thanh thản!
– Cô phải giết tôi ? – Park Mi nhếch miệng.
– Đúng. Sau khi giết cô tôi sẽ được quay trở về với gia đình sau chục năm thất lạc! Sẽ thoát khỏi những thứ đáng sợ và khó hiểu của Blue! Sẽ
không còn phải giết người, không còn phải nhuốm máu đầy bàn tay nữa!!!
Tôi không muốn. Đây là nhiệm vụ cuối cùng! Hoàn thành được điều này, tôi và có thể nhiều đồng nghiệp nữa được tự do ! Vì vậy, hãy ra đi thanh
thản. Tôi không ghét cô, tôi chỉ làm nhiệm vụ và đây là bắt buộc! …
Emy giơ cây súng lên, chiếc súng ngắn đã được nạp sẵn đạn lạnh lẽo
hướng về phía ngực trái cô gái trước mặt. Chỉ vài giây nữa thôi, Park Ji May sẽ chết. Chấm dứt gia tộc họ Park. Chấm dứt nhiệm vụ chục năm truy
lùng của Emy, thả cô về với xã hội và tự do. Cô ghì họng súng, khuôn mặt lạnh tanh nhìn Park Mi. Đáp lại điều đó, Park Mi ngẩng cao mặt nhìn
lại, đôi mắt sâu hút xoáy vào tâm can sắc như lưỡi dao, không một vẻ sợ
hãi…