Đỗ vĩ minh nghe thế thì thật sự ngây người. Ánh mắt trừng thật to, miệng sắp nhét vừa một quả trứng đà điểu
“ngươi nói cái gì?”
“ta nói ngươi có nguyện ý ở cùng ta cả đời không?”
Đỗ vĩ minh lắc lắc đầu, lấy tay sờ sờ trán cảnh nguyên, ừ, hơi nóng, có lẽ là uống hơi nhiều nên nói mê.
“cảnh nguyên, ngươi uống nhiều rồi, nhanh đi ngủ một lát.”
“vĩ minh, ta hiện tại rất thanh tỉnh. Ta đã thích ngươi từ lâu, ngươi có
nguyện ý cùng ta làm bạn đến già hay không? Ta cam đoan về sau đều đối
tốt với ngươi.“
“cảnh nguyên, ngươi uống nhiều rồi, loại chuyện này không thể nói đùa.”
“ta không nói đùa, ta nói đều là thật. Ta đã nói qua với hoàng huynh, sẽ không cưới vợ sinh con.”
Đỗ vĩ minh nhìn cảnh nguyên rất chân thành thì có chút không thể tin. Hai
người không phải là bạn tốt sao? Sao lại biến thành cảnh nguyên thích
mình, muốn cùng mình nắm tay đến già, thật là loạn quá.
“vĩ minh, từ lần đó ngươi cứu ta, ta đã thích cảm giác ở cùng ngươi. Cho nên mới
năm lần bảy lượt đến đó tìm ngươi, càng ở chung ta lại càng thích ngươi. Ngươi nếu không phản cảm chuyện nam tử mến nhau, vì sao hai chúng ta
không thử xem?“
“chúng ta, chúng ta là bạn tốt, sao tự dưng biến thành…”
“vĩ minh, ngươi nói thực đi, ngươi chán ghét ta phải không?”
Đỗ vĩ minh lắc lắc đầu, nói thật mình thật sự không chán ghét
ở chung cùng cảnh nguyên, phải nói là thích ở chung cùng hắn. Nhưng cái đó và thích hắn là hai chuyện khác nhau.
“vậy ngươi cảm thấy tướng mạo ta thế nào?”
Tướng mạo cảnh nguyên không có gì để chê, là một đại soái ca.
“vậy ngươi cảm thấy dáng người ta thế nào?” Lưu cảnh nguyên còn đặc triển lãm bản thân một chút.
Đỗ vĩ minh nhìn, lưu cảnh nguyên hiện tại thân cao ngoài một thước tám,
đại khái là vì ở trong quân đội, dáng người của hắn thật sự tốt lắm. Dù
sao so với thân thể nhỏ nhoi của đỗ vĩ minh, tuyệt đối là không cùng một cấp bậc.
“ điều kiện của ta thế nào?”
Cái đó còn cần nói
ư? Người là vương gia, dưới một người trên vạn người, vừa có tài vừa có
thế, dựa theo cách nói hiện đại là đốt đèn lồng tìm cũng không được.
“nhân phẩm của ta thế nào?”
Phẩm hạnh của cảnh nguyên, đỗ vĩ minh cảm thấy rất không tệ, làm người chân
thành, làm người có đảm đương, nhiệt tình yêu nuóc, đối xử tử tế với dân chúng, nhân phẩm đương nhiên cũng không thành vấn đề.
“vậy ngươi cảm thấy ta có chỗ nào không tốt sao?”
Tuy nói không người nào toàn vẹn, nhưng nếu để đỗ vĩ minh chấm điểm cho lưu cảnh nguyên, chắc sẽ đạt 9.5 điểm. Muốn hỏi chỗ nào không tốt, chính là đôi khi quá mạnh mẽ.
“vậy vì sao ngươi không thể ở bên ta ?”
Chuyện này không giống nhau nha. Ngươi có điều kiện tốt, ngươi thích ta, ta
liền nên ở bên ngươi? Đây có phải mua đồ thích thì thanh toán tiền là
được đâu.
Đây là chuyện cả đời người, đỗ vĩ minh cho tới giờ vốn
không nghĩ tới vấn đề này. Không phải không nghĩ tới chuyện kết hôn, đỗ
vĩ minh vẫn chưa kết hôn là vì dựa theo cách nói hiện đại hắn còn chưa
đến tuổi kết hôn pháp định. Huống chi giới thiệu cho hắn đều là tiểu cô
nương mười ba bốn tuổi, đây không phải là giết hại cây non tổ quốc của
sao?
Hơn nữa đỗ vĩ minh vẫn cho rằng tính hướng của mình là bình
thường, ừ đời trước đến giờ vẫn thích nữ sinh. Tuy đời này còn chưa gặp
được cô gái mình thích, nhưng đời trước đã gặp được, sao giờ lại biến
thành như vậy ?
“cảnh nguyên, điều kiện của ngươi tốt lắm, nhìn
khắp toàn bộ thân quốc có lẽ không ai có điều kiện tốt hơn người, nhưng
ta thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Chúng ta vẫn là bạn tốt, vì là bạn bè nên đối tốt với nhau, đó là nghĩa khí. Nhưng ta cho rằng ta
thích con gái.”
Lưu cảnh nguyên nghe thế, trầm mặt xuống.
“ngươi sao biết ngươi thích con gái? Ngươi thử qua rồi?”
“việc này, việc này đương nhiên không có, nhưng ta chưa từng thích con trai, đương nhiên là thích con gái.”
“ngươi lại chưa thử thích con trai, sao có thể khẳng định mình không thích con trai?“
Đỗ vĩ minh thấy mình thật là có miệng khó trả lời, hôm nay lưu cảnh nguyên rất khó chơi, bình thường nói không nhiều lắm, nhưng hôm nay nói đặc
biệt nhiều, đến nỗi mình cũng không biết nên trả lời thế nào.
“cảnh nguyên, ta thật sự cảm thấy hai chúng ta vẫn làm bạn bè thì tốt hơn. Chúng ta có thể cả đời làm bạn tốt.”
“vĩ minh, ta rõ ràng nói cho ngươi, ta cho tới giờ không hề muốn làm bạn
với ngươi, ta hy vọng chúng ta có thể làm người yêu, cả đời bên nhau.
Nếu ngươi thật sự không thể chấp nhận ta, chúng ta là không thể làm
bạn.”
Đỗ vĩ minh nghe thế thì ngây người, đây là ý gì? Nếu mình
không chấp nhận tiếp thụ hắn, vậy về sau hai người ngay cả bạn bè cũng
không thể làm? Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.“ngươi hiện tại không
cần trả lời ta, ta cho ngươi thời gian, hãy suy nghĩ kỹ một chút. Chúng
ta hai ngày nữa bàn lại.” Nói xong câu đó, lưu cảnh nguyên liền rời đi.
Đỗ vĩ minh cả người đều rối loạn, bảo mình suy nghĩ, suy nghĩ cái gì? Cảnh nguyên là người bạn tốt nhất của mình từ khi đến thế giới này, thậm chí có thể nói là thân nhân, đỗ vĩ minh cùng hắn chia xẻ rất nhiều chuyện
bình thường sẽ không nói với người khác.
Cho dù nhận oa nhi làm
đệ đệ, có chu văn, vương võ, liên đại làm người nhà, nhưng đỗ vĩ minh
biết mình đối với cảnh nguyên không giống như thế. Đám chu văn có thể là thuộc hạ đắc lực, oa nhi là đệ đệ mình yêu thương, nhưng bọn họ đều
không giống với cảnh nguyên. ở trong lòng đỗ vĩ minh, lưu cảnh nguyên
tuyệt đối là người bạn tốt nhất của mình, có thể vì hắn làm bất cứ
chuyện gì.
Tựa như lúc trước biết cảnh nguyên ở biên quan gặp
nạn, mình có thể mạo hiểm chiến hỏa đi qua giúp hắn, đây là một loại
tình nghĩa. Nhưng hắn cho tới không thể ngờ cảnh nguyên lại không nghĩ
như vậy.
Hóa ra cảnh nguyên có tâm tư như vậy với mình, trong
lòng đỗ vĩ minh ngũ vị tạp trần, nói không rõ là cảm giác gì, giống như
bị phản bội, nhưng trong lòng lại có chút thoải mái.
Điều này
cũng giải thích vì sao cảnh nguyên sau khi khỏi thương vẫn năm lần bảy
lượt chạy đến thôn nhỏ của mình, phải biết kinh đô cách thôn tu hành
không gần.
Nếu là lễ mừng năm mới, hắn cũng sẽ tận lực tới trải
qua cùng mình, nếu biết mình có gì phiền toái hắn cũng sẽ giúp đỡ xử lý. Đỗ vĩ minh vốn không biết, biết rỗi cũng vẫn cho rằng đó là tình nghĩa, hóa ra mình nghĩ lầm rồi.
Tối nay cả đỗ vĩ minh và lưu cảnh
nguyên đều ngủ không ngon, buổi sáng đỗ vĩ minh cũng không đến tiền
thính ăn sáng, lưu cảnh nguyên sau khi biết cũng gật gật đầu. Có lẽ
trong một chốc hắn còn không tiêu hóa được tin tức này, vẫn nên cho hắn
chút thời gian.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh đỗ vĩ minh
ăn không ngon ngủ không yên, đôi mắt nhanh chóng thâm quầng. Lưu cảnh
nguyên cũng không tốt hơn, cho nên ngày thứ ba khi hai người bọn họ gặp
mặt, chính là cảnh hai quốc bảo gặp mặt.
Kỳ thật đỗ vĩ minh vẫn
chưa nghĩ thông, tuy đời trước cộng với đời này đã sống hơn ba mươi năm, nhưng hắn đúng là chưa yêu bao giờ. Đời trước là vì không gặp được ai
thích hợp, đời này lại vì bận việc sinh kế, nhưng đỗ vĩ minh vẫn cho
rằng mình thích con gái chứ không phải đồng tính, sao cảnh nguyên lại
thích mình. Thật không nghĩ ra.
“vĩ minh, trước hết lại đây ăn
một chút đã. Điểm tâm này là hoàng huynh thưởng cho ta, bên ngoài không
có mà ăn đâu, ngươi mau tới nếm thử.”
Đỗ vĩ minh không đành lòng
cự tuyệt, thuận theo ngồi xuống, cảnh nguyên đã đem đũa đưa cho hắn. Gắp một khối, mềm mại trơn nuột, vừa vào miệng đã tan ra, còn có một mùi
thơm ngát thản nhiên, quả nhiên là không giống với điểm tâm bán bên
ngoài.
“thế nào, hương vị cũng không tệ lắm chứ.”
“ngươi
đừng chỉ nhìn ta ăn, ngươi cũng ăn đi.” Đỗ vĩ minh bị tầm mắt trắng trợn của cảnh nguyên làm cho đỏ mặt, trước kia cũng không phải chưa từng bốn mắt nhìn nhau, nhưng giờ cảm thấy đặc biệt mãnh liệt.
“ta đã ăn rồi, đây là cố ý mang về cho ngươi ăn.”
Đỗ vĩ minh ăn điểm tâm uống nước trà, lưu cảnh nguyên liền nhìn hắn, trong lúc nhất thời đôi bên an tĩnh lại. Kỳ thật điểm tâm vốn không lớn, chỉ
có mấy khối, nhưng đỗ vĩ minh thận trọng nhấm nháp đến nửa ngày mới
xong. Đỗ vĩ minh vẫn chưa nghĩ ra cự tuyệt lưu cảnh nguyên thế nào.
“vĩ minh, ngày đó chuyện ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“cảnh nguyên, nói thật, ta vẫn cho chúng ta tốt nhất nên là bạn, có thể cả
đời như vậy. Về việc người nói, ta thật chưa từng nghĩ tới.”
“vậy ngươi hai ngày nay nghĩ thế nào? Ngươi không phải nói không bài xích
nam tử mến nhau sao? Ngươi hiện tại cũng không có ý trung nhân, vì sao
chúng ta không thể thử xem ?”
“cảnh nguyên, ta cảm thấy chúng ta
vẫn không quá thích hợp. Ngươi là vương gia, về sau còn phải cưới vợ, mà ta cũng thế, ta hy vọng có thể tìm một người cùng ta bên nhau cả đời.
Ta về sau cưới vợ tuyệt đối sẽ không nạp thiếp…”
“vĩ minh, nếu
ngươi có thể đồng ý cùng bên ta, ta ngày mai liền tấu với hoàng huynh,
nạp ngươi làm chính phi được không? Ta cam đoan về sau tuyệt đối sẽ
không nạp thiếp.”
“nào có chuyện thú nam phi.”
“nếu ngươi không thích, ta xin hoàng huynh từ chức cùng ngươi về thôn sống được không?”
Lời lưu cảnh nguyên thật ngoài dự kiến của đỗ vĩ minh, hắn thật không ngờ
cảnh nguyên có thể vì hắn làm đến như vậy. Kỳ thật mình không phải đối
với hắn không hề có cảm giác, nhưng nếu nói đó là tình yêu thì đỗ vĩ
minh thấy không phải. Mình còn chưa nghĩ kỹ, sao có thể đồng ý với cảnh
nguyên.
“cảnh nguyên, ngươi hãy nghe ta nói. Hiện tại thế cục còn chưa ổn định, tình hình biên quan ngươi cũng biết, nói không chừng ngày nào đó sẽ lại có đột biến, ngươi hiện tại từ chức sao có thể không làm
hoàng thượng thất vọng. Ta đối với ngươi không phải hoàn toàn không có
cảm giác…”
“thật ư?, vậy ngươi cứ nhìn xem biểu hiện của ta. Ta thật sự sẽ tuân thủ lời hứa toàn tâm toàn ý với ngươi.”
“cảnh nguyên, ngươi hãy nghe ta nói hết, ta thừa nhận đối với ngươi không
phải không có cảm giác, nhưng ta cảm thấy đó không phải cảm giác mến
nhau, ta thật sự nói không rõ. Ta đã đi một đoạn thời gian, ta muốn về
trấn trước. Ngươi đừng đi theo, ta nghĩ tạm thời rời xa một chút, để ta
có thể cẩn thận suy nghĩ rõ ràng. Chờ người hết bận rồi hẵng đến tìm ta, ta khẳng định cho ngươi một câu trả lời thuyết phục được không?”
Kỳ thật tình huống như vậy cảnh nguyên đã đoán được trước, tuy không có
kinh hỉ nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Tính cách của đỗ vĩ
minh mình rất rõ, hắn nói còn muốn suy nghĩ thêm chính là thật lòng nghĩ vậy. Không thể làm căng quá, nên cho hắn một chút thời gian.
“được rôi, ngươi về trấn trước, ta quá vài ngày lại đến thăm ngươi. Nhưng
ngươi phải đồng ý với ta, suy nghĩ cho kỹ, hy vọng lần sau đáp án của
ngươi là đáp án ta muốn.”
Đỗ vĩ minh gật gật đầu liền chuẩn bị
rời đi. Không ngờ cảnh nguyên từ sau lưng ôm lấy hắn,“vĩ minh, lần sau
ta ngươi phải đồng ý với ta nhé.” Đỗ vĩ minh bị tư thế này làm cho mặt
mày đỏ bừng, tư thế này thật quá thân mật.
“nói với ta, ngươi sẽ nghĩ thật kỹ.”
“ừ.”
“tốt lắm, lần sau ta đến đừng làm ta thất vọng.”
Cảnh nguyên lúc trước còn nói để mình suy nghĩ, sao giờ lại biến thành đừng
làm hắn thất vọng, đỗ vĩ minh trong đầu cảm thấy như tương hồ. Cảnh
nguyên thấy hiệu quả tốt, mới buông ra hôn hai má hắn một chút. Đỗ vĩ
minh mặt càng đỏ hơn, bối rối chạy đi.