Đi ra khỏi nhà, đập mắt đầu tiên là một mảnh ruộng xanh mướt, xa xa có
thể thấy vài người đang canh tác, cách cửa trăm bước là một con sông, Đỗ Vĩ Minh tính toán, không tệ, có sông có ruộng, không lo chết đói.
Thấy hắn ra khỏi nhà, đại thẩm nhà kế bên liền đi tới, “Nhị cẩu tử dậy rồi a, thân thể đã tốt hơn chưa?”
Nghe thấy tiếng đại thẩm, Đỗ Vĩ Minh hoảng sợ, Nhị cầu tử là đang gọi mình
ư. Hắn liền nhanh nhẹn đáp : “Đại thẩm, thân thể con giờ đã tốt hơn nên
con ra ngoài phơi nắng.”
Cùng Trương đại thẩm nói chuyện một hồi, Đỗ Vĩ Minh biết được thời đại hắn đang ở gọi là Thân, hắn học lịch sử
chưa từng thấy nhắc đến triều đại này. Nhưng mặt khác, quy tắc so với cổ đại cũng không khác biệt lắm. Bản thân là cô nhi, cha mất sớm, nương
nuôi hắn đến khi bảy tuổi thì cũng qua đời. Trong nhà có ba mẫu đất cằn
cỗi, bởi vì bản thân tuổi con nhỏ, nên trưởng thôn thay mặt cho Lưu Ba ở thôn Đông thuê.
Trương đại thẩm nhìn Đỗ Vĩ Minh một cách kì
quái, “Nhị cẩu tử này, ngươi đụng cái gì cũng không biết, có phải ốm
hỏng rồi hay không?”
Đỗ Vĩ Minh thấy nói như vậy sẽ không làm
người khác hoài nghi, liền thuận theo lời đại thẩm nói, “Dạ, hai ngày
trước không cẩn thận bị té, đầu bị đập một cái, sau khi tỉnh lại thì
quên mất vài chuyện.”Trương đại thẩm hoảng sợ, lôi Đỗ Vĩ Minh đi về phía tây, “Nhanh lên, đại thẩm mang con đến nhà Lí đại phu, để đại phu xem
qua một chút, con trước đó đã ốm một trận, Lí đại phu kê vài thang
thuốc, đại thẩm tưởng con đã khỏe, sao bây giờ lại bị đập đầu.”
Đi dọc theo bờ sông khoảng một giờ đồng hồ, xuất hiện một gian nhà, từ xa đã ngửi thấy mùi thảo dược, có lẽ là nhà Lí đại phu.
Trương đại thẩm vừa bước đến trước cửa đã hô, “Lí đại phu, Lí đại phu, Nhị cẩu tử nói bị đập đầu, đại phu mau nhìn xem.” Một nam tử trung niên bước ra từ trong phòng, chắc là Lí đại phu, “Lý Nhị, ngồi xuống đi, ta xem bệnh cho ngươi.” Lý Nhị chắc hẳn là chỉ mình, Đỗ Vĩ Minh ngồi xuống, Lí đại
phu xem bệnh cho hắn, nói có lẽ là do bị đụng đầu nên bị tụ huyết bên
trong, cho nên bị ảnh hưởng, đưa cho hắn một bao thuốc nói là giúp lưu
thông máu bị ứ, dặn dò về nhà uống trước, qua vài bữa nữa thì quay lại
xem bệnh.
Trên đường về, Đỗ Vĩ Minh từ Trương đại thẩm biết được
Lí đại phu mới đến thôn này hai năm trước, giúp mọi người trong thôn xem bệnh, thôn này vốn không có thầy thuốc, từ khi Lí đại phu đến, mọi
người bị gì cũng đến đó xem bệnh, không thu phí, thảo dược cũng do Lí
đại phu lên núi hái, mọi người sau khi xem bệnh xong sẽ tặng chút đồ ăn
hoặc thỏ rừng thay cho tiền khám bệnh.
Đỗ Vĩ Minh đi một chuyến
này cũng hiểu đại khái tình huống, thôn này không lớn lắm, chỉ khoảng
năm, sáu mươi hộ, nhìn quần áo của mọi người có thể đoán được gia cảnh
mọi người trong thôn đều bình thường. Dọc đường, Trương đại thẩm cùng Đỗ Vĩ Minh vừa đi vừa nói chuyện, gặp được thôn dân liền lên tiếng chào
hỏi, Trương đại thẩm kể cho thôn dân tình huống của Đỗ Vĩ Minh, mọi
người đều khuyên hắn nên về nhà nghỉ ngơi.