Hồi còn trung học, có một bạn nữ gọi là Trần Minh Lệ, thành tích ngữ văn hạng ưu, cô ấy thích nhất Trương Ái Linh, cả ngày ôm quyển sổ nhỏ ghi
chép đầy những câu danh ngôn của Trương Ái Linh, còn lấy tên của tôi ra
mà vui đùa, bởi vì Trương Ái Linh có viết một câu nhắc tới 'Tào Thất
Xảo', bạn nữ đó mỗi ngày đều đem tôi ra trêu ghẹo, nói nhà Tào Thất Xảo
mở tiệm bán dầu vừng, còn nhà tôi thì mở thẩm mỹ viện, quả thật rất
giống nhau.
Tôi nghe ra giọng điệu khinh miệt trong lời nói của
cô ấy, thẩm mỹ viện còn không bằng cửa hàng dầu vừng nữa. Vốn thời gian
học trung học thành tích của tôi cũng không tốt lắm, cả ngày chơi bời
lêu lổng với mấy bạn nam, tan học thì chạy đến tiệm game đầu đường chơi. Trường mà tôi theo học, không tốt không xấu, đứng hàng đầu trong các
trường hạng ba, miễn cưỡng cũng được coi là trường hạng hai. Chẳng qua
cách trường học của chúng tôi không xa là trường kỹ thuật thối tha. Khi
đó bọn nam sinh bên trường kỹ thuật suốt ngày đứng ở cổng trường chúng
tôi gây chuyện, trấn lột tiền tiêu vặt của nam sinh trong trường, mỗi
lần nhìn thấy nữ sinh thì huýt sáo trêu đùa.
Có hôm tan học muộn, trời đã nhá nhem tối, tôi nhìn thấy một đám nam sinh trường kỹ thuật
đang vây quanh Trần Minh Lệ ồn ào, Trần Minh Lệ khóc đến không kịp thở.
Thì ra có một tên nam sinh đi theo phía sau vén váy cô ấy lên, Trần Minh Lệ mắng đồ lưu manh, bọn chúng ngược lại bao vây chung quanh, còn động
tay động chân.
Bọn nam sinh trong trường nhìn thấy một màn này,
đều e ngại vòng quanh tránh đi, tôi nhất thời tức giận, nhặt một cục
gạch đi tới chỗ bọn chúng.
Chuyện này sau đó được lan truyền đi,
cuối cùng bọn học sinh sinh động như thật miêu tả tôi thành nữ đại hiệp, nghe nói tôi cầm cục gạch một đấu bảy, thế nhưng khiến bọn nam sinh
chạy trối chết. Làm gì khoa trương đến thế, đầu tiên đối phương chỉ có
năm thằng, sau đó ta cầm cục gạch xông lên đánh một đứa máu chảy đầy
mặt, dọa cho bốn đứa còn lại sợ đến choáng váng, tôi lại bay lên đá một
cước vào bụng đứa thứ hai, nó đau quá phải ôm bụng gào khóc, cuối cùng
theo bọn đồng lõa không đánh mà chạy.
Tôi cứ như vậy đánh một
trận thành danh, từ đó có biệt hiệu 'Thập tam muội', nghe nói bảng hiệu
đánh nhau giỏi nhất gồm 12 nam sinh, tôi ở tiếp sau bọn họ, bởi vậy đứng hàng thứ mười ba. Về sau dần dần biến tấu đi, lên đến trung học, nhóm
nữ sinh đều kính sợ gọi tôi là 'Thất tỷ'.
Hồi học trung học tôi
được tài trợ học phí, khi đó mẹ tôi quen biết rộng rãi, thẩm mỹ viện lại được kinh doanh thuận lợi, mẹ tôi ngay cả xe cũng đổi thành BMW, còn
mua thêm mấy căn nhà lớn, tôi thành đứa con gái nhà giàu mới nổi. Bà
hiệu trưởng thường xuyên tời thẩm mỹ viện của mẹ làm đẹp, mẹ tôi nhờ bà
ấy nói hộ cho, lại đóng tiền tài trợ trường học, nhờ vậy tôi được đựa
vào trường trung học tốt nhất.
Nếu không phải học ở trường trung
học đó, có lẽ tôi sẽ không quen biết Trình Tử Lương, anh ta là học sinh
giỏi kiệt xuất được trường mời về diễn thuyết, tôi cùng với toàn bộ học
sinh ngồi trong lễ đường háo sắc nhìn anh ta.
Khi đó toàn bộ nữ
sinh đều tưởng tượng Bạch mã hoàng tử bất quá cũng chỉ như thế này thôi, tuấn tú lịch sự, phong độ, nói tiếng anh lưu loát như tiếng mẹ đẻ, nhân nghĩa lễ trí tín có đủ, gia thế bất phàm.
Lúc này Trần Minh Lệ
đã là bạn tốt của tôi, từ khi tôi cứu cô ấy ở cổng trường, cô ấy đã xem
tôi như chị em thân thiết. Cả ngày dạy tôi học, giải đề toán, cô ấy dồn
hết sức chín trâu hai hổ mới thi đậu vào trường trung học này, cho nên
rất khinh thường thái độ học tập ba ngày đánh cá, hai ngày nằm ườn phơi
nắng của tôi. Thế là cũng giống hệt mẹ tôi suốt ngày bắt tôi học bài làm bài.
Thời Trung Học Trần Minh Lệ là người độc nhất vô nhị, được
phong hoa hậu giảng đường, người theo đuổi cô ấy liệt kê mãi không hết.
Mà tôi thì hâm mộ xen lẫn ganh tị, bởi vì không có một nam sinh nào
thích tôi cả, bọn họ đều coi tôi như anh em mà thôi. Lúc đó tôi cố gắng
trở thành một thiếu nữ văn nhã, mỗi ngày học hỏi Trần Minh Lệ, ngày ngày niệm đọc danh ngôn của Trương Ái Linh, xem Vương Tiểu ba cùng Anny bảo
bối, đó cũng là thời điểm tôi bắt đầu để tóc dài, bởi vì muốn giống Anny bảo bối trong truyện có mái tóc thật dài.
Hôm đó Trần Minh Lệ là đại biểu của học sinh, sau khi Trình Tử Lương kết thúc diễn thuyết thì
đến lượt cô ấy lên đài, bản thảo diễn thuyết là Trần Minh Lệ tự mình
viết, đương nhiên cũng có sự giúp đỡ của thầy giáo gọt giũa lời văn
giúp, bất quá Trần Minh Lệ đã tham gia diễn thuyết nhiều lần rồi, nên
nói diễn thuyết thì càng là du dương êm tai, vô cùng khí phách. Tóm lại
ngày đó Trần Minh Lệ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trình Tử
Lương, sau thầy giáo lại mời Trình Tử Lương ăn cơm, Trần Minh Lệ cũng bị an bài đi tiếp khách. Từ đó cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều điều về
Trình Tử Lương một cách chi tiết tỉ mỉ, nói anh ta sao mà phong độ, gọi
cô ấy là tiểu sư muội, giúp cô ấy kéo ghế, thời điểm nói chuyện ánh mắt
luôn nhìn thẳng vào người đối diện, lúc cười rộ lên thì ôn nhu thân
thiết.
Tôi nghĩ cả đời này của tôi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp
được Bạch mã hoàng tử giống như Trình Tử Lương vậy, sẽ gọi tôi tiểu sư
muội, giúp tôi kéo ghế ngồi, thời điểm nói chuyện ánh mắt sẽ dịu dàng
nhìn tôi.
Tôi thực sự rất hâm mộ Trần Minh Lệ.
Sau này
Trần Minh Lệ đậu vào một trường Đại học rất tốt, mà tôi thì miễn cưỡng
qua được kỳ thi cấp ba, còn phải nhờ mẹ đóng một khoản học phí đáng kể.
Tôi đã cho cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại cái người tên gọi Trình Tử Lương đó nữa, thế nhưng đến mùa hè đột nhiên Trần Minh Lệ gọi điện
cho tôi nói: “Ngày mai Trình sư huynh mời khách, cậu đi không?”
“Ai là Trình sư huynh?”
“Trình Tử Lương đó! Anh ấy nói sau khi kỳ thì vào trường Cao Đẳng kết thúc sẽ mời mình ăn cơm“.
Tôi cũng chưa từng nghĩ tới Trần Minh Lệ và Trình Tử Lương có liên lạc với
nhau, hơn nữa Trình Tử Lương còn có thể mời cô ấy ăn cơm, tôi vô cùng vô cùng hâm mộ, lại vô cùng vô cùng cảm thấy ganh tị, kiệt lực không để
chính mình phát ra âm thanh mang vị chua: “Mình đi làm gì? Anh ta đâu có mời mình!”
“Nhưng một mình mình đi ăn với anh ấy, cảm giác là
lạ“. Trong giọng nói Trần Minh Lệ lộ ra vẻ ngượng ngùng, cô gái hơn mười tuổi, đi đâu cũng đều muốn kéo theo một người bạn tốt, tôi thường
thường là người bạn tốt mà cô ấy muốn kéo theo, cùng đi học, cùng tan
học, cùng chạy bộ tập thể dục, có nam sinh xa lạ đến gần, tôi lạnh lùng
liếc mắt một cái, đem đối phương trừng đuổi trở về. Chúng tôi thường
xuyên ở cạnh nhau, gần như đã có thói quen lúc nào cũng ở cạnh bên nhau.
“Mình thấy vẫn không nên đi, cậu và Trình sư huynh hẹn hò, mình đi không tốt lắm đâu“.
Dường như vì những lời này của tôi, ngược lại đã khiến Trần Minh Lệ trở nên
nóng nảy, sống chết cũng muốn kéo tôi theo để chứng minh cô ấy và Trình
tử Lương chỉ là bạn bè bình thường.
Mấy cô gái thời đại có ai không già mồm cãi láo như vậy đâu? Mọi người đều thế cả thôi.
Vậy là tôi cứ thế bị Trần Minh Lệ tha đi theo làm cái bóng đèn to, Trần
Minh Lệ trước mặt nam sinh vẫn là bộ dáng văn nhã dịu dàng, ăn cũng
không nhiều, ngày đó đồ ăn quả thật rất ngon, cô ấy nói chuyện cùng
Trình Tử Lương tôi cũng không thể chen miệng vào, vì thế luôn cúi đầu ăn chăm chỉ.
Thật lâu thật lâu sau đó, Trình Tử Lương mới nói với tôi, anh ta chưa bao giờ thấy nữ sinh nào có thể ăn nhiều đến vậy.
Khi đó tôi còn trẻ tuổi, da mặt mỏng, nghe anh ta nói vậy liền bóp lấy cổ anh ta không buông tay: “Nói lại! Nói lại ngay!”
Anh ta cười to, thuận thế nắm lấy cánh tay tôi, hôn thật sâu nói: “Anh thích người ăn nhiều“.
Có một số việc kỳ thực không thể nghĩ ra được, suy nghĩ một chút liền cảm
thấy trong lòng hoang vắng. Tình yêu mới bắt đầu, có lẽ đã sớm nhận định phải kết thúc, tuổi tôi còn trẻ nên không biết đem theo mắt mà đi nhìn
người. Lời mẹ nói vẫn là sâu sắc nhất, bà nói: “Con và Trình Tử Lương
không có kết quả tốt đâu, một đứa con gái nếu không danh không phận đi
theo một người đàn ông, thời gian qua lâu, cái gì cũng sẽ không có“.
Tôi không nghe vào, hơn nữa Trình Tử Lương đã từng hứa hẹn sẽ cưới tôi, anh ta gọi tôi là vợ của anh. Khi đó tôi rất ngốc, anh ta nói gì tôi cũng
tin, mãi cho đến cuối cùng, tôi kỳ thực vẫn hy vọng anh ta sẽ dẫn tôi
theo.
Có điều trên đời này làm gì có nhiều cô bé lọ lem, truyện
cổ tích đều là bịa ra để gạt người thôi, hoàng tử diệt rồng ác, cứu cũng là công chúa. Huống chi trên đời chắc gì đã có rồng ác, nói không chừng tự bản thân vị hoàng tử đó cố ý bịa ra.
Lúc tôi xuất viện Hướng
Tịnh còn chưa được ra, Tô Duyệt Sinh đến bệnh viện thăm tình nhân, vừa
hay gặp tôi xuất viện, anh ta liền thuận thuận tiện tiện đón tôi luôn.
Vốn tôi muốn từ chối ý tốt của anh ta, vì thế mới nói: “Không sao đâu,
tài xế đang trên đường đến đây rồi, anh ở trong này bồi Tình Tình đi.”
“Anh có chuyện muốn nói với em”
Tô Duyệt Sinh rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với tôi, kỳ thật là tôi ít
khi gặp được Tô Duyệt Sinh, anh ta ở địa bàn khác, còn tôi tuy ngủ trong gian phòng của anh ta, nhưng anh ta lại ít khi đến đây.
Ở trên
xe Tô Duyệt Sinh cũng chưa nói chuyện, chỉ đến khi về nhà, tôi rửa hoa
quả cắt cho anh ta ăn, anh ta mới mở miệng nói chuyện, “Trình Tử Lương
gặp em rồi phải không?”
Tôi tập trung cắt táo, cũng chưa ngẩng
đầu: “Không có, chỉ là mấy người Tề Toàn mời khách ở Trạc Hữu Liên, mới
rồi em phát bệnh được đi bệnh viện, sau đó anh ta cũng không có tới“.
Cuộc sống cũng không phải như phim truyền hình, chia tay là chia tay, nào có nhiều chuyện phức tạp không rõ như vậy. Trên thực tế tôi cũng không
hiểu vì sao Tô Duyệt Sinh lại hỏi đến Trình Tử Lương, anh ta chưa bao
giờ lo lắng chuyện vô ích không liên quan mình.
“Anh có chút chuyện phiền phức với Trình Tử Tuệ*, còn tưởng Trình Tử Lương sẽ đến tìm em báo thù thay chị anh ta chứ“.
((Nhắc lại một chút, Trình Tử Tuệ là mẹ kế của Tô thiếu gia chúng ta đấy))
Tô Duyệt Sinh cười rộ lên, khóe miệng hơi nhếch, trong lòng tôi lại nói
xấu anh ta cười trông như bị trúng gió, thở dài: “Ở bên ngoài có lửa,
đừng đốt đến em đang yên phận trong chậu này là tốt rồi“.
“Dù sao em cũng xem như người của anh, nếu bên ngoài thực sự có lửa, em cũng sẽ xui xẻo“.
Tôi bấm tay đếm đếm, lại lắc đầu. Tô Duyệt Sinh hỏi: “Em đang tính gì vậy? Bói toán tử vi hả? Học được môn này hồi nào thế?”
“Không phải, em đang đếm, năm nay tổng cộng chúng ta có ngủ chung giường một
lần, cũng là do ngày lễ tình nhân hôm đó anh uống say. Em thật sự oan
uổng đi gánh cái hư danh này. Ngoài cửa bị cháy đến, rất oan“.
Mỗi lúc Tô thiếu gia giận tím mặt, ước chừng người bên ngoài rất ít thấy,
kỳ thực tôi cũng hiếm khi thấy. Anh ta tức giận hai mắt đều đỏ lên, tôi
vẫn không hiểu anh ta tức giận cái gì, táo cũng không thèm ăn, dằn mạnh
chén trà xuống bàn, thiếu chút nữa ném ngã luôn chén trà.
Tôi vội vã thành tâm thành ý nói xin lỗi: “Anh biết em nói chuyện không phân
nặng nhẹ mà, anh cứ cho là em nhìn thấy Trình Tử lương nên bị động kinh
đi“.
Tô Duyệt Sinh nói móc tôi: “Xem ra cô đối với anh ta quả thực chưa dứt tình nhỉ?”
“Cũng không phải tình chưa dứt“. Tôi có hơi ũ rũ, vực dậy không nổi tinh
thần: “Em chẳng qua là nhân vật nhỏ bé, các người đi tới đi lui, đứng
núi này đánh trâu bên kia, tùy tiện ném xuống một đao cũng đủ khiến em
xong đời. Cả ngày lo lắng đề phòng, rất khó chịu. Sao Trình Tử Lương
không tiếp tục ở nước ngoài nữa? Anh ta trở về làm gì?”
Tô Duyệt
Sinh ngược lại không tức giận nữa, gương mặt giống như bình thường nhìn
không ra hỉ nộ ái ố, âm giọng cũng rất bình tình: “Anh ta trở về để kết
hôn“.
Tôi 'A' một tiếng, làm rơi cả quả táo. Tô Duyệt Sinh nhắc nhở tôi: “Rơi quả táo kìa“.
“Quả kia mới dành cho anh“. Tôi nhanh chóng đem mâm đặt ở trước mặt Tô Duyệt Sinh: “Quả này do em chọn, lớn nhất, màu hồng đậm, nhất định là quả
ngọt“.
“Không ăn táo nữa, hôm nay anh đền cho em“.
Tôi hơi sững sờ kinh ngạc: “Cái gì?”
Tô thiếu gia không kiên nhẫn: “Không phải nói năm nay chỉ ngủ chung giường với em có một lần sao? Hôm nay anh đền, đỡ cho em phải oan uổng gánh
lấy hư danh“.
Tôi không biết nên khóc nên cười nên kinh ngạc vì
được cưng chiều hay khiếp sợ xấu hổ mới tốt, qua một lúc sau đành phải
cười ngây ngô với Tô thiếu gia một chút.
Ngủ chung giường với một người như Tô Duyệt Sinh, kỳ thực cũng không quá khó chịu, dù sao kỹ
thuật cũng là ngàn đánh trăm luyện, tốt hết lời để nói. Lần đầu tiên anh ta ngủ chung giường với tôi biểu hiện không được tốt lắm, có lẽ do tôi
khiến khẩu vị Tô thiếu gia không ngon nên từ đó về sau cũng rất ít chạm
vào tôi. Thời gian lâu lại thành người tình trong trắng thuần khiết rồi.
Hôm nay Tô thiếu gia tâm tình không tốt, phát huy rất kém cỏi, tôi tuy có ý định cố gắng lấy lòng anh ta, nhưng cũng không thể khiến anh ta cao
hứng bao nhiêu. Hai người cuối cùng hao hơi tốn sức đi ngủ, hơn nữa còn
là đưa lưng về phía nhau mà ngủ.
Trong lúc tôi nửa tỉnh nửa mê, bỗng nghe tiếng Tô Duyệt Sinh hỏi: “Cô cố ý?”
Tôi giả bộ ngủ, Tô thiếu gia lại đá tôi một cái, vừa vặn đá vào ngay mắt cá chân đang bị thương của tôi, tôi đau đến nhe răng nhếch miệng ngồi dậy, ôm chân xuýt xoa một hơi: “Em cố ý cái gì chứ?”