Trong phòng làm việc
của hiệu trưởng Dumbledore, Serena ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài cũ
kĩ đã xỉn màu, hai tay đặt lên đùi một cách quy củ để chuẩn bị đón nhận
những lời ‘tra khảo’ chứng thực của cụ. Lão tắc kè Lockhart vẫn khiến
cho người khác cảm thấy phiền muộn khi thoải mái tán phét và bịa chuyện
với những bức ảnh di động của thầy Dumbledore được treo trên tường trong khi giáo sư Snape đứng yên như một bức tượng ẩn lùi trong bóng tối
nhưng vẫn cảm giác được sự tồn tại của thầy với khí tràng mạnh mẽ là âm
u.
“giáo sư Lorckhart, ngài có thể im miệng!”
“Ồ... thầy
Snape... có lẽ hiện tại thầy nên ở trong tầng hầm của nhà Slytherin” -
Lorckhart mỉm cười thật tươi - “Mặc dù ta biết thấy ở đó cũng chẳng có
tác dụng gì nhưng ít ra thì thầy cũng là viện trưởng của bọn trẻ”
“...”
Không hiểu sao lão tắc kè này đến giờ vẫn không bị hóa đá.
Điều khiến Serena càng không hiểu là người đáng lẽ ra nên có mặt ở phòng ngủ cúa kí túc xá nhà Gryffindor là Potter và Weasley lại cũng có mặt ở
đây. Họ cũng không phải là nhân chứng giống như cô, cần tìm ra chân
tướng để làm gì? Được thôi, nếu cô nghĩ theo chiểu hướng rằng hiệu
trưởng đang thử thách và rèn luyện cho ‘Cậu bé vàng’ và cậu ta cần có
một người bạn ở bên cạnh thì cũng có thể hiểu, nhưng cụ làm như thế để
làm gì? Cô không biết cũng không cần biết. Với bộ não thâm sâu của một
người tài trí hơn 150 tuổi thì cho dù cô là thiên tài cũng không thể
theo kịp được.
Thầy hiệu trưởng biểu hiện vẫn hiền hòa như mọi
khi, cụ ngồi xuống, nhàn nhã móc từ trong ngăn kéo ra một đống kẹo đặt
lên bàn, đôi mắt cong lên hiện rõ những nếp nhăn cho thấy cụ thật sự già đi:
“Các trò có thể thử, trẻ con rất thích ăn đồ ngọt mà”
Không đúng, phải nói là người già như thầy mới thích những chiếc kẹo ngọt
ngấy như thế này, trẻ con bây giờ khó tính lắm! Không đợi bộ não của
Serena trả lời cô đã thấy thằng nhóc tóc đỏ ngồi cách đó không xa nhanh
chóng vươn tay ra cầm một chiếc lên đút vào trong miệng, hai mắt tỏa
sáng dính chặt lấy đống kẹo trên bàn:
“Đúng là rất ngọt”
Serena im lặng. Đột nhiên thấy mái tóc rối màu đen kia thuận mắt hơn trước rất nhiều, ít ra thì ở trong căn phòng này ngoài cô ra thì chỉ có cậu ta
là bình thường.
“Wilson, trò cũng nên nếm thử một chiếc” - Dumbledore đột ngột nhìn cô - “Hẳn là trò sẽ thích”
Cô lắc đầu, nghiêm túc nói:
“Ăn quá nhiều đồ ngọt là không tốt”
Đổi lại là cái bĩu môi của thằng nhóc tóc đỏ, Serena không thèm để ý, hiện
tại cô sẽ không rảnh rỗi đến mức giải thích một tràng dài về các cơ chế
sinh hóa và bệnh liên quan đến đồ ngọt mà khả năng 95% là những người ở
đây sẽ không hiểu là cô nói cái gì. Những con người lạc hậu! Đương
nhiên, cô cũng không sợ những nghiên cứu y học mà cô từng học sẽ không
được áp dụng trong cơ thể phù thủy, thời gian hơn nửa năm đủ để cô quan
sát rất nhiều và thấy được ngoài tuổi thọ cao, xương cốt bền chắc, da
thịt dẻo dai hơn người bình thường nhờ vào ma lực thì phù thủy cũng có
một nhược điểm trí mạng mà tất nhiên người thường cũng mắc phải, đó là
dễ chết bởi bùa chú hắc ám và nếu vũ khí bình thường đánh vào chỗ yếu
hại của con người cho dù có giỏi đến đâu cũng sẽ tử vong.
Tất
nhiên, phù thủy sẽ không dễ dàng chết khi mắc phải những căn bệnh bình
thường, nhưng mắc bệnh thì vẫn là mắc bệnh, con người sẽ trở nên xấu xí
từ bên trong ra bên ngoài.
Quay trở lại chuyện chính, hiện tại thầy Dumbledore sau một thời gian ngắn cố tạo bầu không khí hài hòa đã đi vào chuyện chính:
“Wilson, trò là một cô phù thủy nhỏ xuất sắc, và ta tin, sau này trò sẽ là một phù thủy vĩ đại”
Serena im lặng nhìn, nghe cụ nói tiếp:
“Trò có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Tám con mắt đồng loạt dừng trên người cô, cô bình tĩnh trả lời:
“Tất nhiên rồi, thưa giáo sư” - Cô nói, trần thuật lại những sự việc đã xảy
ra - “Hôm nay con đi xem trận Quiddich nhưng lại nhớ ra là đã quên sách ở thư viện nên đã chạy đến đó” - Cô nhìn hai thằng nhóc ngồi cách mình
một khoảng - “Trên đường còn gặp hai anh ấy nữa”
Thấy Potter gật
đầu, cô nói tiếp, mở ra kĩ năng diễn xuất của bản thân, biến thành một
con nhóc cô gắng trấn định nhưng vẫn không thể che dấu được sự run rẩy
nhè nhẹ trong giọng nói:
“Con đi vào thư viện lấy sách, lúc đó
hai chị ấy vẫn bình thường ở trong thư viện, Granger có vẻ vội lắm,
giống như chị ấy cố tìm một thông tin nào đó trong đống sách, con cũng
không biết nữa” - Cô dừng lại một chút, giống như không thể tin nổi nói
tiếp - “Nhưng lúc con đi ra thì thấy hai người bọn họ đứng bất động tại
chỗ, đáng lẽ ra lúc đó con rất vội nên không để ý, nhưng tư thế của
Granger rất lạ, từ lúc con quay ra đã thấy chị ấy bất động nên mới đến
xem thử...”
Đôi mắt của Serena vẫn bình thản như thường, nhưng hai bàn tay đã nắm chặt lại, nắm lấy vạt áo khiến cho nó trở nên nhăn nhúm:
“Sau đó con chạy đến phòng y tế báo cho cô y tá biết”
Cả căn phòng chìm vào không khí im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng con chim
trong chiếc đồng hồ cũ kĩ của thầy thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu nho
nhỏ.
“Con có thấy người nào khả nghi đi xung quanh đó không?” - Dumbledore hỏi
Serena nghĩ đến mái tóc màu đỏ vụt qua mắt mình, lắc đầu. Thầy hiệu trưởng
nhìn sâu vào mắt cô, vẫn là bộ mặt hiền hòa từ ái như mọi khi, trên thực tế, thầy lúc nào cũng như thế, ngay cả khi đối đầu với kẻ thù của mình
vẫn có thể nói chuyện với họ như bạn bè thân thiết.
“Vậy con có thấy vật nào khả nghi không, nó có thể là hung thủ?”
Cô nhớ đến đôi mắt màu vàng không lồ và cảm giác như bị cái chết bao phủ, tiếp tục lắc đầu.