Căn phòng vẫn đang
ảnh hưởng bởi dư chấn, chai nước lộn ngược tôi đặt ở góc bàn khẽ rung
rung, mà mỗi lần có chấn động chỉ càng khiến sự chờ đợi của tôi thêm
trầm tĩnh và kiên định. Tôi chưa bao giờ chờ đợi Tần Xuyên trong tâm
trạng thế này, tôi cảm thấy đây là lựa chọn mà số mệnh đã quyết định
thay tôi. Tôi muốn đợi cậu ấy đến để nói với cậu ấy rằng, tôi đã đợi cậu ấy từ rất lâu rất lâu rồi, đợi lâu tới mức cuối cùng cũng không muốn
sau này phải đợi nữa, lâu tới mức không chịu được mà vứt bỏ mọi lo lắng
và khó khăn, lâu tới mức lập tức muốn nói với cậu ấy rằng, tôi yêu cậu
ấy nhiều biết bao.
Tôi thấy may mắn vì mình còn sống, còn có cơ hội để cho cậu ấy biết chuyện này.
Ở trong lòng Tần Xuyên tôi đột nhiên òa khóc, không rõ vì sợ hãi trận
động đất hay vì rung động trước sự xuất hiện của cậu ấy. Tần Xuyên nhẹ
nhàng vuốt tóc tôi, chúng tôi ôm nhau rất lâu, đúng lúc tôi định tách
mình ra thì Tần Xuyên ghé sát tai tôi thì thầm: “Kiều Kiều, đừng cử
động, nghe tôi nói, nếu hôm nay không nói tôi sợ mình sẽ im lặng cả đời
mất.”
“Ừ.” Tôi khẽ đáp.
“Tạ Kiều, buổi chiều lúc xảy ra
động đất tôi đang ở trung tâm thương mại, tôi muốn chọn một món quà cho
cậu, Tiểu Du bảo tôi cậu đi Tứ Xuyên rồi, mấy ngày mới về. Tôi muốn đến
đón cậu ở sân bay, tặng cậu một sự bất ngờ, Bắc Kinh có động đất, rung
lắc một cách đột ngột, nhân viên thu ngân sợ hãi hét lên ngồi thụp xuống dưới quầy, người trong trung tâm thương mại đều chạy ra ngoài, trên phố chật ních toàn người là người. Lát sau có người nói Vấn Xuyên bị động
đất, hơn bảy độ richter. Tôi vừa nghe đã chết sững, vội vàng gọi điện
cho cậu, kết quả không gọi được. Cậu biết không, khi ấy trái tim tôi như rớt xuống vực, cả người tôi trống rỗng. Suốt một tiếng sau đó tôi không làm gì khác mà chỉ ngồi bấm điện thoại gọi cho cậu, gọi mãi gọi mãi tới mức tôi không còn nhìn rõ những con số trên bàn phím điện thoại nữa,
trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của cậu.
Tôi nhớ lại chúng ta hồi nhỏ, cậu lúc nào cũng chạy theo sau tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ
cần quay lại là tôi thấy chiếc váy hoa nhí cùng bím tóc sừng dê của cậu. Tôi nhớ hồi chơi trò ba chữ, cậu bất cẩn thốt lên “Em yêu anh”, rồi đỏ
bừng mặt nhìn tôi, bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi ấy, vừa ngượng
lại vừa mừng, cảm giác đó rất lạ, lạ tới mức khiến tôi bối rối ngượng
quá hóa giận, mấy ngày liền tôi không dám sang tìm cậu, bởi hễ gặp cậu
là mặt tôi sẽ lên cơn sốt ngay, tim đập thình thịch, đập rất nhanh,
nhưng tôi lại không biết vì sao. Nhớ hồi cấp II, tôi đứng ở cổng trường
các cậu, chỉ muốn thỉnh thoảng nhìn cậu một cái, nhưng khi ấy cậu không
thèm chơi với tôi, tôi cũng không chơi với cậu, chỉ khi cậu đi ngang qua tôi, tôi mới cố ý cười to mấy tiếng hoặc gào lên ho, hy vọng cậu liếc
mắt nhìn một cái. Thấy cậu bị người khác bắt nạt, lúc đó tôi chỉ muốn bẻ gẫy tay kẻ ấy. Về sau, ngày nào chúng ta cũng đi cùng nhau, tôi mừng
lắm, tôi cũng biết cậu thích anh Tiểu Thuyền, mỗi lần thấy cậu mặt mày
hớn hở nhắc đến anh ấy, tôi lại cảm thấy lòng buồn rười rượi, nhưng tôi
không biết tại sao. Lên cấp III, lần tôi xảy ra chuyện bị bố mẹ nhốt
trong nhà, để gọi điện thoại cho cậu tôi đã đá hỏng cả cánh cửa phòng.
Nhưng mãi vẫn không liên lạc được với cậu, tôi biết tôi đã gây họa lớn
rồi, mẹ tôi khóc bảo tôi chẳng biết nghĩ ngợi gì, đúng, tôi không nghĩ
ngợi nhiều, tôi chỉ muốn gặp cậu. Cuối cùng, tôi gần như bị bố trói gô
lại tống lên máy bay sang Canada, giữa lưng chừng không, tôi rất nhớ
cậu, nhưng tôi không biết tại sao. Tôi nhớ đến hồi cậu học đại học, cuối cùng cậu cũng trả lời tin nhắn của tôi trên QQ, tôi vui tới mức nhảy
chồm chồm lên, ngày nào tôi cũng nhắn tin cho cậu, gọi vào điện thoại
trong phòng ký túc của cậu, tôi muốn biết cậu đang làm gì. Bảo Gia cãi
nhau với tôi, nói tại sao tôi phải làm tới mức độ này với một người bạn
thân, khi cô ấy khóc lóc tôi lật tới đáy vali lấy ra một tấm ảnh, đó là
tấm ảnh chụp chung của chúng ta hồi cấp II, ở trường, tôi giống như
người anh em khoác vai cậu, vì sợ ảnh bị đè hỏng, nên tôi lấy giấy bọc
đi bọc lại những ba lớp, tôi nhìn thấy tấm ảnh ấy, nhìn thấy những lớp
túi bóng mà tôi bọc rất chặt, ngay lập tức tôi không thể kìm nén được
nữa. Kiều Kiều, khi ấy tôi hiểu rồi, tại sao tôi lại thích ở bên cậu như thế, tại sao dù ở bất kỳ đâu tôi cùng luôn hướng về phía có cậu. Bởi
vì, tôi thích cậu, vô cùng thích cậu.”
Cánh tay đang vòng ôm
người tôi của Tần Xuyên siết chặt, như sợ tôi sẽ biến mất, tôi nhẹ nhàng ôm lưng Tần Xuyên, cậu ấy lại chầm chậm nói tiếp.
“Cậu còn nhớ
hồi chúng ta ở Thượng Hải? Cái lần chị gái tôi kết hôn ấy, chúng ta tỉnh lại cùng nhau trong một căn phòng, tôi nhìn ánh nắng mặt trời phủ lên
khuôn mặt cậu, tôi có cảm giác như cuộc đời tôi cũng sáng bừng theo. Hôm đó tôi không nói đùa đâu, tôi nói thật đấy, Kiều Kiều, tôi đã từng nói, chúng ta ở bên nhau đi. Về sau, Bảo Gia tự sát, tôi vội vàng quay lại
Canada, khi tôi trở về, cậu đã trở thành bạn gái của Dương Trừng. Chúng
ta cứ thế bỏ lỡ nhau, thật kỳ lạ, rõ ràng từ nhỏ tới lớn đều ở bên nhau, rõ ràng thời gian chúng ta ở bên nhau nhiều hơn bất kỳ người nào, rõ
ràng chúng ta hiểu nhau hơn bất kỳ ai, nhưng giữa chúng ta lại có anh
Tiểu Thuyền, có Tôn Thái, có Dương Trừng, có Lưu Văn Văn, Bảo Gia, Vương Oánh, có bao nhiêu người như thế xen vào. Thế là chúng ta không thể ở
bên nhau, giống như chia cách lẫn nhau vậy. Nhưng có phải như thế không? Hoàn toàn không! Tôi dám khẳng định, tôi thích cậu hơn bất kỳ người con trai nào từng thích cậu! Thích tới mức cho rằng, dù cậu có ở bên người
khác tôi vẫn có thể lặng lẽ coi cậu là người bạn thân nhất! Tôi đúng là
một tên ngốc, nếu không ở bên nhau, thì nên biến mất khỏi cuộc đời cậu
mới phải, nếu không chỉ càng thích cậu hơn mà thôi. Tôi sống ngay cạnh
trường cậu, thuê một ô trong căng-tin trường, lên giảng đường nghe tiết
văn học cổ mà tôi không hiểu chút nào, đó là vì tôi muốn tìm một lý do
để được ở bên cạnh cậu, dù không phải bạn trai vẫn có lý do xuất hiện
quanh cậu. Khi ấy, từ sáng tới tối tôi đều gọi điện cho cậu, bởi tôi có
một suy nghĩ rất ngốc rằng, chỉ muốn xác nhận xem cậu đã về ký túc chưa, luôn lo lắng Dương Trừng sẽ đưa cậu ra ngoài. Lần đó bọn mình uống say, khi tỉnh lại nghe Vương Oánh bảo Dương Trừng đưa cậu đến khách sạn Hữu
Nghị, tôi chạy như kẻ điên tới đó, cho tới tận khi nhìn thấy cậu bình
yên vô sự đi ra, mới thở phào nhẹ nhõm. Ha ha, tôi cứ tưởng làm thế thì
sẽ không bị tính là mất cậu, nhưng bản thân tôi lại không hiểu rằng,
thực ra tôi chưa từng có cậu. Nhiều năm qua đi, tôi cũng không biết tại
sao mình lại biến thành người thế này, dường như vị trí bạn trai cậu
luôn luôn có người, còn vị trí bạn thân thì lại luôn trống, thế là tôi
đành giật lùi một bước, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí quen thuộc của mình. Quen đứng ở khoảng cách một cánh tay với không tới để bảo vệ cậu, quen
đứng bên ngoài thế giới yêu đương để nhìn cậu, quen với việc khi nhắc
đến cậu thì phải nói là bạn từ nhỏ hoặc bạn thân. Nhưng tất cả mọi điều
đó, chỉ là vì tôi đã quen với việc yêu cậu rồi. Tôi chỉ muốn nói thế
thôi, lúc xảy ra động đất trái tim tôi nguội lạnh, tôi nghĩ nếu sống
không được ở bên nhau vậy thì chết tôi cũng phải nói với cậu, Tạ Kiều,
tôi yêu cậu.”
Nước mắt khiến mắt tôi nhòe đi, nước mũi cũng chảy
ra, chắc rớt hết lên vai Tần Xuyên, nhưng tôi mặc kệ, tôi cứ thế mà khóc rống lên, cứ như muốn mang tình yêu bị đè nén trong lòng khóc thành
nước cho cậu ấy xem. Chai nước suối chổng ngược trên mặt bàn rơi xuống
đất, lại có dư chấn, Tần Xuyên lập tức ôm chặt lấy tôi, dư chấn không
mạnh lắm, chỉ rung một phút, tôi ngẩng đầu nhìn Tần Xuyên, Tần Xuyên
cũng nhìn tôi, sau đó là hôn, tỉ mỉ dịu dàng, nụ hôn chứa đựng tình cảm
sâu đậm.
Tôi nhắm mắt lại, nắm chặt tay Tần Xuyên, trong bóng
tối, tôi lần sờ thấy những vết lồi lõm nhỏ trên mu bàn tay của cậu ấy,
tôi biết, đó là vết sẹo do thuốc lá năm xưa.
“Em yêu anh.”
Cuối cùng tôi đã trả lời như thế.
Nỗi bất hạnh to lớn xảy ra năm 2008, trở thành lễ trưởng thành độc nhất vô
nhị cho những người trẻ chúng tôi. Chúng tôi, trước đó luôn bị xã hội
gắn cho cái mác: Ích kỷ, tùy tiện, phản nghịch, không hiểu biết…đối mặt
với thiên tai khủng khiếp không ngôn từ nào có thể diễn tả, lại lẳng
lặng xông lên phía trước. Đại đa số binh sĩ và tình nguyện viên tới khu
bị nạn cứu giúp hỗ trợ đều là dân 8x, họ xây dựng lên một lực lượng trẻ
trung nhất để bảo vệ đất nước này, cứ như trưởng thành chỉ sau một đêm,
gánh vác mọi trách nhiệm và đống đổ nát sau cơn địa chấn.
Tòa
soạn tổ chức quyên góp giúp người bị nạn, tôi quyên một tháng lương của
mình, chị Trương bảo tôi không cần phải nhiều như thế, trưởng phòng Chu
chỉ quyên có một nghìn tệ thôi, tôi làm vậy thì lãnh đạo còn biết giấu
mặt vào đâu. Nhưng tôi chẳng bận tâm tới lời chị ấy, tôi chỉ muốn vùng
đất nơi tôi chết đi sống lại sớm hồi phục hơn, đây là trách nhiệm và
cũng là sự kiên quyết của tôi. Tần Xuyên cũng tổ chức quyên góp trong
công ty; tự bản thân anh bỏ ra một vạn, đồng thời khấu trừ của mỗi nhân
viên người Mĩ năm mươi đô la. Chúng tôi vô lý một cách ăn ý như vậy đấy.